Nam Việt ngồi bệt xuống bồn tắm.
Cơ thể trần trụi của anh run rẩy phản đối kịch liệt khi làn nước lạnh ngắt xối thẳng vào người. Người đàn ông tuổi ba mươi nghiến răng kèn kẹt, không chỉ để chịu lạnh mà đang cố kìm nén thứ cảm xúc bất lực đang dâng trào nơi lồng ngực. Berlin của tháng Mười hai tàn nhẫn với tất cả, tất nhiên không thương xót riêng gia đình anh.
Bước vội ra khỏi phòng tắm với bờ môi tím tái, anh thấy vợ mình đang tất bật dọn cơm. Mùi đồ ăn phảng phất trong căn phòng tranh tối tranh sáng. Đồng hồ góc phòng điểm một giờ sáng. Ngoài trời, gió rít từng cơn lạnh lẽo, cuốn phăng những bông tuyết chưa kịp đọng lại nơi bậu cửa.
Tô Linh trạc tuổi anh, dáng người cô thấp bé, mái tóc đen dài. Cô nhìn chồng, mỉm cười nói:
- Mình ăn luôn đi cho nóng.
- Canh cà bung à vợ? Thế này thì không đủ rồi… - Nam Việt gượng cười, xuýt xoa. - Đúng món tủ của anh mà.
- Gớm, giỏi thì cứ ăn hết đi đã. Trong nồi vẫn còn nhiều đấy. - Tô Linh lườm chồng, tay vẫn thoăn thoắt xới cơm cho anh. Nụ cười trên môi cô không đủ che giấu đi vẻ mệt mỏi nơi quầng thâm dưới mắt - Ăn thôi, em đói lắm rồi.
Nam Việt gắp một miếng đậu phụ cho vào miệng, thấy vị chua nhẹ nơi đầu lưỡi, hắng giọng rồi tấm tắc:
- Ngon tuyệt vợ ạ!
- Bìa đậu này hôm nay hạ giá đấy, chắc sắp hết hạn. - Tô Linh hiểu. Cô nhẹ nhàng giải thích. - Mình chịu khó xíu vậy ha…
Miếng cơm nghẹn nơi cổ họng. Người chồng lặng đi, tự hỏi tại sao gia đình mình lại rơi vào cảnh túng quẫn thế này.
Đã gần ba năm, Nam Việt chưa có lấy một ngày nghỉ ngơi. Anh làm việc mười bốn tiếng mỗi ngày sau quầy pha chế rượu của một nhà hàng sang trọng giữa trung tâm thành phố. Lương về đều, và thấp đều, chắc chắn không đủ cho ba miệng ăn giữa thời buổi lạm phát trầm trọng.
Tô Linh bị “bể” giấy tờ, theo lối gọi dân dã của những người nhập cư. Sở Ngoại kiều không xử lý hồ sơ vì một lý do nào đấy, thành ra cô không có giấy phép lao động. Mấy năm nay bên thanh tra làm gắt và triệt để lắm, tìm được việc làm chui cũng khó khăn vô cùng.
Ấy là còn chưa kể tới cậu con trai một tuổi rưỡi. Cậu bé đang trong tuổi ăn tuổi lớn nhưng xanh xao gầy gò, quấy khóc suốt nên vợ anh cũng chẳng thể rời mắt khỏi con được.
Rồi cứ thế kinh tế gia đình trượt dốc. Giá cả leo thang bóp nghẹt hộ gia đình nhập cư một cách chậm rãi và bài bản. Nam Việt còn gắng gượng được qua hai năm, tới tháng vừa rồi thì chẳng thể thanh toán được hóa đơn tiền sưởi nữa.
Mà ở cái xứ tư bản này, không trả tiền là ngừng dịch vụ, đơn giản vậy thôi. Căn hộ cũ kĩ ba phòng rơi vào cảnh không khí đốt giữa mùa đông khắc nghiệt nhất trong thập kỷ qua. Nhưng làm gì có ai quan tâm?
- Anh ơi, khó ăn lắm ạ?
Giọng Tô Linh kéo Nam Việt khỏi những suy nghĩ miên man. Anh quay qua, bắt gặp đôi mắt đang long lanh đợi chờ của vợ mình.
- Không. Làm gì có chuyện đó. Chống mắt lên xem anh ăn cả nồi đây này! - Nam Việt đưa tay véo má cô, rồi vội vã lùa cơm vào mồm, ăn như thể đã nhịn mấy ngày liền.
- Đừng có làm quá lên như thế! Chậm thôi kẻo nghẹn! - Tô Linh cười khúc khích, đánh yêu vào vai chồng.
Tựa đầu vào vai anh, cô ngẫm nghĩ ít lâu, thở dài, rồi bắt đầu tâm sự với giọng hơi khàn:
- Hôm nay mình lại có thêm “thư vàng” đấy. Lần này là tiền điện. Cái này thì chắc mình phải cố xoay mà trả ngay anh ạ, chứ không có điện thì…
Lần thứ hai trong bữa cơm ngắn ngủi, Nam Việt lại thấy mình rơi vào khoảng không đặc quánh mặc cảm tội lỗi. Anh ngừng ăn, bất giác choàng tay qua vai vợ, ghì chặt. Một phần là để động viên cô, phần nhiều để xua tan cơn hoảng loạn đang dấy lên trong tim mình. Tô Linh nép vào chồng, nói tiếp, giọng như sắp vỡ ra:
- Em nghĩ… hay mình lấy khoản tiền nhà tháng sau ra trả hóa đơn điện trước, rồi mình nói khéo với ông chủ nhà… Biết đâu…
Người chồng im lặng, vẫn chưa biết mình phải làm gì. Cảm giác bất lực chẳng hiểu sao lại hóa thành cơn giận dữ. Một tay run run siết chặt lấy đôi đũa, thiếu điều muốn hất văng chén cơm đi, phần rất nhỏ trong anh muốn trách cứ cô.
Đến Trời đánh còn tránh bữa ăn!
Nhưng Nam Việt không làm vậy. Anh quay qua hôn lên trán vợ. Rồi với đôi mắt hẵng còn mông lung và giọng nói tỏ vẻ vững vàng, anh an ủi:
- Ừ cứ làm vậy đi. Anh sẽ lựa lời nói với ông ta. Vợ cũng đừng suy nghĩ gì nhiều, mình sẽ vượt qua thôi!
Ngưng một chút, anh hỏi tiếp:
- Hôm nay hàng về rồi đúng không?
Tô Linh đưa tay quệt vội ngang mắt. Cô ngẩng lên, gật đầu nhẹ nhàng:
- Vâng. Em bảo họ lắp đặt ở phòng của con. Hồi tối em chuyển đệm của con sang phòng mình rồi… Đằng nào cũng không có sưởi, con ngủ cùng mình cho ấm anh ạ.
- Vậy là tốt rồi. - Nam Việt đứng phắt dậy, với tay dọn dẹp mâm cơm dở dang, biết rằng cả hai chẳng thể nuốt được thứ đậu phụ chua này nữa.
Đem đống đồ để vào chậu rửa, anh khoắng vội tấm bọt biển vào bát đĩa, khẽ nhăn mặt vì dòng nước lạnh ngắt chẳng thể đánh trôi lớp mỡ bướng bỉnh bám trên bề mặt. Anh nói vọng ra:
- Anh sẽ bắt đầu ngay hôm nay.
Tô Linh đứng tựa lưng vào cửa bếp, toan hỏi gì đó nhưng lại thôi. Anh thấy vậy, nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi của vợ mình, quả quyết:
- Sẽ ổn thôi. Mình đã cùng nhau nghiên cứu kĩ lắm rồi mà!
- Để đấy em rửa cho. - Tô Linh tiến tới, đặt một nụ hôn lên môi chồng.
Anh đáp lại toàn tâm toàn ý. Rời anh ra, đôi mắt cô ánh lên niềm vui gắng gượng, dặn dò:
- Anh đi đi. Nhưng không được thức thâu đêm đâu đấy!
Nam Việt gật đầu, không quên buông một câu đùa:
-Tuân lệnh bã xã!
Chần chừ một chút rồi mở cửa bước vào trong căn phòng nhỏ, Nam Việt thấy một chiếc máy tựa như viên nhộng khổng lồ dài hơn ba mét cao gần một mét đang nằm im lìm sát tường. Ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ thân máy rọi sáng đám dây nhợ chằng chịt phía sau với đủ thứ ổ cắm và những hộp thiết bị định tuyến.
Đó là Kén, một buồng máy giả lập, được dùng để đăng nhập vào trò chơi trực tuyến mang tên Tinh Vực.
- Với công nghệ thực tế ảo đột phá, Kén đem lại trải nghiệm siêu thực lên tới 90% cho người dùng. - Nam Việt lẩm nhẩm đọc tờ hướng dẫn sử dụng trên tay rồi bĩu môi, tỏ vẻ không tin.
Quẳng tờ quảng cáo rẻ tiền đi, tiến lại gần hơn, anh mới để ý thấy thân máy loang lổ vết sơn bong tróc, thậm chí còn có dấu cháy xém của tàn thuốc lá. Lưỡng lự đôi chút rồi mở nắp kính đã có vết rạn của chiếc Kén, anh cúi người chui vào, đặt mình lên chiếc ghế da đã sờn.
“Cái thứ phế liệu này mà bán với giá hơn nghìn euro! Lại còn lấy lãi suất mỗi tháng!”
Nam Việt nhăn nhó. Tất nhiên, đó là hàng đã qua sử dụng. Anh mua được nó từ một tiệm kinh doanh Kén theo giờ dưới hình thức trả góp. Vì nhà còn đồng nào đâu.
Đây là canh bạc cuối cùng của Nam Việt trước khi bị gán mác nợ xấu, rồi rơi vào cảnh phải ngửa tay ăn xin từng đồng tiền trợ cấp xã hội. Anh quyết định dấn thân vào trò chơi nổi đình nổi đám một năm qua với một mục tiêu duy nhất: phải kiếm thật nhiều Haema. Thứ tài nguyên ảo trong trò chơi này có thể dễ dàng quy đổi ra thành tiền thật vì nhu cầu giao dịch rất cao của gần một tỷ người chơi.
Tiền điện, tiền sưởi, tiền nhà, tiền trả góp… quá nhiều thứ phải chi trả. Con đói. Vợ khổ. Và anh chẳng thể chịu nổi cảnh lương tâm cắn rứt mỗi ngày như vậy nữa.
Không còn đường lui, anh đưa tay nhấn nút khởi động buồng đăng nhập. Ánh sáng xanh dịu phát ra từ chiếc màn hình nhỏ trước mắt anh. Một dòng chữ hiện lên:
[VUI LÒNG ĐEO MŨ GIẢ LẬP]
Anh thấy vật trông như phiên bản thu gọn của mũ bảo hiểm xe máy. Nam Việt đeo vào rồi khẽ nhăn mũi khi ngửi thấy mùi cao su ẩm mốc. Kính thực tế ảo tích hợp sẵn trên mũ phát sáng. Hai bên tai nghe phát ra âm thanh trắng để xóa bỏ tạp âm bên ngoài, còn chiếc ghế da thì rung lên nhè nhẹ.
[BỎ LẠI MỌI THỨ Ở THỰC TẠI]
Nam Việt bấu chặt tay vào thành ghế khi cảm nhận cơn nhói đau ở đỉnh đầu như bị nhiều chiếc kim mảnh xuyên qua.
[HÀNH TRÌNH MỚI BẮT ĐẦU]
Bình luận
Hoa Trong Sương
Hả??? Ủa sao chương này kết cụt quá dị tác giả ơi