Chương 5


Bà Lý Hương khẽ nhấp một ngụm trà, đôi mắt sắc sảo quan sát từng cử chỉ của mẹ con bà Năm Thu. Bà Hội đồng chẳng cần cố gắng cũng thể hiện được trọn vẹn cái cốt cách thanh cao hết mực của một quý phu nhân đương thời. Bà đặt tách trà xuống bàn, ngón tay nhẹ lướt qua chiếc vòng cẩm thạch trên cổ tay.

- Hôm nay tôi mời chị Năm qua là có chút chuyện muốn bàn. – Bà Lý Hương thong thả nói, khóe môi phảng phất nụ cười nhã nhặn.

Bà Năm Thu ngồi đối diện, thân thể gầy gò xanh xao, dáng vẻ vô cùng khép nép e dè, cúi thấp đầu đáp lại, giọng nói có chút run rẩy:

- Dạ, thưa bà, tôi cũng độ chừng là… bà có chuyện muốn nói…

Bà Lý Hương liếc mắt sang Thùy, nhìn nàng một cách chăm chú rồi chậm rãi cất lời:

- Con gái chị đúng là đoan trang, nhìn là biết được dạy dỗ đàng hoàng tử tế.

Thùy ngồi cạnh mẹ, đôi tay đan chặt vào nhau, cúi mặt e thẹn. Nàng khẽ đáp:

- Dạ… con cảm ơn bà đã khen.

Bà Năm khẽ nhích người, vừa mừng vừa lo, vô thức bấu lấy chiếc khăn rằn cũ trên tay. Gương mặt nhợt nhạt của bà cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên:

- Dạ, con nhỏ thiệt tình còn non dại lắm bà ơi. Tôi nào dám trông mong chi…

Bà Lý Hương mỉm cười ý nhị, đôi mắt vẫn chăm chú quan sát Thùy:

- Chị đừng có lo. Tôi thấy con Thùy cũng có nét hiền hậu, biết lễ nghĩa phép tắc. Chẳng hay ý của nó ra sao?

Bà Năm Thu khẽ liếc nhìn Thùy rồi tiếp lời thay con gái:

- Dạ thưa bà, con nhỏ nhà tôi từ nhỏ đã ít nói, cái gì cũng rụt rè. Tôi chỉ sợ nó không khéo ăn khéo nói, chẳng may làm phật ý cậu Hai…

Bà Lý Hương ngắt lời:

- Có chi đâu mà phải sợ, mình sống biết điều, cư xử cho phải đạo, vậy là quý lắm rồi. Hơn nữa, Thanh Trà nhà tôi không phải người hẹp hòi, nào có để ý tiểu tiết đâu đa.

Thùy ngại ngùng cúi đầu, lí nhí nói:

- Dạ… con chỉ mong làm tròn bổn phận, ba má đặt đâu thì con ngồi đó, nào dám vọng tưởng chi hơn…

Bà Lý Hương nghe Thùy nói vậy thì hài lòng lắm, nghiêng đầu gọi:

- Niềm, cô vào trong lấy cái hộp tôi để trên bàn ra đây.

Niềm đứng gần đó nhưng không đáp, lòng dâng lên một nỗi tức tối khó tả. Cô nhìn Thùy bằng ánh mắt hằn học, miệng mím chặt, tay siết vạt áo đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Thâm tâm cô gợn lên cảm giác khó chịu, căm ghét cực độ đối với cô gái đoan trang ngồi đối diện bà Hội đồng. Lời gọi của bà Lý Hương như tiếng vọng xa xôi, chẳng lọt vào tai cô.

- Niềm! – Bà Hội đồng cất giọng lần nữa, lần này có chút nặng nề.

Niềm giật mình, vội cúi đầu:

- Dạ, bà gọi con.

Bà Lý Hương nhíu mày, giọng nói có chút không hài lòng:

- Làm gì mà thẫn thờ vậy đa. Vào trong lấy cái hộp tôi để trên bàn, mang ra đây!

Niềm cúi đầu, sợ bị trách phạt nên đáp ngay:

- Dạ, con đi lấy liền.

Thùy là con gái độc nhất trong một gia đình tá điền nghèo khó nhất vùng. Cha nàng là thầy giáo, đã mất hồi đầu năm, để lại hai mẹ con côi cút, sống lầm lũi nương nhờ vào mấy đồng bạc làm thuê làm mướn. Dẫu cảnh nhà thiếu trước hụt sau, nhưng Thùy lại nổi tiếng khắp vùng là cô gái đoan trang hiền hậu. Bà mối đã không tiếc lời ngợi khen khi nói về Thùy với bà Lý Hương:

- Cả vùng này, ai mà sánh được với con Thùy, chững chạc, nết na, giáo dưỡng chẳng thua kém gì mấy cô cậu ấm cô chiêu nhà giàu. Nhiều trai làng nhòm ngó nó lắm, nhưng nó chưa từng đáp lại ai, một lòng một dạ vì mẹ.

Khi bà Hội đồng Lý Hương mở chiếc hộp gỗ, ánh sáng từ sợi dây chuyền ngọc trai lấp lánh khiến bà Năm Thu không khỏi bàng hoàng. Đôi mắt bà tràn ngập kinh ngạc pha lẫn nỗi sợ hãi. Đời bà nào dám mơ đến những thứ cao sang như thế. Giờ đây, con gái bà lại được chính tay bà Hội đồng giàu có nhất vùng này đeo món trang sức ấy lên cổ. Bà Năm Thu rụt rè nhìn con, lòng mừng mà cũng chẳng hết lo. Bà thấy lạc lõng giữa niềm vui sướng và nỗi băn khoăn, không biết đây là phúc phần hay là gông xiềng lặng lẽ buộc vào đời con gái bà.

Bà Lý Hương nhẹ nhàng xoa đầu Thùy, trấn an nàng:

- Con đừng lo chi hết, nay mai bác sẽ sắp xếp cho Thanh Trà đến thăm con. Món quà này bác coi như là tặng để làm tin. Nếu hai đứa tìm hiểu, thấy hợp ý nhau thì tiến tới hôn nhân, còn không hợp thì bác cũng chẳng ép uổng làm chi.

Thùy ngước lên nhìn bà Hội đồng, mắt thoáng ánh lệ, tay run run chạm lên những hạt ngọc trai lạnh lẽo nằm trên cổ. Trong lòng nàng hồi hộp xen lẫn xúc động. Từ nhỏ đến giờ, nàng chỉ từng nghe người ta kể về cậu Hai Trà chứ chưa bao giờ được gặp mặt. Số nàng khổ quá rồi, nàng thầm nghĩ, có lẽ nào ông trời đã thương xót nàng chăng?

Đám gia nhân kín đáo bàn tán về chuyện bà Hội đồng tìm vợ cho cậu Hai. Bên dưới bụi chuối non xanh rì, mấy cô hầu già trẻ tụ lại, hết người này tới người kia nói, lúc to lúc nhỏ, nói mãi mà chưa dứt chuyện. Tâm trạng của Niềm đã hết sức tệ hại, cô cầm cái nồi bằng nhôm đi đến gần đám người, dùng muỗng gõ một cái thật mạnh vào đáy nồi, tiếng “choang” chát chúa đột ngột vang lên khiến ai nấy đều bàng hoàng, im lặng ngay lập tức.

Mặt mày Niềm hầm hầm, cất giọng the thé:

- Biết giờ này là giờ nào chưa? Công chuyện bao nhiêu thứ còn chưa làm xong mà đứng đây tụm năm tụm ba! Có muốn tôi méc Bà không hả?

Đám gia nhân đã quá quen với cái tính đanh đá, chua ngoa của Niềm. Tuyệt nhiên không ai dám đôi co, chỉ lẳng lặng đứng dậy tản ra chỗ khác. Khi bóng dáng mọi người khuất xa, cô Mai mới lại gần Niềm, ghé tai thì thầm:

- Chị Niềm giận cái chi vậy đa? Bộ chị tưởng mình sắp làm mợ Hai thiệt đó hả?

Nghe câu nói của Mai, mặt Niềm thoáng đỏ lên vì tức. Cô quay phắt lại, ánh mắt sắc như dao liếc Mai một cái.

Chuyện cậu Hai được mai mối, trong ngoài ai cũng biết, chỉ một mình cậu Hai là không biết.

Thanh Trà nằm dài trên võng, đung đưa, miệng ngậm một điếu thuốc lá Pháp vẫn còn đang cháy âm ỉ. Nắng gắt dừng lại trên tán cây cao, để lại những vùng bóng mát che phủ khắp vườn. Ánh mắt hắn thờ ơ, mơ màng nhìn cành lá đan vào nhau. Hắn ít khi để ý đến người khác, cũng chẳng mấy khi tỏ ra hứng thú với chuyện gì.

Ngoại trừ chàng gia nhân đó.

Xuyên qua những gốc cây lớn, Thanh Trà nhìn thấy Ba Khiêm đang xách nước tưới cây. Ống quần anh bên cao bên thấp, ngoại hình rõ ràng rất ưa nhìn nhưng lúc nào cũng khoác lên cái vẻ bần hèn khổ sở. Cơ bắp trên hai cánh tay anh cuộn lên mỗi khi cố xách một thùng nước đầy, nửa người trên cởi trần, lấm tấm mồ hôi.

Ánh mắt Thanh Trà không ngừng dõi theo Ba Khiêm, anh xuống ao, rồi lên bờ, cứ thế mấy chập tới lui mà Thanh Trà vẫn nhìn không chán.

Hắn rít một hơi thuốc rồi ném đầu lọc sắp tàn xuống một khoảng đất trống. Vừa hay Ba Khiêm vô tình nhìn thấy, anh chạy vội tới, sẵn thùng nước trên tay, hốt hoảng tưới lên đầu lọc còn chút tia lửa tàn.

- Cậu Hai, cậu đừng có quăng tàn thuốc lung tung vậy chớ, lỡ cháy vườn là khổ tôi đó!

Thanh Trà nhếch môi cười nhạt, mấy chuyện an toàn cháy nổ này hắn còn rành hơn cả Ba Khiêm, thế nên hắn mới cố tình vứt vào bãi đất trống. Dù không làm sai nhưng hắn chẳng buồn giải thích, chỉ hờ hững nói:

- Cháy thì cũng chẳng tới lượt tôi dập, mắc gì tôi phải sợ.

Ba Khiêm sững người, hai tay siết chặt quai thùng, nén một bụng ấm ức. Thanh Trà đúng là nói chuyện không có lý lẽ, lời như vậy mà cũng nói ra cho được. Nhưng anh hiểu phận mình, chỉ đành cắn môi, im lặng quay lại tiếp tục làm việc.

Thanh Trà bắt đầu tìm thấy niềm vui khi trêu chọc anh gia nhân quê mùa ngốc nghếch, ánh mắt hắn sáng lên:

- Này, anh hái cho tôi một quả ổi với.

Ba Khiêm đặt thùng nước xuống, nghiêm chỉnh quay người về phía Thanh Trà, đôi vai hơi cúi, nửa cung kính nửa giận dỗi đáp:

- Dạ, thưa cậu Hai, mấy cây ổi vẫn chưa có trái lớn, trái nhỏ ăn còn chát lắm.

Thanh Trà đứng bật dậy, đi thẳng về phía Ba Khiêm, chân mang guốc gỗ đạp lên đám lá khô nghe lạo xạo. Hai tay hắn chắp hờ sau lưng, nhiệt độ cơ thể đột nhiên nóng lên một cách bất thường. Cây ổi phía xa đong đưa mấy trái non mới mọc, cành lá xanh rì rực rỡ dưới ánh nắng ban trưa. Thanh Trà chỉ tay lên ngọn cây cao vút, âm điệu thản nhiên mang theo vài phần hào hứng:

- Kìa, trái đó chín rồi.

Ba Khiêm ngoái đầu nhìn theo hướng ngón tay của Thanh Trà, anh bắt gặp một trái ổi căng mọng, màu hơi ngả vàng, đúng là chín thật rồi!

Anh nói:

- Cậu đợi tôi một chút.

Dứt lời, Ba Khiêm xoay người leo lên cây mận đỏ bên cạnh, lá mận cọ vào cánh tay ngăm màu mật ong của anh, phát ra những âm thanh xào xạc nho nhỏ. Thanh Trà đứng dưới gốc cây, ngước mắt dõi theo từng động tác của anh, khóe môi bất giác cong lên. Trái ổi chín treo lửng lơ trên cành cao, tựa hồ đang chờ bàn tay Ba Khiêm với tới.

Cái vẻ ngốc nghếch chân tình của Ba Khiêm thật dễ khiến người ta nảy sinh hảo cảm. Anh giống như chiếc chìa khóa bí mật dùng để mở chiếc hộp che giấu cảm xúc bí hiểm, lạ lùng trong tâm tư của Thanh Trà. Hắn điềm nhiên bước vào một mùa hè nồng cháy, mà ngay chính hắn cũng không biết từ khi nào bản thân lại si mê trêu chọc anh gia nhân đến vậy. Hay vì một lẽ nào đó mà Thanh Trà không dám thừa nhận niềm vui mỗi khi ở gần Ba Khiêm, luôn cố ý tìm cách lờ đi và ngụy biện rằng đó chỉ là tật xấu thích sống theo lối bỡn cợt của mình.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout