Mờ


 

 

Truyện ngắn: Mờ
Tác giả: (ẩn danh)

Tôi theo hầu Địa Tạng Vương Bồ Tát chốn U Minh đã được tròn một trăm năm. Cõi U Minh tăm tối, bầy Ngạ Quỷ cởi trần, gương mặt đen nhọ hung hãn, môi họ dày và thâm đen lại, những cái răng nhọn, hơi cong cong nhô lên khỏi vành miệng nom như nanh lợn rừng. Nơi tôi và Địa Tạng Vương ngự là tầng cuối cùng của cõi U Minh. Nơi này gọi là ngục A Tỳ. Khác với những chốn khác ở cõi U Minh, nơi đây sâu thăm thẳm, có hàng vạn nhà ngục, mỗi nhà ngục lại có hàng ngàn tội nhân. Các oan hồn nơi đây ngày ngày đều chịu khổ hình, họ không được đầu thai vì những ác nghiệp quá lớn lúc còn sống.

Một hôm tôi hỏi Địa Tạng Vương

“Tại sao ngài không lên Lôi m Tự khi mà từ lâu đã thành chính quả.”

“Lôi m tự có gì?”

“Thưa, nơi đó là niết bàn.”

“Nơi đây có gì?”

“Thưa, có ma quỷ và oan hồn.”

“Thế Niết Bàn ở đâu?”

“Thưa…Ở đất phật.”

“Tâm con có gì?”

“Thưa, tâm con còn mờ.”

“Tâm mình chưa thấy sao thấy Niết Bàn?”

Ngày Phật Như Lai giáng lâm, sứ giả nhà phật xuống mời Địa Tạng Vương tới dự. Địa Tạng Vương bảo “Nơi đây còn quá nhiều quỷ.”

Lúc sứ giả ra về tôi hỏi “Sao ngài không lên nghe Phật Như Lai giảng kinh, trăm năm mới có một lần.”

“Trong kinh có gì?”

“Thưa, có phật pháp.”

“Phật pháp là gì?”

“Thưa, phật pháp là cứu rỗi.”

“Thế nơi đây có gì?”

“Thưa, oán khí.”

“Thế cứu rỗi là gì?”

“Thưa….”

“Tâm con có gì?”

“Thưa, tâm con thiếu chữ.”

“Tâm mình chưa thấy sao thấy phật pháp.”

Oan hồn cõi U Minh nhiều hàng vạn. Các hồn chết oan được đưa tới điện Diêm La xét hỏi, đưa tới Sinh Tử môn đầu thai kiếp khác, còn những hồn nhiều tội nghiệt sẽ được đưa tới từng tầng, tùy theo tội trạng mà trừng trị. Các hình phạt rất tàn khốc và những ngạ quỷ luôn làm việc nghiêm túc. Tiếng roi quật chát chúa, tiếng than khóc, gào thét quện đặc cả cõi U Minh.

Địa Tạng Vương hôm nay đi vắng. Tôi không thấy kì lạ, cũng không dùng phép thông linh để liên lạc với ngài bởi tôi biết hiện ngài đang hóa thành một lữ khách để cứu giúp những người nghèo và siêu độ cho những ác linh còn vất vưởng trên trần.

Tôi lên từng tầng của cõi U Minh. Hắc Bạch Vô Thường không can ngăn vì họ rất rõ về tôi. Mùi máu me tanh nồng, bên trong những song sắt, các oan hồn đứng chật ních, thân hình họ ốm o, xương lồi ra bên ngoài, họ gào thét, những bàn tay đầy xương và móng vuốt thò qua chấn song vẫy vẫy. Tôi thấy những gương mặt quen và lạ. Tiếng roi quật vun vút, những ngọn lửa đỏ rực đung đưa dù chẳng có cơn gió nào. Từng miếng thịt bị lóc ra, máu tuôn ồng ộc, một người đàn bà cầm bát cơm lên, tới gần miệng bát cơm hóa dòi, một gã to lớn bị treo lên cao và thả xuống vạc dầu, một người thanh niên trẻ bị quỷ sai bóp miệng rồi lấy kềm sắt từ từ lôi cái lưỡi ra bên ngoài, con dao sắc bén đợi sẵn…

Tôi tới cầu Nại Hà.

Con sông Nại Hà kéo dài vô tận, tôi dù đã theo Địa Tạng Vương được trăm năm, đã có chút thần thông nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy được điểm cuối của con sông. Cây cầu mỏng mảnh, lúc nào cũng lắc lư, ván cầu trơn trượt nhiều chỗ đã vỡ ra nhìn thấy cả lòng sông. Sóng vỗ khiến chiếc cầu chao đảo. Những oan hồn đi trên đó rất khó khăn. Một vài người đi qua dễ dàng và chỉ thoáng chốc đã tới bờ bên kia, số khác thì chỉ đi được một quãng là bị ngã xuống sông, số còn lại thì ngả nghiêng trên cầu, miệng gào thét tới hộc máu.

Tôi định dùng phép thuật để giúp họ thì một quỷ sai bảo “Thần thông chẳng cứu được ai.”

“Họ nhìn rất đáng thương.”

“Đấy là quả họ ươm, thưa ngài.”

Cây cầu chòng chành, mỗi khi có oan hồn rơi xuống thì hàng vạn loài cá ăn thịt hung dữ dưới lòng sông bu tới và rỉa họ trắng xương. Chốn U Minh này mỗi oan hồn đều có một sinh mệnh bất diệt nên khi bị loài quái ngư ăn thịt, họ lại tái sinh ở đầu cầu, chặng đường sẽ lại bắt đầu... Những thân hình ngã xuống, hoảng hốt kêu gào. Tôi bay tới, với tay kéo một người đang nắm vào dây cầu. Ông ta hoảng hốt kêu “Cứu…Cứu…Tôi…” Thân hình ông ta gầy gò nhưng nặng như đá, tôi chẳng thể kéo ông ta lên. Tôi dùng hết sức kéo ông ta thì thân hình ông ta lại chìm sâu xuống. Cơn sóng vỗ mạnh tới, ông ta bị kéo trôi đi. Trong tíc tắc tôi đã thấy nước sủi tăm đỏ ngòm, những khúc xương trắng trôi lềnh bềnh dưới mặt sông. Vài chiếc sọ người ngoi trên mặt sông, hai con mắt vẫn mở thô lố.

Ở phía đầu cầu, ông ta lại tái sinh trở lại. Ông ta quỳ xuống, ôm mặt, tiếng khóc vang lên nghe buốt nhói. Ông ta sẽ còn khóc lớn hơn nữa nhưng những cái quất roi nặng nề của đám ngạ quỷ đã buộc ông ta nhớ lại rằng cầu Nại Hà đang ở phía trước và ông ta phải bắt đầu lại chuyến đày ải của mình. Tiếng khóc thê lương cùng những thân mình còm cõi đang lắc lư trên cầu nhuộm tối cả lòng sông. Tiếng sóng đánh vốn rất mạnh cũng chìm nghỉm trong những âm thanh thê thiết.

Tôi trở lại bên bờ. Mắt tôi đã nhắm lại nhưng những hình ảnh đó vẫn hiện ra. Một vài người đã bình yên qua sông, số người khác thì vẫn còn ở lại.

Tôi không thể dùng phép được. Sự can thiệp thông thường cũng chẳng ích gì. Tôi im lặng hồi lâu, tiếng thét vẫn chưa dứt và ngày một lớn thêm.

“Bát nhã ba la mật đa….”

Tôi ngồi xuống và bắt đầu niệm. Tiếng tụng kinh thoát khỏi kẽ môi, vang khe khẽ rồi lớn dần lên. Sóng vẫn vỗ mạnh. Tiếng gào thét vẫn ầm ĩ. “Bát nhã ba la…”

Một oan hồn gục xuống khóc lóc “Tôi…Chính tôi khi đấy...”, một oan hồn khác quỳ xuống, dập đầu nhiều lần xuống thành cầu, vài kẻ bị rơi xuống cầu cố ngoi lên dù chỉ bằng nửa cái đầu...

Tôi nhận ra họ. Những gương mặt có trong bữa tiệc trên trần gian, sau khi tạo ra những oan hồn.

Tiếng khóc vang lên nhưng không còn hỗn độn như trước, thanh âm dịu dần và trong trẻo như một lời sám hối. Lớp chướng khí bám trên khuôn mặt họ rã ra từng lớp. Những oan hồn đọc theo bài kinh, đám ngạ quỷ đánh rơi chiếc roi và móc sắt. Tiếng tụng kinh lớn dần và dần át đi tiếng sóng vỗ. Những oan hồn nước mắt lưng tròng, tay chắp lại và tiếp tục đi. Họ nối thành một hàng. Sóng vỗ mạnh khiến cây cầu oặt sang một bên nhưng chẳng một ai ngã xuống. Sau cùng thì họ cũng tới được bờ bên kia.

Tôi nhìn sang phía cầu Nại Hà, im lặng hồi lâu. Địa Tạng Vương ở nơi đây rất lâu, ngài nhìn thấy phật pháp còn tôi thì không. Phật pháp không nằm ở vùng sáng, nó lớn lên từ vực tối.

Tôi nói với Địa Tạng Vương “Hãy dẫn con trở lại tầng thứ nhất.”

“Tâm con thế nào rồi?

“Tâm con đã tỏ.”

Ngài gật đầu và đưa tôi đi.

Cánh cửa thứ nhất mở ra. Mùi máu tanh nồng nặc, tà khí quánh đặc, tiếng roi quất vun vút. Xương vỡ rôm rốp, vài cái đầu rụng xuống, máu xối ồng ộc, một cái đầu mới mọc lên, lưỡi đao to bè, sắc lẹm lần nữa vung lên. Hàng chục cánh tay gầy nhẳng vươn qua những chấn song, vẫy vẫy.

Tôi đi một lối, Địa Tạng Vương đi một lối. Hành lang nhà ngục dài hun hút…
​​​​​​​

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout