Tiền của em cũng là của em



Đợi ba mẹ bình tĩnh lại đã là mấy ngày sau. Ba gọi tôi ra quán cà phê, nhìn ông gầy gò như già thêm vài tuổi.

“Ba đến là để nhờ con giúp chuyện thằng Hoàng. Nó đánh người, cần tiền bồi thường. Ba đã chạy vạy khắp nơi, nhưng không đủ. Ba đã tính mở lời vay con, nhưng giờ không cần nữa. Nó vừa bị bắt vì trộm cắp, chiếm đoạt tài sản nhiều lần.”

Ông nhìn tôi, mắt đầy hối lỗi: “Ba mù quáng tin dì con, bà ta lén ba giúp thằng Hoàng xử lý rất nhiều vụ. Xin lỗi con vì đã bỏ mặc và làm con khổ.”

Ai có thể ngờ, sau từng ấy năm, ba tôi lại chịu nhìn nhận lỗi lầm của mình. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác giận hờn và tủi thân kéo dài bao năm bỗng tan đi không ít. Nói cho cùng, ông vẫn là ba tôi, và những ký ức hạnh phúc thuở thơ ấu bên ông tuy ít nhưng vẫn còn đó. Hơn nữa, tha thứ cũng là buông tha cho chính mình.

“Con chấp nhận lời xin lỗi của ba.”

Ba nhìn tôi, giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt: "Ba nghe thằng út kể rồi, ba là đồ vô trách nhiệm.”

“Bỏ qua đi, nếu ba có gì khó khăn cần giúp đỡ cứ nói với con.”

Sắp đến sinh nhật Duy Anh, tôi có rất nhiều ý tưởng nhưng mãi vẫn chưa biết nên chọn cái nào. Sau khi hỏi ý kiến hết từ Như, Huy cho đến Minh, tôi quyết định sẽ tự tay chuẩn bị mọi thứ.

Đi dạy về, tôi ghé vào siêu thị. Danh sách đồ cần mua dài dằng dặc, không chỉ là nguyên liệu làm món pasta mà Duy Anh thích, rượu vang, mà còn là các vật liệu trang trí và nguyên liệu làm bánh. Sau một hồi vật vã thì tầm sáu giờ mọi thứ đã xong xuôi.

Tôi lùi lại, ngắm nhìn thành quả của mình, lòng đầy hồi hộp. Căn phòng khách quen thuộc giờ khoác lên một diện mạo khác, rất lãng mạn, rất giống mẫu mà tôi tìm được trên Pinterest. Bong bóng đen, trắng và xám bạc trôi lơ lửng trên trần, ánh đèn vàng phản chiếu qua từng góc nhỏ, khiến không gian như phủ một lớp sương mờ dịu nhẹ. Trên sofa là bó hoa hồng đỏ thẫm và hộp quà tôi đã chọn suốt một tháng trời.

Giữa tất cả, thứ khiến tôi tự hào nhất vẫn là chiếc bánh kem. Lớp kem xanh pha trắng được phết ngẫu hứng, điểm xuyết vài trái việt quất, chiếc Oreo gãy đôi và những nhành lá nhỏ xinh, giản dị mà tinh tế. Tôi thay bộ váy trắng yêu thích rồi trốn vào phòng đợi anh về.

Một lát sau, tôi nghe tiếng cửa nhà mở. Tiếng bước chân anh đều đều rồi dừng lại.

“Công chúa ơi, anh về rồi!”

Không thấy tôi đáp lại, Duy Anh lại gọi: “Công chúa của anh đâu rồi?”

BÙM!

Hàng nghìn mảnh giấy màu bay tứ tung, lấp lánh trong ánh đèn vàng. Tôi lao ra từ sau cánh cửa, tay vẫn cầm pháo giấy, cười tươi: “Chúc mừng sinh nhật Bùi Duy Anh!”

Anh khẽ sững lại, mắt mở to rồi bật cười. Ánh nhìn anh vừa ngỡ ngàng vừa dịu dàng ôm lấy tôi xoa đầu: “Em chuẩn bị hết à?”

“Đúng thế! Anh khen em đi!”

“Vừa xinh vừa khéo thế này chỉ có người yêu anh làm được thôi. Đúng là tuyệt tác nhân loại!”

“...Không đến mức ấy.”

Anh bật cười, hôn nhẹ lên trán tôi: “Mệt không em?”

“Vốn dĩ là mệt nhưng mà thấy anh thì hết mệt rồi.”

“Đề nghị sau này em nói câu đó nhiều hơn, anh thích nghe!”

“Anh đi tắm rồi ra ăn nhé.”

Tôi tranh thủ hâm nóng món Pasta, sắp xếp đĩa, rót rượu vang và thắp nến trên chiếc bánh kem. Ít phút sau, Duy Anh bước ra, tóc còn hơi ẩm mặc sơ mi trắng vô cùng đẹp trai.

“Xin mời, quý khách Bùi Duy Anh.” Tôi giả vờ kéo ghế ra một cách trang trọng: “Hôm nay, nhà hàng Minh Châu phục vụ món Pasta đặc biệt kèm rượu vang Ý hảo hạng, và đặc biệt là món tráng miệng kem chocolate tình yêu phiên bản giới hạn. Mời quý khách dùng bữa.”

Anh bật cười rồi hợp tác đáp lại: “Rất hân hạnh.”

Tôi đặt chiếc bánh kem ra đến trước mặt anh bắt đầu hát: “Happy birthday to you... Happy birthday to you… Happy birthday…Happy birthday…Happy birthday to you.”

“Đây là lần đầu anh nghe em hát, hay thật đấy!”

“Được rồi, thổi nến rồi ước đi anh.”

“Ước cho Công chúa của anh luôn sống vui vẻ và hạnh phúc!”

“Anh! Anh ước cho em làm gì?” Tôi cảm động, hốc mắt hơi cay.

“Đó là điều duy nhất anh cần mà. Ước cho em cũng chính là ước cho anh.” Duy Anh véo má tôi.

“Vậy…em chúc anh tuổi mới làm gì cũng thuận lợi, sự nghiệp thăng tiến như diều gặp gió. Quan trọng nhất là, chúc anh luôn khỏe mạnh, cười thật nhiều và lúc nào cũng được hạnh phúc, nhất là bên cạnh em!”

Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi: “Mỗi giây, mỗi phút ở cạnh em anh đều rất hạnh phúc.”

“Khụ! Ăn đi, đồ ăn nguội rồi!”

Tôi cười khẽ, nhìn anh tận hưởng từng món ăn, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt anh dành cho tôi đều khiến tim tôi rung lên bần bật. Cuối bữa ăn, anh nhất quyết dành phần dọn dẹp đuổi tôi ra sofa ngồi chơi. Có kỳ kèo nữa anh cũng không chịu nên tôi ngoan ngoãn ngồi lướt điện thoại. Chợt mắt tôi dừng lại ở post mới của anh trên Facebook. Anh đăng một tấm hình phòng khách decor, một tấm hình bàn ăn có tôi với caption “Cảm ơn vợ tương lai”, bên dưới bình luận cực kỳ nhộn nhịp.

  • Như: Fast and furious!

  • Huy: Tao bảo rồi cưới lẹ đi, làm thông gia nè!

  • Minh: Tao cũng muốn được tặng hoa hồng như mày! Có vợ sướng thật!

  • Anh Nam: Khi nào cưới nói anh nhé!

  • Ba-mẹ Duy Anh: Bây giờ ba mẹ đi xem ngày đẹp đầu năm cưới luôn nhé!


  • Tim tôi đập thình thịch, càng đọc càng ngại. Định hỏi anh về bình luận của ba mẹ anh nhưng hỏi rồi lại có nguy cơ bị ghẹo ngược nên tôi đành im lặng.


  • Sau hôm sinh nhật, chiếc đồng hồ tôi tặng trở thành vật bất ly thân của Duy Anh. Dù là khi đi làm, họp hành, hay ở nhà anh đều đeo. Dạo gần đây, công việc của Duy Anh khá bận rộn, thường phải tăng ca đến tối muộn. Tôi biết anh có thói quen làm việc quên ăn, nên tôi không yên tâm. Đại học A không quá xa công ty anh, thế là mỗi bữa trưa chiều tôi đều nấu đem qua công ty anh ăn cùng.


  • “Em để anh ăn cơm đặt ngoài cũng được, qua đây mãi anh sợ em cực.”


  • “Để anh ăn ngoài rồi ngộ độc như tuần trước hả? Với lại em thích thế, có xa xôi gì đâu?”


  • “...”

“Chiều mai em rảnh không?” Anh đột nhiên hỏi.

“Tầm 7 giờ em mới rảnh.”

“Ừ, đi xem đất với anh.” Anh cười đầy ẩn ý.

“Anh muốn mua đất hả?”

“Không phải mua, mấy mảnh đó anh mua lâu rồi. Bây giờ đi xem, em thích mảnh nào thì xây nhà mảnh đó.”

“Hả???” Đúng là đại gia có khác, mua đất cứ như mua rau ngoài chợ ấy.

“Em không thích à?”

“À không…không phải, vậy mai mình đi.”

Thật ra căn chung cư hiện tại đã rộng lắm rồi, hẳn 100m2, nhưng nếu cưới thì đúng thật là cần chỗ rộng hơn sau này còn có con nữa.

“Nếu anh mua đất rồi thì em góp tiền xây nhà nhé.”

Anh lắc đầu: “Tiền của anh là tiền của em, tiền của em cũng là tiền của anh. Vậy nên để anh trả cũng như em trả.”

“?”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout