Tin tức Tian trở lại với cương vị đặc sứ ngoại giao lan nhanh như một mũi dao xuyên thẳng vào tai Alex. Trong đại điện của hắn, không khí vốn đã đặc quánh bởi mùi khói hương giờ càng thêm ngột ngạt.
Rầm!
Bàn gỗ lim nặng nề rung lên, ly rượu đỏ nghiêng đổ, thứ chất lỏng đỏ sẫm chảy thành vệt dài như máu. Alex nghiến răng, đôi mắt hằn tia máu nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ trải rộng trước mặt.
"Đến lúc cái ngai vàng này rơi vào tay tao rồi, Tian à..." - hắn rít lên, từng chữ như bị nghiến qua kẽ răng.
Hắn lập tức với lấy một phong thư niêm phong bằng sáp đen, ra hiệu cho cận vệ đưa đến cho Leopold. Không cần nhiều lời, mệnh lệnh đã được truyền đi: tập hợp lực lượng ngay trong đêm.
Alex lia mắt trên bản đồ, đầu ngón tay gõ liên tiếp vào những điểm yếu của hoàng cung: cửa Tây - nơi tường thành đã xuống cấp; khu vực gần nhà kho quân nhu - có nội gián sẵn sàng mở cổng; và phía Bắc - nơi có thể tung tin giả về một cuộc tấn công từ biên giới để kéo quân bảo vệ đi xa. Mỗi điểm hắn đánh dấu đều là một nhát dao nhằm thẳng vào trái tim của triều đình.
Không để mất thêm thời gian, Alex khoác áo choàng, sải bước ra khỏi điện, tiếng gót giày nện xuống sàn đá lạnh lẽo như tiếng trống báo tử.
Giữa hành lang dài, ánh sáng từ đuốc tường hắt lên đôi vai gầy của Tian, bóng cậu kéo dài như sắp nuốt trọn lấy chính mình. Mái tóc đen khẽ rũ xuống, che bớt đôi mắt đỏ hoe. Trên tay, máu từ vết thương nhỏ chảy dọc xuống các đốt ngón, thấm vào chiếc găng đã rách.
"Tian!" tiếng gọi vang lên, dứt khoát nhưng không gắt.
William bước nhanh tới, ánh mắt trước tiên dán vào bàn tay nhuốm máu, sau đó chạm vào đôi mắt mệt mỏi kia. Anh dừng lại một nhịp, như muốn kìm những gì đang bùng lên trong lòng, giữ nguyên phong thái của đội trưởng cận vệ.
Tian khẽ hít vào, nhưng hơi thở run rẩy. Khi khoảng cách giữa họ chỉ còn một bước, cậu bất ngờ lao tới, ôm chặt lấy anh. Cảm giác ấm áp nơi lồng ngực William khiến bức tường trong cậu vỡ vụn.
"Tại sao... tại sao chẳng ai chịu chấp nhận em?" - giọng cậu nghẹn đặc, từng chữ run lên "Em chỉ muốn yêu, chỉ muốn bảo vệ người em thương... Em đâu làm gì sai..."
William không đáp ngay. Một bàn tay đặt nơi gáy cậu, giữ cho đầu cậu áp vào vai mình; bàn tay còn lại nhẹ nhàng vỗ nhịp, như một lời im lặng rằng 'anh ở đây". Hơi thở của anh đều đặn, vững vàng, khác hẳn cơn hỗn loạn trong lòng cậu.
Một lúc sau, khi tiếng nức dần lắng, William mới chậm rãi rút chiếc khăn trắng từ thắt lưng, khẽ nâng bàn tay bị thương của Tian lên. Anh cẩn thận gỡ mảnh thủy tinh nhỏ, máu thấm vào khăn nhưng anh không cau mày, chỉ siết chặt hơn lớp băng tạm.
Khi ánh mắt hai người gặp nhau, William nói, giọng trầm nhưng rõ, như khắc từng chữ:
"Anh vẫn luôn ủng hộ em, Tian."
Tian mím môi, đôi mắt khẽ nhắm lại như muốn ghi nhớ khoảnh khắc này. Không cần lời đáp, cậu biết đó là điều duy nhất mình cần nghe.
Bầu trời ngả tối đầy nặng trĩu, mây xám vần vũ che khuất bầu trời. Khi Tian và William trở lại doanh trại, ngọn lửa từ các đuốc ngoài cổng hắt lên gương mặt Dimitri và Lord, cả hai đang đứng bên bàn gỗ đầy bản đồ và ký hiệu. Trên mặt bàn, những quân cờ gỗ đại diện cho đội hình địch được di chuyển dồn dập.
"Tin từ trinh sát: quân của Alex bắt đầu rời doanh trại" Lord nói nhanh, giọng căng như dây cung.
"Họ di chuyển trong đêm, rất có thể muốn đánh úp" - Dimitri tiếp lời, tay chỉ vào một tuyến đường vòng qua phía tây hoàng cung.
William lập tức khoanh tay, đôi mắt sắc lạnh quét qua bản đồ. Tian im lặng bước lại, nhìn kỹ vị trí mà Dimitri đánh dấu. Không khí trong lều dày đặc đến mức có thể cắt được bằng dao.
Một tiếng động khẽ vang ngoài lều, như tiếng bước chân vội vã trên nền cát. William nhíu mày, ra hiệu im lặng. Dimitri khẽ nghiêng đầu, lắng nghe. Tiếng động biến mất, chỉ còn lại tiếng gió.
"Có thể là..." Lord định nói, nhưng bị William giơ tay chặn.
Anh bước ra ngoài, mắt quét quanh sân doanh trại. Tất cả lính gác đều ở vị trí, nhưng ở góc tối phía cuối dãy lều, một bóng người lặng lẽ rời đi, hướng về phía bìa rừng.
Ngọn đuốc gần đó bập bùng, ánh lửa hắt lên lưỡi dao găm trong tay hắn - lưỡi dao khắc biểu tượng thuộc hạ Alex. Khi hắn nghiêng đầu, ánh sáng lướt qua một vết sẹo mảnh kéo dài từ thái dương xuống gò má trái.
"Đứng lại!" William quát, nhưng bóng người lập tức lao vào màn đêm, mất hút giữa rừng cây.
Từ xa, một âm thanh khác vang lên - tiếng vó ngựa dồn dập, mỗi lúc một gần, hòa cùng ánh đuốc đỏ rực đang tiến về phía doanh trại như một cơn bão lửa.
Trong lều, Dimitri siết chặt chuôi kiếm, Tian lặng lẽ cài lại khóa áo choàng, ánh mắt trầm xuống. Họ biết, đêm nay sẽ không còn yên bình.
Bình luận
Chưa có bình luận