Tiên - Kagome027


Ánh lửa từ đỏ từ từ chuyển sang nâu, cái màu nâu như màu áo nàng tiên… Màu nâu gần gũi dỗ dành giấc ngủ, vỗ về cậu ấm chìm vào giấc mộng. Trong mộng, có tiên nữ tha thướt, có dáng áo trực lĩnh duyên dáng hớp hồn, có đôi mắt trong veo như giọt sương.

Một đêm khuya thanh vắng tại làng Đông, canh ba trời không trăng mà cao vút, lung linh đầy sao. Những ngôi sao lấp lánh vụt ngang như thể có muôn vàn vị tiên đang trốn Trời xuống trần vui chơi. Không biết ngần bao sao nối đuôi rơi ào ạt, có khi phải nhiều đến hàng trăm. Sao rơi thắp sáng cả khoảng trời trên đình làng, đỉnh ngọn đa già cũng bừng lên như có ai vừa hái sao cài lên nhành cây. Giờ thứ trên cao kia giờ chẳng còn là bầu trời đầy sao mà là dòng thác sao đổ trắng cả màn đêm. Cảnh tượng lộng lẫy xuất hiện lúc dân làng đều đã say giấc nên gần như đâu ai có cơ may chứng kiến thời khắc tuyệt vời này, ngoại trừ cậu ấm Điền… Trời khá lạnh mà cậu ngồi thừ lẩm bẩm như si dại:

“Thầy bói hay thật! Chẳng phí tiền! Tiên… tiên… Nàng tiên ơi! Nhanh đến đây đi!”

Thời khắc huy hoàng rồi vụt tan, đêm dài lặng lẽ lùi xa nhường chỗ cho hừng đông nhô lên từ cuối chân trời. Ánh sáng ngày mới soi hồng con đường đất, lay cỏ cây rũ sương tỉnh giấc, và rót cả những bóng nắng lung linh xuống mái đình làng cong cong. Con gà trống vỗ cánh gáy vang gọi người người thức dậy đón chào một ngày mới. Tiếng gà nối tiếp, rộn ràng khắp làng báo hiệu đã đến lúc bắt đầu công việc cho hôm nay, ấy thế mà cậu Điền vẫn ngoan cố chẳng chịu rời đi. Cậu còn mong chờ thứ diệu kỳ hơn cả trận mưa sao kia…

Chờ từ mới hửng sáng tới tận lúc đường làng ngoài kia đông nghịt người qua kẻ lại, chờ như có hẹn với ai ngay chốn này. Chờ mãi cũng chán, Điền bắt đầu quay sang ngắm cây đa già đang rũ bóng che kín mái đình rêu phong. Ngắm mỏi mắt thì lại nhẩm đếm mớ rễ đa chằng chịt bò ngang dọc nền đất. Hết đếm ngược đến đếm xuôi, đếm tới đếm lui, nhưng đang đếm bỗng dưng cậu Điền giật nảy người. Cậu thấy một bóng áo màu nâu đỏ lạc vào giữa màu xám của thân cây đa. Dáng áo tha thướt, từng bước yểu điệu ngỡ đang bay. Dẫu chỉ thấy mập mờ mà đã ngơ ngẩn như bị cướp mất hồn, hai con mắt mở thao láo, mồm há hốc mà tay chân thì cứng đờ tựa hóa đá.

Chỉ giây lát, cái màu nâu ấy liền biến mất hệt bóng mây, bỏ mặc cây đa già đứng chơ vơ giữa sân và một tên ngu ngơ dõi mắt trông theo. Lúc lâu sau, Điền mới tỉnh ra trong ngỡ ngàng. Vắt chân lên cổ, cậu chạy ngay đến chỗ gốc đa. Cây đa hàng trăm tuổi, gốc lớn đến mấy chục người ôm không xuể mà Điền lại cố mò mẫm tìm kiếm, chưa kể còn chẳng biết bản thân đang tìm gì. Thân cây xám xịt lác đác rong rêu nằm im trong nắng, nhành lá nhè nhẹ đung đưa như mặc kệ sự đời, mặc kệ cả tên khờ đang lần tay theo từng mảng rêu xanh rì. 

Tuy nhiên vận may không phụ kẻ ngớ ngẩn, dù chẳng tìm được chi nơi gốc đa nhưng khi vô tình liếc sang cửa chánh điện, màu áo nâu tha thướt bỗng đâu đập mắt. Phen này cậu đã nhìn rõ hơn, bóng dáng ấy nào còn gì khác ngoài một cô gái yêu kiều. Tà áo trực lĩnh màu nâu điểm họa tiết cam dập dìu theo bước chân, tấm yếm khéo léo ôm lấy cái cổ trắng ngần, mái tóc đen nhánh buông dài xuống bờ vai đủ sức khiến một kẻ thẫn thờ như mê như say. Không chần chừ thêm, Điền ba chân bốn cẳng chạy ngay về phía đình. 

May là lần này không mất dấu nàng nữa, Điền trông thấy người con gái xinh đẹp bình thản quay lưng đi vào trong. Nhìn dáng hình uyển chuyển tựa lá cỏ cùng từng bước đi nhẹ tới độ đôi guốc mang dưới chân còn chẳng tạo ra tiếng động, Điền tưởng đâu đang ngắm một đài hoa tiên nở giữa trần gian. Rồi cô gái quay mặt lại. Cặp mắt trong vắt như hạt sương trên lá khẽ chớp một cái, đôi môi hồng chúm chím chưa cười mà đã làm Điền ngơ ngẩn, đến nốt ruồi trên mép cậu cũng giật giật. 

Cậu Điền nuốt ừng ực thứ gì đó trong cổ họng, lau nhanh khóe miệng rồi kêu lớn:

“Nàng tiên ơi!”

Cậu kêu run cả giọng, tiếng gọi tha thiết đầy hoài mong vậy mà cô gái lại hờ hững quay bước đi. Tà trực lĩnh lướt qua những cây cột đình sơn son thếp vàng, nhè nhẹ đổ bóng mấy vật trang trí quý giá, cuối cùng dừng trước bàn thờ lớn ngay chánh điện. Dáng người tuyệt đẹp thẹn thùng nép sát vào tường, gương mặt trái xoan e lệ cúi xuống, bàn tay cũng bối rối vân vê mớ tóc dài. 

Trông thấy bộ dạng ngại ngùng mà vẫn đầy duyên dáng ấy, Điền chợt mừng như mở cờ trong bụng, vội vội vàng vàng cong chân lao tới. Ai ngờ, cậu còn chưa kịp chạy đến nơi, cô nàng đã tự dưng bước ra phía sau bệ thờ rồi… biến mất. Lúc tìm đến thì thứ còn lại chỉ có cái lưng bàn thờ đầy mạng nhện và một con mèo tam thể đang ngáy ngủ.

Đình không có cửa sau, bóng áo xanh không thể tan biến nhanh như thế, Điền lập tức chạy tìm hết ba gian đình, tìm từ gian chính tới gian phụ, tìm trong cả long đình lẫn khánh thờ dù thừa biết không ai trốn vừa vào đó được. Tìm dưới gầm hương án, tìm sau hàng dài lỗ bộ, nếu trèo lên hoành phi nổi hẳn cũng trèo thử. Những họa tiết chạm khắc quanh năm bình thản đứng trên kèo ngang mà giờ cũng như trừng trừng nhìn tên ngốc đang chạy ngược chạy xuôi. Mấy bình hoa nơi bệ thờ còn phải nghiêng đầu tự hỏi Điền tìm gì mà chứ ra vào liên hồi như bông vụ… Đến cuối cùng cậu chỉ đành ngồi bệt xuống và chấp nhận có tìm bao lâu thì cả đình làng rộng lớn vẫn chỉ có mỗi bản thân thôi. Thêm nghĩ ông từ giữ đình cũng sắp ra quét tước, Điền đành tiếc nuối rời đi.

***

Chuyện đêm qua lẫn chuyện trong đình chỉ mỗi cậu Điền biết, còn dân làng Đông thì nào có hay chi nên vẫn tay thúng tay đòn gánh ra ruộng mạ. Dưới nắng đầu ngày ấm áp, ai ai đều hứng khởi làm việc. Tiếng nói cười, tiếng bàn tán về vụ mùa xôn xao cả quãng đường đất. Người nhắc chuyện mạ lên tươi tốt, kẻ đoán về vụ lúa bội thu, kẻ còn lo xa chuyện nước ruộng cao thấp. Có đám trẻ nhỏ chạy theo chân người lớn, líu lo hỏi đủ điều ngây ngô. Dăm đứa còn nghịch ngợm chơi đuổi bắt ngay trên đường làng. Bao giọng nói ngọt ngào lan trong gió, hòa chung với tiếng bụi tre ngà xào xạc, vui vẻ tới độ mấy lùm cây ven đường cũng muốn đong đưa hòa tiếng. 

Tuy thế, ngay khi một bóng người quen thuộc vừa mờ mờ hiện lên trong nắng, bao thanh âm lập tức vụt tắt, những nụ cười vui vẻ cũng bị gió cuốn đi đâu mất… Người ấy mặc bộ áo giao lĩnh may từ lụa, dưới ánh sáng ban ngày, những họa tiết chìm của tấm áo bỗng hóa óng ánh hệt được dát sao. Không những áo đẹp mà người cũng khôi ngô, vóc dáng dong dỏng cao, gương mặt chữ điền rắn rỏi như sáng bừng lên giữa ban mai. Thế mà vừa thoáng thấy dáng hình đó từ xa, từ người lớn tới trẻ nhỏ đều chau mày khó chịu. Đám đàn ông đứng nép sang bên, mắt ngó lơ làm như không thấy. Lũ con nít thì chỉ trỏ, xì xầm điều gì đó không rõ. Đứa nhóc nọ còn buộc miệng nói thành tiếng:

“Cậu Điền ra đường giờ này chắc lại đi chọc ghẹo các chị nữa rồi.” 

Còn đang buồn vì mất dấu cô gái đẹp trong đình nên cậu Điền gần như điếc đặc, bao lời bàn tán đều lọt tai này ra hết tai kia. Cậu cứ đi xa khuất dần đám đàn ông lẫn trẻ nhỏ phía sau, đi dọc những thửa ruộng chưa cấy mạ, lướt ngang mấy bụi cây dại mọc um tùm ven bờ đê. Những tưởng sẽ đi mãi cho tới lúc về nhà, nhưng khi thấy thấp thoáng một toán người đang đi ngược lối, Điền liền đứng sựng lại ngay… Gió trời vô tư đẩy đưa tiếng cười con gái giòn tan thẳng vào lỗ tai cậu Điền, chỉ nhiêu đó mà nỗi buồn ban nãy bỗng như tan hết. 

Nấp sau bụi tre dày, thòm thèm ngắm nhìn mấy dáng hình lướt qua, tay chân cậu đã bắt đầu bồn chồn không yên. Những bộ váy dập dìu trong gió, mấy tấm áo cánh hở yếm, cả những nụ cười rạng rỡ thi nhau lướt qua tròng mắt. Mấy đòn gánh nhấp nhô trên bờ vai tròn lẳn, các dây quang gánh tựa vào bàn tay nõn nàn làm yết hầu cậu Điền cũng nảy lên nảy xuống không ngừng. Đâu riêng gì yết hầu, cái lưỡi cũng thè ra liếm ướt cả môi, nốt ruồi bên mép gần như muốn nhảy luôn ra ngoài.

Mấy cô thôn nữ vẫn chưa hay biết chi, cứ thản nhiên gánh mạ, còn vừa đi vừa cười đùa vui vẻ. Nào ngờ ngay khi vừa lướt ngang qua bụi tre, cậu Điền bỗng đâu nhảy ra hệt con hổ đói, vồ tới tấp vào các cô gái. Mồm há to đến ngỡ nuốt chửng được cả con bò, hai tay vung dài như hai sợi dây thừng quyết trói chặt hết những thôn nữ tội nghiệp… 

Thấy Điền lao tới, các cô gái hoảng hốt ném cả đòn gánh mà chạy, chân đá văng luôn các bó mạ. Nhưng có chạy thế nào vẫn không nhanh hơn cậu Điền được, một cô gái nhanh chóng bị chộp lấy. Trong vòng tay Điền, cô chẳng khác nào con cá rơi vào lưới, chỉ biết yếu ớt vùng vẫy và la lên cầu cứu. Không biết các thôn nữ còn lại có nghe tiếng kêu cứu chăng, mà dẫu nghe được thì đâu ai dám quay lại giúp. Và rồi cô gái đáng thương bị lôi đi xềnh xệch, tiếng kêu cũng vỡ tan trong không gian. 

Không ai ngăn cản, cậu Điền càng táo tợn hơn. Đôi tay tham lam bắt đầu sờ mó loạn xạ, đến mức cô thôn nữ phải bật khóc. May thay, đúng lúc đó có ông lão tóc bạc từ đâu tới. Thấy cảnh tượng chướng mắt, thêm xót cho cô gái vùng vẫy trong nước mắt, nên sẵn tấm phướn trên tay lão đập luôn lên vai Điền một đòn đau điếng. 

Đang vui lại bị phá đám, cậu liền phát điên quát: 

“Đứa nào đánh tao?”

Ông lão vội trả lời ngay:

“Tôi đây mà. Cậu quên rồi sao?”

Nghe giọng nói quen thuộc, Điền lập tức ngoái lại nhìn. Và khi nhận ra kẻ đang đứng sau mình là một ông lão mặc áo giao lĩnh thêu họa tiết âm dương, bao nhiêu bực tức mới đó còn hừng hực trong cậu giờ tan biến sạch. Gương mặt thoáng chốc liền tươi như hoa, miệng nở ngay nụ cười rực rỡ. Hai tay cũng buông thỏng cho thôn nữ chạy thoát. Cô gái phút chốc đã mất tăm, nhưng Điền chẳng màng quan tâm nữa. Giờ cậu chỉ lo cuống quýt hỏi chuyện ông lão:

“Thầy bói! Sao thầy không gọi tôi đàng hoàng? Việc gì phải đánh mạnh đến thế? Thầy bói hay thật đấy, ban sáng tôi đã gặp tiên rồi. Mà thầy mới bói ra quẻ khác hay sao mà tự dưng từ huyện lặn lội xuống tận đây?”

Trước hàng loạt câu hỏi, lão già bình thản vừa vuốt râu vừa chìa ra tấm phướn vẽ hình bát quái trên tay như muốn khoe khoang.

“Tôi làm nghề thầy bói cả chục năm chưa từng bói sai. Nói cho cậu biết, chính Trời đã hiện lên trong mộng để kể cho tôi chuyện ngàn sao rơi dẫn lối tiên nữ hạ phàm tìm lương duyên. Sau giấc mộng, tôi lật đật bói ngay một quẻ, quẻ bảo rằng lương duyên tiên nữ đang tìm chính là người đàn ông đầu tiên tôi gặp khi vừa bước chân vào chợ huyện. Và tôi có nhiệm vụ phải báo tin lành cho người được tiên chọn. Còn cậu chính là kẻ đầu tiên tôi gặp ngoài chợ, là mối duyên Trời định cho tiên. Thế mà ban đầu cậu cứ nghi ngờ, không tin ý Trời. Giờ chắc cậu tin rồi chứ? Nhưng khoan hãy vui mừng. Đêm qua tôi mới bói thêm một quẻ, quẻ nói Trời đang suy nghĩ lại số mệnh của cậu. Nếu cậu vẫn chọc ghẹo thôn nữ thì sẽ bị xóa tên trong sổ tình duyên, khi ấy người lấy vợ tiên chẳng còn là cậu nữa.” – Thầy bói giở giọng răn đe.

Vừa nghe dăm ba câu dọa, Điền lập tức run lên bần bật, mặt mày cũng tái mét hệt bị bắt quả tang làm việc xấu. Luống cuống một lát, cậu vội moi trong áo ra một túi tiền và ấn vào tay ông thầy bói:


“Xin thầy! Thầy có cách nào hóa giải hộ tôi? Xin thầy bày cho!” 

Cầm lấy túi tiền, ước lượng đôi chút xong thầy bói liền bật cười:

“Cách hóa giải không khó, chỉ cần cho tiên thấy cậu thành tâm là được. Giờ phải tuyệt đối nghe lời tôi…”

Vậy là ông lão dẫn Điền đi theo mình, hai người cứ vừa đi vừa chuyện trò, đi xa dần trên con đường đường đất dài thăm thẳm. Thầy bói suốt buổi nói chuyện thiên cơ gì thì chẳng ai hay, chỉ thấy cậu ấm gật đầu lia lịa. Một già một trẻ cứ men lối quen. Đường làng kéo dài qua bao mái nhà lớn nhỏ, vòng qua các bụi tre ngà, đi hồi lâu rồi cũng vòng ngược về ngôi đình làng cổ kính. Nơi đó có thằng hầu đen nhẻm đang ôm cả đống đồ lỉnh kỉnh nào chiếu, nào ấm trà, nào quạt… Thoáng thấy dáng Điền lấp ló bên lũy tre làng, nó lật đồ ôm đồ chạy đến.

“Cậu! Cậu… Con mang đầy đủ đồ đạc cậu dặn tối qua rồi đây. Ông bà cũng nhắc cậu có đi đâu thì nhớ về sớm, vì hôm nay ông bà phải đi gặp quan, chắc tối muộn mới về.” Đứa hầu cuống quýt nói.

Thằng hầu hấp tấp bao nhiêu, Điền lại hờ hững đáp bấy nhiêu:

“Cứ mỗi phen sắp hết thời hạn giữ chức xã trưởng là bố mẹ tao luôn đi thế mà. Việc gì phải cuống cuồng lên!”

Và ba người cùng nhau bước vào đình, thầy bói vẫn liên tục căn dặn Điền:

“Hãy nhớ rằng tiên thích người chăm chỉ, nên giờ cậu phải chứng tỏ bản thân là người chăm chỉ. Chỉ cần để vị thần trong đình làng này thấy cậu chăm chỉ thì tôi sẽ dâng lễ nhờ thần nói tốt về cậu trước mặt Trời. Việc tỏ ra chăm chỉ không khó, chỉ cần bắt chước người khác là được.”

Nói xong lão còn chỉ về phía ông từ giữ đình đang lui cui quét sân. Ông từ tốn gom từng đống lá đa rụng, gom cả cát bụi lẫn rơm cỏ bị gió thổi lạc đến đình. Cảnh tượng vô cùng bình thường như thế, mà không biết Điền nghĩ sao lại tự dưng ba chân bốn cẳng chạy tới giật cây chổi trong tay ông từ hom hem. Ông từ vốn đã già yếu, còn bị đẩy mạnh nên nháy mắt đã ngã lăn kềnh ra đất, ngã rồi thì chẳng tài nào gượng dậy nổi, chỉ biết bám vào gốc cây đa để ngồi lên. Tận lúc thầy bói cùng thằng hầu mỗi người đỡ một bên thì ông già tội nghiệp mới khó nhọc đứng vững được. 

Riêng cậu ấm, thấy thằng hầu lui cui ngay cạnh thì liền lớn tiếng quát:

“Mẹo! Sao không phụ tao một tay?” 

(Đây chỉ là một nửa nội dung, bản này không đính kèm chú thích, mời bạn mua sách để đọc trọn bộ).

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout