Ánh nắng rọi qua khuôn mặt mệt mỏi của Linh, người đàn ông trông hơi quen quen đang đứng trước mặt với vẻ mặt nghiêm túc, đứng xem bác sĩ khám tổng quát một lần nữa. Sau đó, bác sĩ nói với người đàn ông bên cạnh:
“Ở lại thêm ba ngày để xem tình hình, nếu ổn thì được xuất viện”.
Người đàn ông vội vàng vui mừng nói:
“Cảm ơn bác sĩ ”.
“Ba ơi, con khát nước” Câu đầu tiên của một đứa con thức giấc sau một giấc ngủ sâu làm cho người đàn ông không còn vẻ nghiêm nghị mà luống cuống đi lấy nước cho Linh, ông hỏi:
“Sao rồi, thấy ổn hơn chưa?”.
“Dạ ổn rồi ạ” Câu nói yếu ớt được vang lên qua những câu từ không rõ ràng khiến cho một người đàn ông có chút lo lắng, ông chỉ biết hỏi tiếp:
“Có thấy đói chưa? Để ba mua cháo cho con ăn, con ăn cháo gà nhá”.
Linh khẽ gật đầu sau khi uống vài ngụm nước vì cơn đau ở cổ cứ nhói lên từng chút khiến cho em không thể uống hết cốc nước nhỏ trong một lần, người bố chỉ đứng dè dặt kế bên và nói với giọng nhẹ nhàng hết mức:
“Được rồi để ba mua cho con, con ráng đợi một chút nha Chi”.
Những luồn gió bên ngoài ô cửa khẽ đung đưa mái tóc đen, dài. Ánh nắng hiện lên trên một khuôn mặt hơi bâng khuâng. Sau một khoảng thời gian tán cây xì xào, bố của Chi quay lại với tô cháo gà nóng hổi trên tay và đưa cho Chi đang nằm trên giường bệnh, người bố liền dặn dò kĩ lưỡng khi vừa mới đặt tô cháo lên bàn:
“Cẩn thận, coi chừng nóng”.
Linh Chi lúc này cảm thấy cũng ổn hơn, hơi ấm của tô cháo làm cho khuôn mặt cũng đã rạng rỡ, đôi môi cũng đã không còn khô khốc, đôi mắt cũng đã không còn giọt nước mắt, đáp lại:
“Dạ vâng thưa ba Tú”.
Ông bố ngồi kế bên nhìn con ăn với vẻ mặt vui tươi, vừa cầm cái quạt nang tre quạt cho cho con mát, Chi thấy vậy hỏi:
“Ba ăn gì chưa?”.
“Chưa, con cứ ăn trước đi, tí ba đi trả tô rồi ăn sau” Ông ấy chỉ vừa nói vừa thổi vào tô cháo cho nó bớt nóng, Chi khẽ cười nhẹ:
“Ba nhớ ăn đấy nha”.
“Rồi, rồi ăn đi cô nương” Hết thổi rồi tới quạt, người ba ấy vui mừng không siết mà trả lời với câu trêu đùa. Được một lúc, ông lại ngồi ngẫn ra nhìn đồng hồ, ông chỉ biết thở dài và nói:
“Sắp tới ngày nhập học rồi mà chưa chuẩn bị gì hết”.
“Mong ba ngày sau về rồi đi mua cặp sách này kia để kịp cho con đi học”.
Chi vừa nhẹ nhàng húp miếng cháo, vừa ráng chịu cơn đau ở cổ. Trong lòng bâng khuâng nhiều điều với những ký ức dồn nén lại khiến cho cơn đau đầu càng ngày càng nặng. Em chỉ biết nằm nghỉ một lát, liền đã đi vào một mơ một giấc mơ kì lạ, một người phụ nữ khóc trong chiếc xe hơi, nước mắt vươn lên chiếc lá bùa đỏ trông quen quen, ánh đèn bên ngoài đường xẹt qua như dòng thời gian trôi đi càng khiến cho người phụ nữ cảm thấy trống trãi hơn.
Ba ngày sau khi xuất viện, Chi giúp ba mang đống đồ về nhà trên con xe dream. Đường từ bệnh viện về nhà khá xa và hơi gập ghềnh, Chi xém nhào té vài lần. Khi vừa mới về đến nhà, đã có đông người đến hỏi thăm và cầu chúc Chi mau khoẻ lại. Chi đi vào ngôi nhà mái ngói có một chút hoài niệm. Ba Chi giúp Chi xách đồ vào trong nhà, từng bước một nặng nề bước vào căn phòng nhỏ, đống sách vở năm ngoái vẫn chưa được dọn, cái bàn học và cái cửa sổ kế bên tạo một cảm giác thoải mái, thoáng khí, cái giường có nệm không được mềm lắm. Khi sắp xếp đồ gọn vào tủ thì Chi thấy có nhiều bộ bà ba, vải thoáng mát, một chiếc áo màu xanh lá trông xinh xinh, Chi liền lấy mà mặc.
Đã đến giờ cơm tối, ba Tú kêu Chi với đứa em trai tên Minh vào bàn ăn bữa tối, ba Tú và Minh thấy bất ngờ khi Chi mặc đồ bà ba, Minh buộc miệng nói:
“Nay chị lạ quá, không phải chị chê đồ này à?”.
“Có lần còn giãy nãy không chịu mặc”.
Chi vừa xếp chén, đũa ra bàn vừa nhìn bộ bà ba trên người nói:
“Đẹp mà”.
Ba Tú thôi bất ngờ, đặt nồi cơm vừa mới chín lên bàn, hơi nóng hiện lên rõ rệt như khói đi qua khuôn mặt của người ba, ông chỉnh giọng nghiêm túc nói:
“Ngồi ngay ngắn vô bàn ăn cơm nhanh lên hai đứa”.
Khi ngồi vào bàn ăn, Chi với Minh cảm thán:
“Oa có canh chua nè”.
“Có cả cá kho nè”.
“Nay ăn thịnh soạn quá đi” Minh nói với vẻ hớn hở, vui mừng khiến cho ba Tú có chút thắc mắc:
“Bộ ở nhà cả tháng nay ăn không ngon hả?”.
Minh bày ra cái vẻ mặt rầu rĩ như một ông cụ non than thở:
“Dì ba nấu đồ ăn dở lắm”.
“Nói vậy không sợ dì ba buồn à?” Sau lời nói của Chi, Minh liền xụ mặt xuống nói:
“Em nói thật mà. Cả bà nội còn chê”.
Chi xông xáo sẵn sàng bới cơm cho cả gia đình và đưa cho ba trước rồi sau đó bới cho Minh, khi đưa chén cơm cho Minh thì Chi nói:
“Thôi ăn cơm giùm tui đi ông cố”.
“Cảm ơn chị, nhưng mà chị thử ăn cơm của dì ba nấu đi rồi chị biết à” Minh vừa nhận xong chén cơm liền nói với vẻ thách thức. Đáp trả lại Chi nhẹ nhàng đưa ngón chỏ lên miệng và nói:
“Lo ăn đi”.
Trong căn nhà nhỏ với những ánh đèn thắp sáng lên cả một tương lai và sưởi ấm lấy những tâm hồn đang mệt mỏi với những chuyện vừa qua, tiếng cười đã trở lại bằng cách len lỏi trên những khuôn mặt hồn nhiên.
Bình luận
Chưa có bình luận