Thanh Trà đã gặp qua không ít loại phụ nữ. Nhưng kiểu ra vẻ đạo mạo, có chút giáo dưỡng như cô Xuân lại mang đến cho hắn một cảm giác thú vị mới lạ. Thanh Trà mỉm cười với cô, khiến cô Xuân vội vã mở lời, như thể lo sợ cơ hội gặp gỡ này sẽ vụt mất:
- Cuối tuần này ở nhà ông An-ri có tổ chức dạ tiệc khiêu vũ, anh nhớ đến dự đó đa!
Thanh Trà thoáng nhíu mày, không giấu nổi thắc mắc:
- An-ri?
- Ừm, là ông An-ri Pê-lê-ty-ê, cựu bác sĩ của bệnh viện Tropiques. – Cô Xuân đáp bằng vẻ tự tin.
- Ồ! – Thanh Trà gật đầu, nhẹ nhàng nhắc lại cái tên vừa nghe bằng giọng chuẩn tiếng Pháp - Ông Henri Pelletier.
Cựu bác sĩ của bệnh viện Tropiques, Thanh Trà đã từng nghe ba mình nhắc đến. Đó là một gã người Pháp ưa thích lối sống xa hoa, thường xuyên tổ chức tiệc tùng linh đình.
Thanh Trà gật đầu lần nữa, đáp:
- Được, tôi sẽ đến.
Ba Khiêm đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát cô Xuân. Chỉ vừa gặp Thanh Trà chưa đầy mười phút mà cô đã lộ vẻ thân mật đến bất thường, làm anh không khỏi bồn chồn lo lắng. Khi cô Xuân rời đi, Ba Khiêm khẽ thì thầm, giọng điệu có đôi chút cảnh giác:
- Cậu Hai, tôi thấy cái cô đó coi bộ không có ý tốt, cậu nên dè chừng một chút.
Lòng quan tâm chân thành của Ba Khiêm dành cho Thanh Trà xuất phát từ niềm tin rằng, dù cậu Hai có vẻ ngoài chững chạc nhưng vẫn chỉ là một thanh niên trẻ mới bước vào đời, khó lòng thấu hiểu toan tính của những cô gái như Xuân. Anh sợ rằng Thanh Trà sẽ bị lừa, nhưng thực chất, Thanh Trà không đi lừa người khác thì thôi, làm gì có ai qua mặt được hắn.
Thanh Trà cười nhạt một tiếng, tỏ thái độ không mấy để tâm đến lời nhắc nhở của Ba Khiêm. Hắn thong thả bước về phía ngã tư đường, rẽ phải, tiến tới một căn nhà lớn mang nét kiến trúc châu Âu đầy sang trọng.
Người làm đang quét lá cây trong sân, thấy Thanh Trà đứng ngoài cửa thì vội vã bước đến hỏi:
- Thưa cậu, cậu tìm ai ạ?
Thanh Trà đáp bằng giọng mẹ đẻ vô cùng dễ nghe:
- Tôi tìm ông Đốc-tờ Mô-rô.
Vừa lúc đó, một người đàn ông người Pháp cao lớn từ trong nhà bước ra, đầu tóc đã điểm hoa râm, khuôn mặt hiền từ mang dáng vẻ đặc trưng của người hành nghề y đức. Ông Charles Moreau nheo mắt, thông qua đôi mắt kính dày cộm nhìn thấy một thanh niên trẻ khá quen mắt, ông ngẫm nghĩ một lúc rồi kêu lên bằng giọng tiếng Việt lơ lớ:
- Cậu Hai Trà!
Thanh Trà mỉm cười hòa nhã, đến gần bắt tay ông Moreau:
- Vous allez bien[1]? Lâu lắm không gặp bác.
Ông Moreau vỗ vai Thanh Trà thình thịch, mời hắn vào nhà rồi hồ hởi nói:
- Tôi khỏe, rất khỏe! Lâu lắm không gặp cậu Hai. Cậu đi du học về rồi đó hả?
Charles Moreau là chỗ quen biết với ông Lý Quản. Vóc dáng ông cao lớn, thân hình béo múp phì nhiêu. Khi ông đứng cạnh Thanh Trà, trông hắn chẳng khác nào người tí hon, mặc dù hắn cao tận một mét tám. Cái mũi của ông ta khoằm xuống như mỏ diều hâu, tuy đã có tuổi nhưng ánh mắt vẫn hết sức tinh anh. Ông rót đầy tách trà sứ rồi đẩy tới trước mặt Thanh Trà, nói bằng giọng ồm ồm:
- Nhớ hồi đó cậu Hai chỉ cao tới đây… - Vừa nói ông vừa ra dấu bằng tay - Giờ thì… Cậu Hai Trà, cậu thật là… très beau[2], rất đẹp trai đấy!
Thanh Trà cười ngượng ngùng, chẳng bận tâm đến kiểu nói chuyện lạ lẫm của ông già ngoại quốc, cầm lấy chiếc tách sứ bằng một tư thái hết sức phong nhã, đáp lời:
- Thấy bác khỏe mạnh như vậy, tôi cũng mừng.
Ông Moreau nghiêng đầu hỏi:
- Cậu Hai đến đây có việc chi không nhỉ?
Không vòng vo, Thanh Trà lập tức vào thẳng vấn đề, trình bày với ông về tình trạng sức khỏe của ông bà Hội đồng. Ông Moreau vuốt cằm suy nghĩ rồi chậm rãi nói:
- Người lớn tuổi, bệnh đau nhức xương khớp là khó tránh khỏi, mais… cũng có cách hạn chế. Tôi sẽ liên hệ với vài người bạn bên Pháp, xem có thể tìm thuốc loại tốt chữa bệnh cho ông bà hội đồng không.
Tâm sự một lúc nữa, ông Moreau nhấp ngụm trà, ánh mắt có chút xa xăm, trầm tư suy nghĩ về những gì đã xảy ra:
- Mấy năm gần đây, người Pháp đến Le Delta du Mékong[3] nhiều lắm… – Giọng ông già trầm tĩnh, không có vẻ gì hào hứng - Họ xây dựng đồn điền, làm đường sá, rồi dạy tiếng Pháp cho người Việt Nam. Mọi thứ thay đổi từng ngày, nhưng cũng có những điều không thể thay đổi.
Ông lắc đầu thật nhẹ, ánh mắt lộ ra một chút đăm chiêu.
Ông già ngừng lại vài giây rồi tiếp tục, giọng trầm hơn khi nhắc về con trai mình:
- Thằng Lê Thanh… Con trai tôi ấy, nó đang làm thông ngôn cho ông Đốc lý, là con của tôi với vợ sau. Nó tiếp xúc với cả hai nền văn hóa, nhưng dù sao cũng khó mà dung hòa hoàn toàn được.
Thanh Trà từng gặp vợ sau của ông Moreau một lần. Trong trí nhớ của hắn, bà là một phụ nữ Việt Nam đoan trang đức hạnh, vẻ ngoài nhã nhặn dịu dàng đến mức ai nhìn vào cũng phải cảm mến. Hắn có cảm giác bà rất giống mẹ hắn, từ cách bà mỉm cười dịu dàng đến cả phong thái điềm đạm ân cần.
Hắn thong thả hỏi, giọng điệu gần gũi:
- Thế bác gái đâu rồi ạ?
Khi nhắc đến vợ, nét mặt ông Moreau buồn rười rượi, mi mắt hơi cụp xuống:
- Bà ấy mất rồi, bị đột quỵ mà đi, c’est la vie[4]…
Thanh Trà ngước nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, sắc trời xanh biếc như ngọc phản chiếu qua đôi đồng tử trong veo của hắn. Trong lòng hắn dậy lên một nỗi niềm mông lung, không rõ là cảm xúc tiếc thương trước những mất mát vừa nghe thấy, hay một điều gì đó mà chính hắn cũng chưa tỏ tường.
Tia nắng quá Ngọ chiếu xuống khu vườn lớn, ngay bên con đường trải đá dẫn vào nhà, cây hoa sứ tỏa hương thơm ngát như cô thiếu nữ đang thẹn thùng khoe sắc dưới ánh mặt trời gắt gao của miền nhiệt đới. Cành hoa giấy đong đưa nhẹ nhàng mỗi khi có cơn gió thổi qua. Ba Khiêm ngồi xổm dưới tán cây, chăm chú ngắm nhìn bông hoa đang không ngừng lay động. Hoa không có hương thơm, nhưng sắc màu rực rỡ ấy tựa hồ có lực hấp dẫn khiến anh không sao rời mắt được.
Cô hầu vẫn cần mẫn quét sân, tiếng chổi xào xạc vang lên đều đặn nhịp nhàng. Một lát sau, Ba Khiêm chỉ tay vào một chậu cây mà anh đã để ý từ nãy đến giờ, cất tiếng hỏi:
- Bông này là bông chi vậy cô?
Cô hầu dừng lại, lơ đãng nhìn thoáng qua rồi đáp:
- Bông trà my đó anh. Ông đốc-tờ ưa lắm, trồng đủ thứ màu trong vườn, mà có mỗi cây bông màu đỏ này là nở nhiều nhất.
Ba Khiêm mải mê ngắm nhìn nụ hoa trà đỏ vừa hé nở, chìm đắm trong vẻ đẹp kiêu sa mà không hay biết Thanh Trà đã đứng sau lưng từ lúc nào. Đợi một lúc thấy Ba Khiêm vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của mình, Thanh Trà khẽ đằng hắng một tiếng.
Ba Khiêm giật mình, vội đứng lên, chắp tay phía trước kính cẩn:
- Cậu Hai.
Ông bác sĩ già tiễn Thanh Trà ra tận cửa. Chào ông xong, Thanh Trà liếc mắt thoáng bắt gặp ánh nhìn đầy vẻ tiếc nuối của chàng gia nhân đi bên cạnh. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn là một người vô tâm, hiếm khi để ý đến cảm xúc của người khác. Nhưng không hiểu vì sao, giây phút ấy, trái tim hắn lại dao động một cách kỳ lạ, giống như cánh bướm non yếu ớt chập chờn xua tan đi bóng tối trong lòng.
Thanh Trà không nghĩ ngợi nhiều, lập tức quay đầu nói với ông Moreau:
- Cây hoa trà đó, ông cho tôi xin một cây có được không?
Ông Moreau thoạt đầu hơi bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười, gật đầu đồng ý:
- Bien sûr[5], những cây này là tôi nhờ người tìm mua từ bên Nhật Bản. Cậu thích cây nào thì cứ chọn, không phải ngại.
Thanh Trà quay sang Ba Khiêm, ánh mắt ẩn hiện vài phần trìu mến, làm cho ngực trái của người gia nhân đập rộn ràng một cách vô cớ. Ba Khiêm bước tới, nhẹ nhàng bưng lấy chậu hoa trà mà ban nãy mình đã ngắm. Cây hoa cao hơn hai gang tay, màu lá xanh mướt, tràn đầy sức sống. Anh đứng trước mặt Thanh Trà, bàn tay vô thức run lên khe khẽ.
- Cảm ơn ông. Lần tới, tôi sẽ nhờ người mang đặc sản Việt Nam sang tặng ông. – Thanh Trà quay lại nói với ông Moreau, giọng hắn thoải mái, gần như đã quá quen thuộc với việc giao thiệp.
Trên đường về nhà, Thanh Trà vẫn không mở miệng nói lời nào, hắn ngồi ở ghế sau lặng lẽ hút thuốc, để mặc cho làn khói trắng mờ đục bay khắp khoang xe rồi tràn ra ngoài cửa kính. Hắn nhớ lại ngày trước mình từng có một cô nhân tình người Pháp, quý cô ấy có làn da trắng như bạch tuyết và đôi môi lúc nào cũng tô son đỏ rực.
Có lần cô nhân tình nói với hắn “Anh là người đàn ông châu Á đẹp nhất mà em từng gặp.”
Thanh Trà đã đáp lại cô rằng “Em là người Pháp duy nhất có tấm lòng lương thiện mà anh biết.”
Nhưng cô nàng nghe xong lại giận dỗi, buông lời chia tay hắn ngay trong đêm. Cho đến tận bây giờ, Thanh Trà vẫn không hiểu tại sao cô nàng lại phản ứng mạnh như vậy. Đó rõ ràng là một lời khen kia mà.
Nhưng chẳng bận tâm nữa rồi, chuyện đã qua lâu quá hắn chẳng còn nhớ rõ ràng nữa.
Thanh Trà gác tay lên cửa xe hơi, tàn thuốc rơi xuống bị gió cuốn trôi đi xa. Hắn nheo mắt nhìn về phía ghế lái, cất giọng hờ hững:
- Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ thưa cậu, tôi năm nay hai mươi tám. – Ba Khiêm đáp lời.
Thanh Trà hơi nghiêng người, để mùi hương lúa mới phảng phất vào mặt rồi tiếp lời:
- Trước khi làm ở nhà tôi thì anh làm gì? Ở đâu?
- Dạ, tôi ở xứ khác tới. Hồi trước tôi cũng ở đợ cho người ta, thưa cậu.
- Làm thuê làm mướn như vậy, chừng nào mới dư dả tiền cưới vợ?
Nghe Thanh Trà hỏi vậy, đáy mắt Ba Khiêm lộ ra chút ảo não, chẳng biết đáp sao, đành cười gượng:
- Tôi không có tính lấy vợ, thưa cậu.
Thanh Trà nhướng mày, hiếu kỳ nhìn chằm chằm về phía Ba Khiêm, đùa bỡn anh:
- Không lấy vợ, vậy tiền anh làm ra để đâu cho hết.
Ba Khiêm không hiểu câu nói đùa, thành thật mà trả lời:
- Dạ, một tháng ông bà trả tôi ba đồng... Nếu tôi sống đến sáu mươi tuổi thì cũng chỉ để dành được đâu chừng ngàn đồng, không đủ cho cậu ăn mấy bữa ngon nữa là…
Thanh Trà nnghe xong bật cười:
- Anh ngốc thật hay giả bộ ngốc vậy?
- Dạ, tôi…
- Tôi cũng không tính lấy vợ. – Thanh Trà đột nhiên thở dài làm Ba Khiêm cực kỳ sửng sốt.
- Chớ sao được, cậu Hai. Sao cậu Hai lại nói vậy? Phận tôi cùng đinh không lấy vợ là tại cái số nghèo, chớ cậu Hai phải cưới vợ, cho ông bà có cháu nối dõi.
Thanh Trà cười nhạt, nụ cười có chút đắng cay chua chát:
- Anh là cùng đinh, tôi là độc đinh. Tuy khác số nhưng tiếc thay lại chung một cái phận...
Thanh Trà trầm mặc hướng ánh mắt về phía xa xăm vô định, ngưng một lúc mới nói tiếp lời còn đang lỡ dỡ:
- Tiếc thay lại chung một cái phận cô độc.
Bình luận
Chưa có bình luận