Giật mình tỉnh giấc, Nam Việt thấy tàu đã dừng ở bến cuối. Anh uể oải đứng dậy, quờ tay kiểm tra ví tiền và điện thoại. Sờ thấy lớp cộm lên nơi ngực áo khoác và túi quần, anh thở hắt, lầm lũi tiến về phía cửa ga.
Ngoài trời, gió siết từng cơn, cuốn phăng lớp tuyết mỏng chưa kịp bám chặt vào mặt đất đã đóng băng. Loạng choạng với đôi giày vẹt gót, Nam Việt ước mình có bàn chân Giao Chỉ để bấu víu vào mặt đất trơn trượt. Dẫu kém phần thẩm mỹ, nhưng ít nhất dáng đi của anh cũng đàng hoàng hơn bây giờ.
Ngậm điếu thuốc cháy đỏ trên miệng, Nam Việt lúi húi gỡ rối chiếc tai nghe đã tịt tiếng một bên. Mặc cho đôi bàn tay cóng lại vì gió buốt và mắt cay xè vì khói, dây tai nghe vẫn rối bời hệt như tâm trạng của anh vậy. Sau vài phút, anh nóng nảy giật mạnh, nửa mong nó đứt phựt, nửa cầu rằng bằng một cách thần kì nào đó, nút thắt sẽ tự động lơi ra.
Nhưng nếu đứt hẳn thì lấy gì mà dùng? Một chiếc tai nghe mới có giá bằng mấy bữa cơm của cả nhà anh. Nghĩ vậy, Nam Việt đành mặc kệ sợi dây tai nghe vẫn còn vón cục sau bao giằng xé, miễn cưỡng đeo bên còn dùng được lên và bật chương trình podcast “Tinh Vực - Hướng dẫn Tân thủ” trên điện thoại.
Giọng vị giáo sư già, khách mời quen thuộc của phần hỏi đáp, vang lên. Hoặc là ông ta vừa hít một quả bóng to đầy khí heli, hoặc cái tai nghe của anh lại đang nổi hứng làm ảo thuật, vì Nam Việt tin rằng mình đang nghe Alvin The Chipmunk trò chuyện với Gollum-phiên-bản-không-phê-Nhẫn:
- Có tám cấp bậc lõi năng lượng tất cả, từ Xám tới Trắng. Theo tôi được biết, từ màu Bạc trở đi còn có phân chia độ đậm nhạt. Không có kiểu cày cấp nữa đâu, muốn mạnh lên thì chỉ có cách nâng cấp lõi của mình thôi.
- Và làm thế nào để nâng cấp lõi năng lượng, thưa giáo sư? - Người dẫn chương trình hỏi lại một cách máy móc.
- Thì anh biết rồi đấy. Phổ biến nhất vẫn là “ăn” Haema, là thứ pháp thạch rơi ra từ các quái vật ấy. Vì nhu cầu sử dụng vô hạn Haema, cư dân lục địa Venturis đã sử dụng loại đá này làm đơn vị trao đổi trong giao thương hàng ngày luôn. Tiện đấy chứ?
Nam Việt nhăn mặt. Anh làm gì có lựa chọn xa xỉ đó? Kiếm được viên Haema nào, anh quy đổi chúng ra tiền điện, tiền sưởi, tiền nhà hay tiền trả góp ngay!
Sau khi suýt thì trượt ngã mấy lần, cuối cùng anh cũng tới phần đường được trải đá vụn. Rời mắt khỏi từng bước chân của mình, Nam Việt ngẩng đầu nhìn góc phố quen thuộc. Xa xa, vài bóng người liêu xiêu dưới ánh đèn đường vàng vọt. Nam Việt chợt cười nhạt khi nhận ra cảnh vật xung quanh ảm đạm hệt như Vùng Xám của anh trong Tinh Vực.
- Ơ vậy thì, những người chơi giàu có chẳng mấy mà sẽ đạt tới lõi Trắng, phải không giáo sư? Ý tôi là, họ có thể liên tục thu mua Haema bằng tiền thật để “ăn” mà?
- Nếu mà vậy - Angst có thể cảm nhận được cái nhếch môi qua giọng nói của khách mời - thì nhàm chán quá. Tinh Vực của chúng ta cân bằng hơn thế rất nhiều. Mấu chốt ở đây là nếu muốn phá vỡ xiềng xích của mỗi cấp bậc, chúng ta cần phải có Thành tựu!
- À ra vậy… Ừm… - Người dẫn chương trình cảm thán chẳng thể kịch hơn, rồi tiếp tục đọc thoại của mình - Hơi mơ hồ đúng không ạ? Giáo sư có thể giải thích rõ hơn được không?
- Kiểu như lập chiến công, hoặc đạt được thành tích ngoài đời thực ấy. Lục địa Venturis có vô vàn những bí ẩn cần khám phá, những mục tiêu cần chinh phục hay những nhiệm vụ cần hoàn thành. Và - Ngưng lại vài giây, chẳng che dấu tiếng nuốt nước bọt đánh ực một cái, ‘Alvin The Chipmunk’ nói tiếp - phần thưởng cho chúng là Thành tựu.
Nam Việt nhớ tới bảng thông báo nhận được sau khi hạ gục Quý Ngài Lợn Rừng rạng sáng nay. Gì nhỉ? Thành tựu Nguyệt à? Hình như có sự phân cấp ở đây thì phải. Như để trả lời cho câu hỏi của anh, người khách mời nói tiếp:
- Có ba cấp bậc từ thấp tới cao: Tinh, Nguyệt, Nhật. Nghe thơ nhỉ? Sao, Trăng, và Mặt trời đấy.
- À phải rồi. Cách đây vài tháng, tôi có nghe tin rằng Adam, hay còn gọi là “Người chơi mạnh nhất”, đã sở hữu Thành tựu Nhật thứ hai của trò chơi. Xem chừng những Thành tựu này không hề dễ kiếm, phải không ạ?
- Ở đó mà dễ ấy - vị giáo sư cười khẩy, giọng trở nên phấn khích - bản thân tôi cũng đang cố gắng tìm kiếm Thành tựu Tinh thứ ba để thăng cấp lên lõi Cam. Không dễ để đạt được thành công qua con đường nghiên cứu đâu. Với lục địa đầy hiểm nguy như Venturis, chiến đấu hoặc khai phá vẫn là cách nhanh nhất để kiếm Thành tựu. Tiếc là tôi cũng hơi “dừ” rồi…
Đoạn dây tai nghe vón cục nãy giờ cứ lủng lẳng theo từng bước chân của Nam Việt, cuối cùng vẫn bị vo tròn rồi nằm gọn trong túi áo khoác đã thủng. Anh khẽ rùng mình khi dừng lại trước cửa tòa nhà, tay nắm chìa nhưng chưa vội mở cửa. Rít mạnh liều nicotin cuối cùng tới cháy đầu lọc, bỏng cả môi, anh dụi điếu thuốc xuống, quẳng nó lăn lóc nơi vệ đường.
Nam Việt đưa đôi tay run rẩy vuốt thẳng mái tóc bù xù, cố gắng làm cho mình trông đàng hoàng hơn. Anh lẩm bẩm chửi thề gì đó, cơ mặt giãn ra, rồi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.
Leo thêm vài bậc cầu thang chật hẹp, Nam Việt biết rõ, thứ mình cần ngay lúc này là hơi ấm của người vợ hiền đang đợi anh đằng sau cánh cửa ọp ẹp kia.
Vẫn như mọi khi, Tô Linh đang tất bật dọn dẹp mâm cơm cuối ngày. Dáng vẻ cô mỏng manh nhưng tỏa ra thứ năng lượng thuần khiết và dịu dàng, khiến Nam Việt cảm thấy được an ủi vỗ về mỗi khi trở về nhà. Anh nhỏ giọng gọi:
- Vợ ơi, anh về.
Tô Linh không nói gì, bước vội đến với vẻ mặt lo lắng:
- Anh về rồi… - Cô gục đầu vào vai anh thủ thỉ - Hôm nay thế nào?
- Anh ngủ được một chút trên tàu. Em… - Nam Việt ôm lấy vợ mình rồi hốt hoảng nhận ra hơi nóng toát ra từ cơ thể cô. Anh gặng hỏi - Em sốt đấy à?
- Vâng, nhẹ thôi. Cả em và con đều bị từ đầu giờ chiều…
Giọng Tô Linh run run, ẩn sau là sự tủi thân. Ai cũng vậy thôi, khi cơ thể ốm yếu, tinh thần cũng sẽ sa sút. Theo phản xạ, Nam Việt áp trán mình vào trán cô, cảm thấy cơn sốt này không đơn giản chút nào. Anh hỏi:
- Hai mẹ con đã đo nhiệt độ chưa? Có cao không?
- Mới ban nãy thôi. Em thì hơn ba chín độ. Lúc đó cu Gấu gần bốn mươi, mà giờ đã giảm rồi.
Tim anh lặng đi vài nhịp, nhưng Nam Việt biết mình cần vững vàng. Đưa tay vỗ về tấm lưng gầy gò của vợ mình, anh ân cần hỏi:
- Nhà mình còn thuốc đúng không? Paracetamol, và Ibuprofen, uống lần lượt cách nhau ba…
- Em nhớ mà. Không còn nhiều, nên em cho con uống thôi. Thằng nhóc mới ngủ sâu, anh đừng vào vội… - Giọng Tô Linh vỡ ra - nhé…
Rồi cô bắt đầu nức nở, người run lên từng cơn. Nam Việt thấy vậy liền ôm ghì lấy cô, trong lòng rối ren nhiều cảm xúc.
Cả hai im lặng hồi lâu, Tô Linh cuối cùng cũng quệt vội dòng nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn chồng mình. Anh đáp lại cô bằng một nụ hôn nhẹ nhàng, ôm lấy đôi má đương ửng hồng vì cơn sốt.
Hai người dìu nhau vào bàn ăn, ân cần xới cho nhau bát cơm, gắp cho nhau miếng thịt. Nam Việt kìm nén cảm xúc bản thân, cố gắng nói thật nhiều, kể lể về một ngày dài nơi làm việc. Tô Linh mỉm cười nhìn chồng, không một lời than trách hay kêu ca.
Anh đang cố gắng mạnh mẽ, cô vui vẻ dựa vào, người đời gọi đó là cảnh thuận vợ thuận chồng.
Cơm nước xong xuôi, Nam Việt rón rén bước vào phòng ngủ. Anh đứng bên chiếc giường nhỏ nhắn của con trai mình, đưa bàn tay thô ráp chạm vào trán cậu bé. Cơn sốt đã dịu đi, thằng bé đang ngủ ngon lành, không hề hay biết về sự hiện diện của ba mình cùng những nỗi niềm mà anh đang ôm.
Cố gắng tạo ra ít tiếng động nhất có thể, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên cái má phính của cậu bé mười tám tháng tuổi, thì thầm:
- Ngủ ngon. Ba yêu con.
Cảm thấy an tâm hơn một chút, Nam Việt xoay người bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo, phát hiện ra vợ mình đang cắm cúi rửa chén bát. Anh quát yêu:
- Làm cái gì đấy? Để ngay xuống cho anh!
Tô Linh biết chồng đang đùa, cười tủm tỉm rồi quay qua lườm nguýt anh:
- Anh đừng có mà lớn tiếng! Ngồi nghỉ ngơi một chút đi, còn phải làm tiếp đấy!
- Em đang sốt mà - Nam Việt làm vẻ hờn lẫy, chạy vội tới huých nhẹ vào hông cô, tranh việc về mình - Đừng đụng vào nước lạnh nữa, vợ!
- Được rồi, được rồi. Không thèm tranh với anh. Anh rửa đi, em sẽ lau khô. Như thế cho nhanh.
Nam Việt gật gù đồng tình, lấy điện thoại bật bản nhạc yêu thích của họ lên, chỉnh âm lượng nhỏ nhất.
Trên nền nhạc bài Fly me to the moon của Frank Sinatra, anh và cô cùng lắc lư theo giai điệu, kẻ rửa người lau, rất ăn ý và nhịp nhàng. Chỉ trong thoáng chốc, căn bếp nhỏ đã sạch sẽ thơm tho, nhà cửa gọn gàng đâu ra đấy.
Tới lúc này, Nam Việt mới vòng tay ôm lấy vợ từ phía sau, chẳng rõ cơ thể cô đang run rẩy vì cơn sốt hay vì cái lạnh của căn hộ không sưởi. Anh thủ thỉ:
- Anh xin lỗi em và con…
- Anh đừng thế - Tô Linh quay lại, đưa tay ôm lấy khuôn mặt hốc hác thiếu ngủ của chồng mình - Có phải lỗi của anh đâu? Mùa này là mùa cúm mà anh.
“Là do anh vô dụng, kiếm không đủ tiền chi trả, nên em và con mới phải sống trong cảnh lạnh lẽo thiếu thốn như thế này.” - Nam Việt chỉ thầm nghĩ trong đầu, không đủ can đảm để nói nên lời. Ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào hai bức thư vàng đang nằm trên giá sách cuối phòng.
Anh hiểu Tô Linh, hiểu cả điều cô mong mỏi nơi anh. Suy cho cùng, một người chồng tốt sẽ luôn cố gắng hết sức để đáp ứng được kì vọng của vợ mình.
Nam Việt cảm thấy quyết tâm thoát khỏi cảnh túng quẫn lại đang sục sôi trong huyết quản. Như được đánh thức khỏi những than thở vì vận đen, anh biết mình phải học cách nhìn mọi thứ từ một góc độ trưởng thành hơn.
Đặt một nụ hôn lên cổ người đầu ấp tay gối, Nam Việt dặn dò:
- Anh phải tiếp tục đây. Em nhớ uống thuốc, rồi vào ngủ với con. Mai trước khi đi làm anh sẽ xuống nhà mua thêm. - Anh siết chặt vòng tay, ghì cơ thể bé nhỏ của cô chặt hơn, nói với giọng quyết đoán - Mình bắt đầu có tiền rồi mà, em đừng lo.
Tô Linh cười khúc khích. Bờ vai gầy nũng nịu dựa vào ngực chồng, cô thì thầm:
- Gớm, mới cày được có một hôm thôi chàng Tân thủ ạ! - Cô choàng tay qua cổ chồng, kéo ghì đầu anh xuống, để ánh mắt giao nhau - Em nghe lời anh, nhưng anh cũng nhớ đừng thức thâu đêm như hôm qua nhé, hại lắm đấy. Làm chút thôi, rồi vào ngủ với em và con.
Nói rồi cô trao cho anh một nụ hôn ướt át, nháy mắt tinh nghịch:
- Đừng mải mê kiếm tiền mà quên mất em đấy.
Quay lưng bước đi, Tô Linh cố tình đánh hông uyển chuyển trong bộ váy ngủ lụa mềm mại, để mặc Nam Việt đứng thẫn thờ trong những cảm xúc nồng cháy vẫn vẹn nguyên sau nhiều năm chung sống.
Bình luận
Đức Nguyễn