Chương 1: Lần đầu gặp



Reng —

"Bài kiểm tra đã kết thúc!"

Mọi người xôn xao trao đổi đáp án. 

Hôm nay, cuối cùng họ cũng đã thi xong đợt tuyển sinh lớp 10 rồi!

Trà Xanh không quá quan tâm đến câu trả lời. Cô nhanh chóng dọn dẹp đồ rồi bước ra khỏi phòng thi.

Bước đi thanh thản, không nhanh không chậm. Cô theo thói quen mà lấy một bịch kẹo dẻo từ trong cặp rồi xé ra.

Trà Xanh vừa ăn vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, khuôn mặt vô thức mà mỉm cười.

"Không thay đổi gì nhiều cả."

Cô vẫn không dừng bước, băng qua một ngôi trường tiểu học, lượn qua nhiều con hẻm ở đối diện trường học.

"Nơi này."

Kí ức như ùa về, sắc nét như một thước phim cũ.

Con hẻm ấy, tối tăm và bẩn thỉu cùng cực. Xộc lên mũi khi đó là mùi ẩm mốc, rác rưởi hôi thối khiến con người ta buồn nôn.

Khung cảnh ảm đạm, chỉ nhạt nhòa sắc xanh rêu loang lổ trên hai bờ tường, vương vãi dưới đất là vài giọt máu li ti chói mắt.

Kèm theo đó là tiếng quát tháo thô bạo vang vọng, xen lẫn âm thanh của những cú đá dã man.

"Đánh, đánh, đánh chết nó. Đm thằng ranh này!!!" Một đám côn đồ, năm hay sáu tên, chúng vây quanh một cậu bé đang co ro trên mặt đất lạnh.

Đôi tay gầy guộc run rẩy mà ôm lấy đầu như một phản xạ tự nhiên. Mỗi cú đá giáng xuống, cơ thể cậu lại giật nảy, nhưng cậu không dám hét, không dám khóc. Đôi môi cậu cắn chặt, rướm máu, những giọt đỏ tươi rơi xuống nền đất bẩn, hòa vào bụi bặm và sắc tối. 

Đôi mắt cậu ta, đỏ hoe và nhíu chặt, ánh lên sự tuyệt vọng khôn cùng. Cậu cố gắng ngước đầu lên, muốn cầu xin chúng tha thứ, muốn cho cơn đau này qua đi thật nhanh.

Nhưng bất ngờ, cậu đã thấy cô, thấy một cô gái đang đứng ngay trước con hẻm chứng kiến mọi chuyện. 

Trà Xanh nhớ, cậu có đôi mắt rất đẹp, rất hồn. Nhưng khi ấy, đôi mắt đó nhíu lại, bên trong chứa đựng sự tuyệt vọng và uất ức, khuôn mặt mếu máo chỉ đợi những giọt nước chảy xuống.

Thời gian như ngừng trôi. Trái tim Trà Xanh đập thình thịch, mỗi nhịp như một nhát búa giáng vào lồng ngực. Cô muốn chạy tới, muốn giúp đỡ cậu ấy lắm. 

Nhưng có thể sao? Cô có thể sao?

Đôi chân như bị đóng đinh, nặng trĩu, không thể nhúc nhích. Bản thân cô khi ấy đã bị nỗi sợ hãi bao trùm, bóp nghẹn không thở nổi, chỉ có thể đứng đó, chứng kiến từng cú đá, từng lời chửi rủa như lưỡi dao cứa vào không gian. Ánh mắt cậu bé vẫn nhìn cô, không oán trách, không giận dữ, chỉ có sự tuyệt vọng và mong manh, như một ngọn nến sắp tắt trước cơn gió. 

Một tên côn đồ dường như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng quay đầu. Trái tim nhỏ bé của Trà Xanh như ngừng đập, mồ hôi đổ đầy trán! Cô đã kịp trốn sau tường.

Nhưng tên đấy vẫn chưa bỏ cuộc. Mặt hắn hung tợn, ánh mắt sắc bén đang dò xét con người phía sau.

Bước chân hắn ta chậm rãi vang lên, nặng nề. Trà Xanh cứng đờ, cơ thể run rẩy áp sát vào bức tường. Từng bước... Từng bước.

Đến rồi!

Nhưng không có ai cả, chỉ có một bịch kẹo dẻo vô tình nằm dưới mặt đất.

Ký ức tan biến, kéo Trà Xanh quay về hiện tại. Cảm giác sợ hãi và bất lực vẫn không thay đổi.

Và, đó cũng là lần đầu tiên cô vô tình gặp anh.

                        ********

Ánh mắt Trà Xanh thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối. Thật ra cô đã từng chính thức gặp anh, là tiệc sinh của cô, chỉ sau khi anh bị đánh vài ngày thôi.

Bữa tiệc được tổ chức ngay tại nhà của Trà Xanh.

Đúng giờ, bên trong bữa tiệc đã tấp nập người đi vào.

"Không biết con gái của Kiều Mỹ Kha là ai?". Một người đàn ông lên tiếng.

Người ở kế bên ông lại trả lời: "Hình như là con gái út của một gia đình thương lưu, tên Trà Xanh."

"Haha, ai lại không có khiếu đặt tên vậy, cái tên như này cũng đặt cho được." Người đàn ông lớn tiếng cười.

"Em gái tôi tên Trà Xanh thì có vấn đề gì sao." Lúc này, Kiều Hữu Nam ở phía sau nghe được liền nhẹ nhàng đưa con mắt nhìn ông ta, khuôn mặt không có tia cảm xúc nhưng ánh mắt hiện rõ vẻ không vui.

Ở một bên nào đó, Thanh Nhiệt đang đánh mắt nhìn sang Kiều Hữu Nam. Nếu nói là em gái thì chắc hẳn đó là anh trai của người mà cha nhắc đến.

Thanh Nhiệt chậm rãi bước đến bên đó, giọng nói không kiềm được sự run rẩy, ngượng ngùng lên tiếng: "T... tên Trà Xanh không phải cũng rất dễ thương sao."

"Hả?" Kiều Hữu Nam cảm giác như bị làm phiền, dùng ánh mắt khó chịu lộ hẳn vẻ hung dữ để nhìn cậu.

Ngay lúc không khí đang căng thẳng thì từ đâu vang tới một giọng nói của cô gái nọ: "A, nhân vật chính đến rồi."

Sau câu nói, mọi người đều quay đầu nhìn sang phía cánh cửa. Hình bóng của 2 người dần dần lộ rõ qua ánh sáng bên trong căn phòng.

Trà Xanh mặc một chiếc váy bồng màu xanh lá, toát ra vẻ thanh dịu và ngoan ngoãn.

Cô bước vào bên trong bữa tiệc nhìn sơ qua một lượt, đúng lúc đó bắt gặp một đôi mắt rất quen thuộc, trong trẻo không oán trách. "Tại sao người này lại ở đây?"

Nhưng suy nghĩ đó cũng chỉ là nhất thời, ngay sau khi Trà Xanh xuất hiện thì có rất nhiều người bước lên giới thiệu và làm quen với cô. Cô liên tục cười nói ứng phó với mọi người, điều may mắn chính là năng lực ứng phó của cô rất tốt!

Sau một hồi thì mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, người xúm lại chỗ cô cũng thưa đi. Mọi người đang tận dụng cơ hội này để kết giao với nhiều người khác hơn, không chỉ riêng mình cô.

Thanh Nhiệt cũng không ngoại lệ, cậu nhìn xung quanh để tìm kiếm những người mà cha đã nhắc.

Nhìn thái độ của Kiều Hữu Nam khi nhắc đến Trà Xanh, mọi người vẫn nghi hoặc không hiểu rốt cuộc Kiều Hữu Nam có chào đón người em gái đột ngột này không... Nhưng Thanh Nhiệt, người đã quen sống nhìn vào sắc mặt của cha mẹ lại nhận ra một điều: "Anh đang bảo vệ cô."

Thông tin của Kiều Hữu Nam ghi rằng tính cách anh ta rất kiêu ngạo nhưng đồng thời lại có chính kiến riêng, từ nhỏ đã đi theo Kiều Mỹ Kha tiếp xúc với nhiều loại người, anh không hứng thú với lĩnh vực thời trang nhưng lại thích vẽ, dù hay cáu gắt nhưng đối với bạn bè vẫn luôn rất coi trọng tình nghĩa, không cần biết đúng hay sai thì anh vẫn sẽ ra mặt bảo vệ họ.

Thanh Nhiệt ngầm hiểu, điều này cũng tương tự cách Kiều Hữu Nam đối với Trà Xanh mà thôi, dù có thích hay không thì Trà Xanh chính là em gái trên danh nghĩa của anh, chính là: "Dù thế nào đi nữa thì Kiều Hữu Nam vẫn sẽ bảo vệ Trà Xanh."

Nghĩ đến đây, Thanh Nhiệt đột nhiên nhớ đến những vết bầm trên người mình... rồi bật cười nhẹ đầy chua chát.

"Ít ra thì... vẫn có người anh trai dám đứng ra vì cô."

"Cô bé ấy vẫn được mặc bộ váy do mẹ nuôi tự tay thiết kế, sống trong ánh đèn sáng. Không chói lóa... nhưng lại đủ để khiến bao người ngưỡng mộ và chua xót."

_______________

22/05/2025

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout