Ngày thiện nguyện còn lại trôi qua êm ả. Mỗi lần chạm phải ánh mắt Duy Anh, tôi lại vội quay đi, thầm mong thời gian trôi thật nhanh để anh không kịp nói thêm bất cứ điều gì. Chẳng mấy chốc, chuyến đi kết thúc. Vừa xuống xe, tôi đã thấy anh Nam đứng chờ ở cổng trường. Anh bảo có việc gần đây nên tiện đường đưa tôi về.
Về đến nhà, tôi tranh thủ sắp xếp lại chút đồ rồi ngả lưng. Cơn mệt mỏi kéo tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đến khi lơ mơ tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ sang hai giờ sáng.
Giấc ngủ đã trốn đi đâu mất. Giữa không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp, và trong tâm trí tôi, mọi suy nghĩ đều xoay quanh Duy Anh.
Tôi trằn trọc, vật lộn với những hình ảnh và câu chữ day dứt ấy cho đến khi bầu trời ngoài kia dần nhuộm một gam màu xám nhạt. Chỉ khi đó, sự kiệt sức mới đủ mạnh để kéo tôi vào một giấc ngủ chập chờn, vô định.
Dư âm của một đêm mất ngủ kéo tôi lờ đờ suốt tiết dạy buổi sáng. Sau buổi dạy, tôi ghé vào trung tâm thương mại mua ít quà biếu ông bà ngoại. Ông bà đang ở nhà mẹ sau chuyến khám bệnh tại bệnh viện thành phố, nghe nói còn có dì út đi cùng. Đây là lần đầu tiên tôi trở về ngôi nhà này kể từ ngày về nước. Dù tự nhủ phải giữ sự bình thản, trong thâm tâm, tôi chẳng hề muốn quay về đó chút nào.
Từ xa, tôi đã thấy mẹ và Dương đứng chờ ở cửa. Khoảnh khắc gặp lại ông bà sau bảy năm, tôi sững người. Thời gian hằn sâu trên mái tóc bạc cùng những nếp nhăn chằng chịt.
“Ông bà ngoại, con về rồi.” Tôi ôm hai người.
Bà ngoại xoa đầu tôi đầy trìu mến: “Sao con gầy thế? Con gái mập lên mới đẹp, đừng có ăn ít giữ dáng.”
“Dạ, do tạng người con không mập lên được thôi ạ.”
Dì út từ bếp bước ra, tay còn cầm cái muôi, vẻ mặt vui vẻ: “Dạo này đã quen công việc chưa con? Sức khỏe thế nào?”
“Dạ cũng dần quen, sức khỏe vẫn tốt.”
“Thế thì tốt, mẹ con khoe suốt thôi.”
Tôi thoáng khựng lại. Mẹ... khen tôi? Nghe cứ như chuyện xảy ra trong truyền thuyết.
Bữa cơm diễn ra khá tốt khiến lòng tôi nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Ông bà và dì út sớm đi nghỉ. Dương xung phong rửa chén trong bếp, tiếng nước chảy róc rách tạo nên một không gian yên bình. Tôi định vào phụ một tay thì mẹ đã gọi vào phòng.
“Từ Úc về cũng lâu rồi, sao con không về nhà?” Mẹ nhìn tôi, ánh mắt dò xét.
“Xin lỗi mẹ, công việc bận quá con không sắp xếp được thời gian.”
“Bệnh tình con sao rồi? Còn uống thuốc không?”
“Vẫn duy trì một ít, con ổn rồi.”
“Bây giờ công việc tốt rồi, con cố chữa hết bệnh đừng để ai biết. Con cũng 25 rồi, để người ta biết thì khó mà lấy được chồng tốt.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ, giọng lạnh đi: “Mẹ sợ xấu hổ phải không?”
Gương mặt mẹ biến sắc: “Mẹ sợ con khổ thôi.”
“Con không có ý định cưới chồng, cũng không có ý định để người khác biết con bị bệnh. Con còn có việc về trước.”
Tôi quay lưng bước đi, bỏ lại phía sau ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ. Đúng là tôi không nên mong đợi bất cứ điều gì. Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng sâu.
Trên đường trở về, ký ức về lịch tái khám thoáng lướt qua khiến tôi bẻ lái ghé vào bệnh viện.
Khoác chiếc áo mỏng, tôi bước thẳng đến khu vực chờ. Dù đã có lịch hẹn nhưng cảm giác lo lắng vẫn hiện hữu, bởi đây là bác sĩ mới, không phải Giáo sư Smith quen thuộc.
Vừa bước vào phòng, mắt tôi mở to vì ngạc nhiên.
“Chị Nguyễn Trâm?”
Người mặc áo blouse ngồi đối diện cũng sửng sốt nhìn tôi: “Bé Châu!”
Chị ấy là học trò cũ của Giáo sư Smith, đã về nước kết hôn và làm việc tại đây ba năm trước. Trong thời gian chị làm trợ lý cho giáo sư, chúng tôi thường xuyên tiếp xúc, và chị cũng nắm rõ tình trạng bệnh của tôi.
Sự căng thẳng ban đầu tan biến, thay vào đó là một niềm nhẹ nhõm thầm kín. Ít ra, tôi không phải bắt đầu lại từ đầu với một bác sĩ hoàn toàn xa lạ.
“Ba năm không gặp, bé Châu lại càng xinh hơn rồi.”
Chị Trâm xem xét kết quả, hỏi han và tiến hành khám như thường lệ. Sau cùng, chị đặt bút xuống và kết luận:
“Tình trạng của bé Châu vẫn ổn định như lần cuối trước khi về nước, không có gì thay đổi. Vẫn tiếp tục thuốc cũ nhé.”
Tôi khẽ gật đầu: “Dạ.”
Chị viết đơn thuốc, rồi ngẩng lên mỉm cười thân thiện: “Khi nào rảnh, hẹn em một bữa nhé. Vừa ăn vừa nói chuyện, coi như gặp lại bạn cũ.”
“Dạ.”
Về đến nhà, không kìm được, tôi kể ngay chuyện trùng hợp ở bệnh viện cho anh Nam.
“Anh đoán xem hôm nay em gặp ai?”
“Cho anh thêm gợi ý đi.”
“Học trò của Giáo sư Smith đó.”
Anh Nam thoáng ngạc nhiên: “Chị Nguyễn Trâm à?”
“Bingo.”
“Trùng hợp thật, người quen vẫn tốt hơn. Tình trạng em thế nào rồi?”
“Em vẫn ổn.”
“Thế thì tốt.” Anh Nam gửi kèm icon mặt cười.
Buổi tối, trời bất ngờ đổ cơn giông lớn, tiếng sấm chớp ầm ầm. Giữa cái cuồng nộ của thiên nhiên, một cơn thèm bánh kem bắp bất ngờ trỗi dậy. Không phải bánh của mấy tiệm xung quanh, cái tôi thích là của tiệm Bake cách đây 10km. Khổ nỗi trời đang mưa bão nên mọi dịch vụ giao hàng đều từ chối nhận đơn. Tôi thất vọng ngồi nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Ting tong...
“Bánh bắp của em đây.” Anh Nam đứng ngoài cửa, trên tay là chiếc hộp bánh được bọc cẩn thận.
“Sao anh biết?”
Anh Nam cười, mưa còn vương trên mái tóc: “Hồi trước em từng nói, trời mưa mà có bánh kem của tiệm này thì tuyệt nhất. Thế nên anh tiện đường ghé mua.”
Tôi cuống quýt chụp lấy xấp khăn giấy trên bàn, đưa cho anh: “Tóc anh ướt hết rồi, lau tạm đi. Cảm ơn anh!”
Trời xui đất khiến thế nào cửa nhà đối diện bật mở ngay lúc này. Đập vào mắt tôi là gương mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc như dao của Duy Anh.
“Làm phiền rồi. Quan hệ tốt nhỉ…” Giọng anh trầm xuống, mang theo một làn sóng mỉa mai lạnh lẽo.
Tim tôi hẫng một nhịp, hộp bánh trong tay như nặng gấp đôi.
Anh Nam vẫn giữ nụ cười, lịch sự gật đầu: “Chỉ là tiện đường mua giúp em ấy.”




Bình luận
Chưa có bình luận