Bóng đêm và lời còn vang



Gió đêm quất rát vào gò má, từng đợt gió lạnh xuyên qua lớp áo dày, khiến William phải kéo cổ áo lên cao hơn. Bầu trời xám đặc, mây nặng trĩu như sẵn sàng trút xuống một cơn mưa bất cứ lúc nào. Ánh trăng bị nuốt mất, chỉ còn những vệt sáng lờ mờ từ đuốc ở những cột mốc dọc đường.

Tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng giữa đêm. Mỗi nhịp đập của vó cũng là một nhịp đập gấp gáp trong lồng ngực William.

Anh quay đầu lại, một làn khói bay lên cách đấy không xa cung điện. William đã biết là đấy là tin nhắn từ Lord:

"Tin giả đã lan ra. Alex đã biết cậu đang ở biên giới."

Rồi anh quay đầu lại, cúi thấp người thúc ngựa rẽ vào con đường hẹp phủ đầy bóng cây.

Bóng tối quấn lấy mọi thứ, nhưng tâm trí anh không yên. Mỗi phút trôi qua như một lưỡi dao vô hình cứa vào dây thần kinh, ép anh nghĩ đến hình ảnh Tian - gương mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, hơi thở mong manh... và cái cách mà cậu đã gọi tên anh trong vô thức.

Anh tự nhủ phải giữ đầu óc tỉnh táo, nhưng sự bất an len lỏi, gặm nhấm từng ý nghĩ. Alex chưa hẳn đã thôi nghi ngờ. Chỉ một sơ sẩy, mọi kế hoạch sẽ đổ vỡ, và Tian... sẽ bị bỏ lại.

Khi đến đoạn đường vắng, William kéo ngựa chậm lại, mắt liên tục quét quanh. Đây là điểm hẹn để người của Lord chuyển tín hiệu cuối cùng. Một bóng người lẫn trong đêm trao anh một túi da nhỏ, thì thầm:

"Đường tới làng bỏ hoang an toàn. Sera vẫn ở bên Tian."

William gật nhẹ, trao lại một túi bạc nhỏ rồi lập tức rời đi.

Tiếng vó ngựa dội vang trên nền đất ẩm. Trong đầu anh, hình ảnh Tian nằm trên giường bệnh hiện lên liên tục - ánh mắt mệt mỏi, hơi thở đứt quãng. Anh từng nghĩ mình quen với việc đối diện nguy hiểm, nhưng giờ nhận ra: nỗi sợ mất cậu còn khủng khiếp hơn bất cứ trận chiến nào.

Ngôi nhà nhỏ ở rìa làng dần hiện ra. Ánh đèn dầu hắt qua khe cửa, chập chờn như muốn tắt. William buộc ngựa thật nhanh, đẩy cửa bước vào.

Sera ngồi bên giường, tay đang vắt chiếc khăn lạnh. Gương mặt cô căng thẳng, đôi mắt đỏ vì thiếu ngủ. Trên giường, Tian nằm bất động, toàn thân như đang bốc nhiệt. Mái tóc ướt mồ hôi bết lại, những vết bầm cũ và mới chồng lên nhau khiến ngực William thắt lại.

Anh tiến đến, nắm lấy bàn tay cậu - lạnh ở đầu ngón nhưng lòng bàn tay lại nóng hầm. Một thầy thuốc già đứng cạnh, bắt mạch, rồi lắc đầu.

"Sốt cao, cơ thể yếu, nhiều vết thương chưa lành đã phải chịu thêm. May là đưa kịp thời, uống thuốc hạ sốt sẽ ổn... nhưng cần tuyệt đối nghỉ ngơi."

Ông kê đơn, dặn dò vài câu rồi rời đi, để lại trong phòng một khoảng lặng nặng nề. William chỉnh lại chăn cho Tian, ánh mắt dừng thật lâu trên gương mặt nhợt nhạt ấy.

Sera đứng ở cửa, ánh nhìn khó đoán. Cô ra hiệu gọi anh ra ngoài.

Hai người ngồi ở chiếc bàn gỗ mục ngoài hiên. Đêm yên ắng, chỉ có tiếng gió và tiếng côn trùng. Sera mở lời, giọng thấp nhưng sắc:

"Anh biết Tian từng bị liệt dây thần kinh cảm giác không?"

William hơi giật mình, quay sang nhìn cô, nhưng không đáp.

"Cậu ấy đã mất bao nhiêu thời gian để hồi phục, bao nhiêu đau đớn để đứng lại trên đôi chân này. Và bây giờ... anh lại để cậu ấy rơi vào tình trạng này sao?"

Giọng cô mỗi lúc một gắt, như mũi dao cứa vào lớp vỏ tự chủ của anh.

"Anh có biết Tian đã hy sinh những gì không? Anh có biết cậu ấy đã chịu đựng bao nhiêu vì anh không?"

William vẫn im lặng. Trong lòng, từng câu hỏi của Sera biến thành tiếng dội nặng trĩu.

Sera nghiêng người về phía anh:

"Anh im lặng nghĩa là thừa nhận? Anh đúng là... không đáng để Tian dựa vào."

Câu nói ấy khiến William khẽ siết bàn tay. Một thứ cảm giác như xấu hổ, như tự trách, len vào từng nhịp thở.

Sera thở hắt. Rồi cô cất giọng nhẹ hơn, nhưng lại như một nhát dao khác:

"Tian chưa từng thôi quên anh."

William sững lại.

Sera bật cười khẽ, nhưng tiếng cười ấy không hề mang sự vui vẻ:

"Từ ngày cậu ấy đến đây, đêm nào cũng mê sảng gọi tên anh. Nếu anh còn chút lương tâm thì nên trân trọng. Còn không... cắt đứt đi. Đừng để cậu ấy chịu khổ thêm."

William cúi đầu, ngón tay vô thức siết mép bàn. Từng câu của Sera kéo lên ký ức anh cố chôn sâu - khoảnh khắc Tian mỉm cười giữa nguy hiểm, ánh mắt kiên định không rời anh trong những lần đối mặt tử thần.

Anh hít sâu, mắt ánh lên tia kiên định:

"Tôi sẽ không để cậu ấy chịu khổ thêm. Không bao giờ nữa."

Gió đêm thổi qua, mang theo tiếng cọt kẹt của cánh cửa gỗ. Sera nhìn anh, rồi khẽ gật.

Bên trong, Tian trở mình, đôi môi vẫn thì thầm một cái tên duy nhất. Và William biết, dù con đường phía trước đầy hiểm nguy, anh đã quyết - sẽ bảo vệ cậu ấy... bằng mọi giá.

Rồi William nhẹ nhàng bước trở lại bên giường, nơi thân hình nhỏ bé của Tian vẫn đang thoi thóp dưới lớp chăn mỏng. Anh ngồi xuống, tay đặt lên trán cậu, cảm nhận hơi nóng rực như lửa cháy. Mỗi nhịp thở của Tian như nhắc nhở anh về sự mong manh, mỏng manh của sinh mạng trước mắt.

Ánh đèn dầu chập chờn, tạo nên những bóng tối lắc lư trên tường, như những ám ảnh vô hình đang bao quanh. William nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt ấy, ánh mắt đầy lo âu pha lẫn sự kiên quyết.

"Tian," anh thầm gọi, "anh sẽ không để em đơn độc nữa. Dù có phải đánh đổi cả thế giới, anh cũng sẽ bảo vệ em."

Nước mắt chảy dài trên má, nhưng không phải là sự tuyệt vọng, mà là lời hứa chân thành nhất được khắc sâu trong tim anh. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, William hiểu rằng từ đây, mọi hành động, mọi suy nghĩ đều chỉ dành cho một mục đích duy nhất - giữ lấy người mà anh yêu.

Bên ngoài, gió đêm vẫn rít qua kẽ cửa, nhưng trong căn phòng nhỏ, một ngọn lửa nhỏ đang bùng lên, mang theo hy vọng và sức mạnh bất khuất.


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout