“Mẹ ơi!”.
Cái gọi gấp gáp của Ly, người con gái mảnh khảnh, mái tóc dài đen bóng đang từ trước nhà xuống bếp. Khi mà Ly cứ bám, nắm tay lẻo nhẻo thì mẹ của em bà Hà liền bực bội hỏi:
“Có chuyện gì?”.
Ly liền vui vẻ như một đứa con nít đang được che chở bởi ngôi nhà to lớn cho dù cha, mẹ có yêu em hay không thì họ cũng đã cho em một mái ấm, em ôm ấp người mẹ trước mặt và nói:
“Cuối tuần này mẹ cho con đi chào tạm biệt cái Linh nha mẹ”.
Bà Hà ngay lặp tức khó chịu trước lời cầu xin đi chơi của Ly và cả hành động ôm chầm ấy, bà ta chỉ nói với giọng hằn hộc:
“Sao phải tạm biệt?”.
Đôi bàn tay của Ly bị tách ra từ hành động vô thức của người mẹ, tuy có một chút hơi buồn tủi nhưng em vẫn giữ nụ cười và nói với giọng nói nhẹ nhàng:
“Cái Linh sắp tới nó lên tỉnh học chuyên mẹ ạ”.
Bà Hà liền quay quắc suy tính gì đó, nhưng kế bên là một cô con gái vừa mới học xong lớp chín, chuẩn bị chuyển cấp vẫn còn đang nhõng nhẽo kế bên bảo:
“Mẹ cho con đi nha mẹ, nha mẹ nha nha”.
Đáp trả lại sự nũng nịu và cầu xin của một đứa con, bà Hà chọn cách nạt nộ:
“Mày yên lặng một chút không ai bảo mày câm đâu con ạ”.
Khuôn mặt tối xầm và cả giọng nói ấy của mẹ khiến cơ thể của Ly không thể phản kháng lại như trước kia từng phản kháng thất bại. Bà Hà bỗng nóng tính liền nhẹ nhàng quay qua nhìn con gái với ánh mắt dịu dàng, bà ấy nói:
“Cuối tuần này hả con?”.
Chỉ cần nhìn thái độ đấy thôi đã khiến cho Ly cảm thấy vui vẻ và cảm nhận được có thể mình sẽ được cho phép nên không ngần ngại cười và đáp:
“Dạ đúng rồi ạ”.
Dưới cái ánh nắng gắt của tháng tám, bà mẹ luôn tức giận, nay tự nhiên hiền lành và giữ thái độ dịu dàng như lúc nãy, bà Hà nói:
“Ừ vậy thì được, con cứ đi chào tạm biệt bạn, dù gì hai đứa cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, thôi thì cứ đi đi nhưng nhớ về sớm đó nghe không?”.
Trên mặt Ly lúc này không thể nào giấu được sự vui vẻ của một đứa trẻ, dường như trong giây phút đó, em đã cảm thấy mẹ thương mình nhiều hơn, em đáp lại một cách hứng khởi:
“Dạ vâng ạ, mẹ yên tâm”.
Ly lúc này vẫn không ngừng vui vẻ chạy lên phòng để chuẩn bị báo tin cho bạn mình tên Linh. Bà Hà trên khuôn mặt vẫn còn sự nhẹ nhàng với con, nhưng khi bóng dáng nhỏ bé ấy khuất đi, gương mặt của bà bỗng xuất hiện một nụ cười kỳ lạ mang nỗi suy tính không ai hiểu thấu được.
Bà Hà có một căn phòng nhỏ mà từ khi còn bé Ly đã không được vào, e chỉ biết mẹ mình là một thầy bói thôi. Em có hỏi bố rằng tại sao mẹ Hà đã ba ngày rồi vẫn chưa bước ra khỏi căn phòng từ lúc mà một người phụ nữ kỳ lạ đến, bố không nói gì ngoài câu “ Mẹ đang làm việc, đừng có làm phiền” . Ly chỉ nhớ nụ cười của người đàn bà kỳ lạ đó chào mình khi Ly vừa mới đi chợ về, nụ cười ấy thật sự rất man rợ.
Tới ngày chủ nhật đầy nắng, tầm chín giờ sau bữa ăn sáng của gia đình, Ly tất bật chuẩn bị đồ để đi tạm biệt người bạn thân từ bé của mình là Linh. Khi bóng dáng nhỏ bé chào hỏi ba mẹ, đôi chân cũng đang mang đôi giày vào, từ trong phòng nhỏ, bà Hà chạy ra đưa cho Ly hai lá bùa, một lá thì bà nhét vào túi áo của Ly, còn một cái thì đưa vào tay Ly và bảo:
“Cái này mẹ tặng cho cái Linh, bùa này là bùa bình an. Mẹ mong con bé được thành công trên con đường mà con bé đã chọn, con nhớ gửi lời của mẹ đến cái Linh nhá”.
Ly chỉ vừa mới đứng thẳng người dậy liền nhận được sự ồ ạt đó từ người mẹ mà em tưởng rằng bà không thương em, em vui vẻ và cố gắng ghi nhớ những lời mẹ nhắn nhủ và đáp với nụ cười trên môi:
“Dạ vâng, chắc con phải đi đây, không thôi để Linh đợi lâu thì tội nghiệp Linh”.
Cánh cửa vừa mới mở ra bởi đôi tay nhỏ bé của Ly, ánh sáng chiếu vào trên khuôn mặt vui vẻ liền bị chặn đứng lại bởi câu nói của bà Hà:
“Nhớ phải đưa cho Linh đấy nhá, cái lá bùa”.
Trong ánh nắng dịu, Ly quay đầu cười rạng rỡ và đáp:
“Dạ vâng, con biết rồi, không biết mẹ là mẹ của con hay của cái Linh nữa mà lo quá vậy ạ? Thật tình!”.
Bà Hà có hơi lúng túng trước câu hỏi bất ngờ đó, bà ấy chỉ vội nói một cách nhẹ nhàng để tránh sự nghi ngờ:
“Mẹ sợ con quên”.
Ly chỉ mỉm cười và vội lên chiếc xe đạp điện của bản thân em, em nhẹ chạy đi và để lại câu nói với vẻ buồn lòng:
“Mẹ tin tưởng con một chút đi ạ”.
Bình luận
Chưa có bình luận