Khúc nhạc thứ hai


"Hợp tâm, ta trót thích nụ cười."

Theo tiếng chuông gió không ngừng reo, một cô bé chậm rãi bước vào. Gọi là cô bé vì trông em còn rất trẻ, chắc vẫn chưa đến đôi mươi. Trà tò mò quan sát em một lúc. Mái tóc dài, đen nhánh như dải lụa mềm kéo đến ngang lưng. “Mật óng” của gian phòng đổ xuống người em, vụng trộm dát lên những mảng màu lấp lánh. Cánh cửa sau lưng em chưa kịp khép, một cơn gió thoảng chen vào giữa khoảng hở, đùa nghịch với vài sợi tơ mảnh trên vầng trán cao. Trà mải nhìn nên cũng không để ý cơn gió kia đã lạc đến tay mình từ lúc nào. Mẩu giấy vẽ viền hoa không được giữ kỹ, bị gió đẩy rơi trên nền đất. Em đã nhanh nhẹn khom gối, giúp Trà nhặt nó lên.

“Của chị đây ạ.”

Em cười. Nụ cười làm Trà hơi bối rối. Do em đã bước đến gần nên những đường nét trên gương mặt em, Trà càng có dịp trông rõ. Đôi mắt long lanh như có nước. Và đặc biệt là hai bên má thoáng ửng hồng, tựa hồ đã được điểm tô bởi một lớp phấn mịn. Nhưng phấn thì không thể tiệp vào da đến thế được! Rốt cuộc thì gò má ấy nhuộm sắc vì nắng vàng, hay vốn dĩ là em đã luôn tươi tắn như thế? Trà thắc mắc trong lòng mà không dám thổ lộ. Dù gì cũng chỉ mới gặp nhau lần đầu. Nhìn chằm chằm người ta nãy giờ đã là không phải phép rồi, nói làm chi đến cái việc tọc mạch!

Nghĩ vậy, Trà chỉ cười đáp lời em: “Dạ, cảm ơn bạn nhé.” 

Và nhanh chóng quay về quỹ đạo hàng ngày, nói những lời cô vẫn thường nói với khách hàng của mình: “Bạn cứ xem tiệm thoải mái, nếu cần tư vấn thì cứ gọi mình nha.”

“Dạ.” Em gật nhẹ đầu rồi cũng quay đi. Chỉ là tiếng “dạ” ấy đã bắt cóc ánh nhìn của Trà, để cô phải dõi hoài theo bóng dáng em dạo quanh các kệ gỗ - vốn là đoạn đường mà cô đã đi đến quen chân và lẽ ra phải chẳng còn gì thú vị nữa. Nhưng vẻ mặt thích thú trước những món hàng nhỏ của em vẫn khiến Trà không thể rời mắt nổi.

“Đúng là trẻ con.” Trà nhủ thầm. “Đáng yêu thật đấy!”

Cô bé đáng yêu đảo vài vòng quanh cửa tiệm rồi dừng lại ở góc tủ trong cùng. Trà chống cằm nhìn bàn tay nhỏ nhắn của em lướt qua các hàng đĩa, cẩn thận cầm xem từng chiếc một. Thỉnh thoảng không biết gặp phải thứ gì hay ho, mặt em lại sáng lên trông thấy. Em cứ như chú chim non, lăng xăng vì những điều bé nhỏ, loay hoay hết đứng thì ngồi, chỉ còn thiếu bước nhảy cẫng lên nữa thôi. Không biết có phải do cảm nhận được cái nhìn của Trà hay không mà em đột nhiên quay đầu lại. Hoa xinh nở lên trên môi em khi ánh mắt hai người chạm nhau.

Trời ạ, Trà bị bắn hạ bất ngờ. Em cứ cười hoài như thế thì thật khó cho Trà quá! Người gì đâu mà da thì trắng, má thì hồng, dễ thương phải biết! Trà thoáng nghĩ, lát nữa nếu em có thích cái gì thì Trà đem tặng không cho em cũng được đấy! Chắc là em sẽ ngại ngùng từ chối thôi nhỉ? Có lẽ đó sẽ lại là một mặt đáng yêu khác.

Tiếc là em chẳng để cho Trà được tưởng tượng xa xôi. Em chỉ xem thêm một lúc rồi rời đi ngay. Khi bước ngang qua quầy tính tiền, em còn cúi sâu người, khẽ chào Trà một tiếng: “Chị ơi, em về trước nhé.”

Đúng là đã có cảm tình thì người ta làm gì mình cũng thấy hợp ý. Trà như bị giam lỏng trong nụ cười hồn nhiên của em. Lễ phép đến thế để làm chi? Nói chuyện dễ nghe đến thế để làm chi? Nếu không phải vì muốn bẫy tim Trà, khiến nó phải hẫng đi một nhịp. 

Khi cánh cửa dần khép lại và bóng em chỉ còn là một chấm nhỏ phía xa xa, Trà vẫn chưa thể thoát ra khỏi những mơ tưởng của riêng mình. Nhạc từ đĩa than vừa khéo chuyển sang một bài mới. Trà nghe chữ được chữ mất, bởi dư âm từ giọng nói dịu dàng của em phảng phất như đã đè lên khúc hát mà người ca sĩ cố gắng ngân vang. 

“Ngoảnh đầu vương bóng
Quay lưng vướng hình
Người trao thương chóng
Ngâm câu xướng tình.”

Mùi hương em để lại giữa không trung như đẩy đưa vào tâm trí Trà những suy tư khó diễn tả thành lời. “Liệu em có còn quay lại không?” Quanh quẩn trong đầu Trà chỉ còn mỗi một câu hỏi ấy.

May mắn là cô bé má hồng không bắt Trà phải chờ đợi lâu. Ngay ngày hôm sau, em đã lại cúi đầu với Trà ở ngưỡng cửa. 

“Em chào chị ạ.”

Chất giọng lanh lảnh dễ làm Trà liên tưởng đến tiếng chim kêu. Mới sớm qua Trà còn thấy em như chú chích bông bé tẹo, cứ loay hoay nhảy nhót giữa những quầy hàng; vậy mà hôm nay ngẫm kỹ, lại không khỏi bật ra hình ảnh của bạn vành khuyên nhỏ trong một bài hát thiếu nhi nào đó, gặp được ai cũng cất câu chào rất ngoan. (1)

“Dạ, bạn xem tiệm tự nhiên nhé.” Trà đáp lời em thật nhẹ nhàng, mắt vẫn dán chặt vào chiếc áo khoác màu lục nhạt mà em mặc trên người. Đó chẳng phải là “tơ óng” đấy sao? (1) 

Có lẽ vì đã quen lối nên em đi thẳng một mạch đến góc tủ hôm qua. Lần này em không còn chia sẻ sự quan tâm của mình cho mọi chiếc đĩa nữa. Mỗi bên tay của em là một “ứng cử viên” sáng giá. Xem cánh môi mím lại thế kia thì chắc là đang đắn đo lắm! Em cứ đứng hoài ở đấy, phân vân suốt một lúc lâu mà vẫn không ra quyết định được. Những ngón tay mảnh khảnh hết miết ngang miết dọc rồi lại vuốt lung tung. Trà trông điệu bộ lúng túng của em đúng là dễ thương thật, nhưng thấy em khó xử mãi thì cũng không đành lòng. Chỉ còn có thể giúp em một phen thôi.

Nghĩ là làm, Trà hơi rướn người, muốn nhìn cho rõ đĩa nhạc em đang cầm; rồi lại cúi đầu, từ tốn mở ngăn kéo dưới bàn ra. Do tiệm nhỏ, không có mấy hàng, nên mỗi loại đĩa bày bán, Trà đều giữ lại một bản để nghe. Chiếc đĩa vốn đang xoay đều trên máy hát bị gỡ xuống. Trà thay đĩa mới vào. Nhạc cổ điển thốt nhiên lặng đi, rồi rất nhanh đã trở thành nhạc trẻ. Giọng ca mềm mại chẳng biết là đang hỏi xoáy ai.

“Vì sao khó dừng bước tiến,
Vì sao đứng ngồi không yên?”

Sự biến đổi đột ngột này dường như cũng đã khiến em bất ngờ. Em ngước mắt lên nhìn Trà. Đôi con ngươi đón ánh đèn, lóng lánh như hòn ngọc. Mái đầu hơi nghiêng nghiêng. Suối tóc dài đổ xuống. Trong một thoáng, Trà cứ ngỡ mình đã được em dẫn lạc vào vùng cổ tích, nơi mà màu áo em xanh là trảng cỏ bạt ngàn, đưa lối cho Trà đến những miền xa xăm.

Trà hoảng hốt tự véo lấy eo mình. Cô đã phải cố dằn lòng để tìm về thực tại. Ánh nhìn của em vẫn đặt trên người Trà, vẻ thắc mắc càng thêm sâu. Trà mỉm cười, ra sức níu chặt chút bình tĩnh đang chực chờ tan biến. Cô giơ cái vỏ đĩa giống hệt với cái mà em đang cầm bên tay phải lên, lắc nhẹ thay cho lời giải thích. 

“A!” Em hiểu ra nên nét mặt rạng rỡ hẳn. “Cảm ơn chị ạ!”

Khoé môi em cong lên làm gò má hơi săn lại, sắc hồng như đậm hơn theo nụ cười mỗi lúc một sâu. Cảnh tượng ấy khiến Trà có cảm tưởng bản thân vừa đạt được một thành tựu gì lớn lao lắm. Cô vui vẻ nói với ra: “Xong đĩa này, mình lại mở đĩa kia cho bạn nghe thử nhé?”

“Dạ không cần đâu ạ.” Em xua tay, trong lúc bước đến gần Trà. “Em lấy đĩa này luôn thôi.”

Nhưng Trà vẫn giúp em gói cả hai chiếc đĩa lại.

“Vì bạn là khách hàng mới nên mình khuyến mãi đấy.”

“Tuyệt quá!” Em đón cái túi giấy từ tay Trà. “Cảm ơn chị nhiều lắm ạ!”

Rồi như vẫn thấy chưa đủ để bày tỏ niềm hạnh phúc, em còn cười nói thêm: “Tiệm đáng yêu thế này chắc em phải thành khách quen mất thôi!”

Trà cũng bật cười, đầu mơ màng nghĩ đến cái ngày em thật sự trở thành khách quen của tiệm, cứ dăm bữa nửa tháng lại ghé ngang, mang theo đôi má hồng nịnh mắt và gõ cửa những cảm tình không xác định. 

“Mà…” Trà bỗng thấy tò mò. “Bạn tên gì thế ạ?”

Em hơi đung đưa người. Cái túi giấy cũng theo đó mà khẽ rung rinh. Trà nhìn nó mà ngỡ như đã nhìn thấy tim mình.

“Dạ, em là Viên Hoà.” 

Đến cả cái tên nghe cũng thật êm tai. Trà mở nắp bút. Cô rút một mẩu giấy từ trong rổ ra. Trên nền vàng nhẵn mịn, điểm đầy sắc hoa; Trà nắn nót viết: “Hẹn gặp lại nhé, Viên Hoà.”


(1) Mượn ý từ bài hát "Con chim vành khuyên" của nhạc sĩ Hoàng Vân

1

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout