POV Duy Anh (4)



Em ấy về rồi!

Sau lời chia tay vội vàng ấy, tôi đã hận Châu. Tức giận vì em bỏ tôi mà đi, đau khổ vì không hiểu vì sao tình cảm chúng tôi lại đến nỗi này và hoang mang vì chẳng biết mình đã làm sai điều gì. Yêu, rồi hận, rồi lại nhớ… Tất cả lẫn lộn, khiến tôi vừa muốn chạy trốn, vừa muốn níu giữ. 

Từng phút giây mong chờ được gặp em trong đám cưới của Huy và Như, tôi hồi hộp đến nghẹt thở. Bước vào sảnh, tôi nhìn thấy em đứng bên cạnh Như. Khuôn mặt em sắc nét hơn, xinh đẹp hơn nhưng trong ánh mắt thoáng u buồn. Mái tóc rủ nhẹ, tay chân mảnh khảnh… em gầy hẳn đi, gầy hơn cả hồi cấp 3.

Mấy năm qua em sống không tốt sao?

Tôi bước tới, giữ thái độ xã giao bình thường nhất: "Về khi nào?"

"Mấy hôm trước." 

Tôi rất muốn hỏi Châu có nhớ tôi không, nhưng câu hỏi đó kẹt lại nơi cổ họng, tôi nuốt xuống và chỉ đáp bằng một tiếng "ừ" rồi lạnh lùng quay đi. 

Lúc ăn, tôi có cơ hội ngồi cạnh em, tưởng chừng chỉ một khoảng cách nhỏ là đủ để tôi nhìn thấy nụ cười của em, nghe vài câu thân mật nhưng Hoàng Nam xuất hiện. Anh ta cẩn thận chiếm lấy không gian của em, kiểm soát cả cách em ăn uống. Anh ta và Châu thân thiết đến mức làm tôi khó chịu điên lên được. Bảy năm trước Hoàng Nam thích Châu, bây giờ vẫn thế, thậm chí là sâu sắc hơn. Hai người học chung trường và sống ở Anh Quốc suốt bảy năm ròng. Giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì không?

Khi em đứng dậy khỏi bàn, tôi cố tình đi theo. Đứng chờ ở một góc tối ngoài sảnh, tôi hút thuốc giải tỏa cơn bực tức này.

"Cậu với anh Nam là gì của nhau?" Tôi không nhịn được hỏi.

“Đàn anh khóa trên ở nước ngoài thôi.”

“Mấy năm bên đó, sống tốt quá nhỉ.” Tôi mỉa mai chính mình

Hình như bảy năm chờ đợi của tôi chẳng có nghĩa lý gì.

Có lẽ tôi điên thật. Dẫu biết mọi thứ khó khăn đến thế, tôi vẫn muốn lại gần Châu. Tôi biết em mua chung cư, biết em làm giảng viên tại Đại học A, nên tôi cố tình chuyển đến gần.

Với mọi người, tôi có thể là người khó gần, kiêu ngạo và tự trọng cao. Nhưng đứng trước Châu, sự tự trọng ấy bằng không. Tôi cất công kéo em họ làm cớ, dựng lên vô số sự trùng hợp để có cơ hội tiếp cận em. Mỗi hành động đều xuất phát từ một thứ duy nhất là không muốn mất cô thêm lần nữa.

Khi Châu hỏi tại sao tôi không dọn ra biệt thự, giọng mang chút khó chịu:

“Kiếm thêm tiền cưới vợ. Mình đã 25 rồi.” 

Tôi thấy môi em mím lại, ánh mắt khựng một giây. Biểu cảm ấy đủ cho tôi hiểu, câu nói của mình đã chạm đến đâu đó mà em không muốn thừa nhận. 

Khi biết Châu sẽ tham gia chuyến thiện nguyện của trường, tôi không suy nghĩ nhiều liền lặng lẽ điền tên mình vào danh sách. 

“Giám đốc như cậu chắc không rảnh tham gia đâu nhỉ?” Tôi nửa đùa nửa thật.

“Sao lại không? Hoạt động có ích mà.” Tôi trả lời chắc nịch.

“...”

Ba tiếng trước giờ xuất phát, tôi đứng trước cửa nhà em, giả vờ như có việc quan trọng cần bàn. Châu nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác, giọng hơi lạnh:
“Nhưng mà mình đi grab được mà? Đi chung lỡ bị mọi người thấy lại hiểu lầm.” 

“Hiểu lầm cái gì?” Tôi giả ngu.

“Rõ ràng là cậu hiểu.” 

Em là kiểu người ngoài cứng trong mềm, càng cố tỏ ra dứt khoát, càng dễ lung lay bởi những điều nhỏ nhặt. Và tôi, tất nhiên hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Tôi cố tình chọn đường vòng, ghé qua quán lẩu quen năm nào.

“Lâu rồi mới ngồi ở đây…” Tôi giả vờ nói vu vơ. Nhưng nhìn thấy Châu khựng lại, đôi tay vô thức siết chặt chiếc muỗng, tôi biết ký ức đã trỗi dậy.

Tôi liếc nhìn đồng hồ rồi nói, giọng nhẹ như chỉ là gợi ý: “Bây giờ còn khá sớm, gần đây có tiệm kem. Cậu có muốn ăn chút không?”

Châu ngẩng lên, thoáng chần chừ nhưng rồi cũng đồng ý. 

“Cho anh 1 kem vani, 1 kem sô cô la.”

Tôi thấy em ngẩn người, đôi vai run nhẹ như đang giấu đi điều gì đó. Còn tôi… lại thấy tim mình nhoi nhói.

Trên xe khách, tôi nằm ở giường bên cạnh em,cách một vách ngăn mỏng. Tiếng động cơ đều đều, ánh đèn ngủ hắt xuống nhạt nhòa. Tôi nghiêng người, qua khe hở nhỏ vẫn có thể thấy nửa gương mặt Châu hướng ra cửa sổ. Em không ngủ. Cứ trở mình liên tục, mắt nhìn quanh rồi tay quơ tìm gì đó trong túi xách. Rồi tôi thấy ánh kim loại của vỉ thuốc phản chiếu dưới đèn, tên thuốc là Lexa... tôi không nhìn rõ. 

Không biết đó là thuốc gì, nhưng cách em lặng lẽ, giấu giếm làm tôi lo lắng bất an. Tôi xoay người, quay mặt vào tường, nhưng giấc ngủ chẳng đến nổi. Trong khoảng tối chập chờn, tôi vẫn nghe tiếng thở khẽ của em, đều đều mà xa lạ.

Trong lúc chuyển đồ lên dốc, tôi đi sát phía sau, lặng lẽ đỡ thùng hàng để bớt nặng cho Châu. Tôi chỉ muốn giúp, chỉ muốn em đừng mệt. Nhưng khi quay lại, ánh mắt em cảnh giác, lập tức lùi ra giữ khoảng cách.
Tôi siết chặt quai ba lô, bực bội: “Mình là yêu quái ăn thịt người à?”

Cái cách em luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ khiến tôi vừa thương vừa giận.

Chập tối, tôi thấy em bước đến gần một cô bé khiếm thính, ngồi xuống ngang tầm mắt và giao tiếp bằng thủ ngữ.

Tôi khựng lại.

Vì sao em học thử ngữ?

Tôi ngồi cạnh, nhìn Châu cười nói giữa buổi giao lưu tối. Dưới ánh lửa bập bùng, em hòa vào câu chuyện của bà con Xơ Đăng, giọng nói nhẹ như gió. Rồi tôi thấy em nâng chén rượu lên. Ban đầu chỉ nghĩ em muốn thử cho vui, ai ngờ uống thật rồi say thật. Em vẫn nói cười, nhưng trong ánh mắt đã có gì đó lơ đãng, mơ hồ.

Tôi không chịu nổi cảnh ấy. Khi em định nâng chén thêm lần nữa, tôi giữ lấy cổ tay, nhẹ nhưng đủ để dằn lại. Tôi đổ rượu đi, rót nước lọc thay thế, múc cháo nóng đặt cạnh và nói khẽ: “Đừng uống nữa, ăn đi đã.” 

Em ngoan ngoãn làm theo, máy móc xúc từng muỗng cháo. Ăn được vài miếng, em bỗng đặt muỗng xuống, khẽ nói, giọng run run: 

“Em… em hơi mệt. Xin phép về trước ạ.” 

Nói xong, Châu đứng dậy, lảo đảo vài bước ra khỏi ánh đèn. Tôi chạy theo, tìm quanh bóng tối cuối sân thì thấy em đang ngồi cuộn tròn bên bậc đá, hai tay ôm gối, đầu cúi thấp. Tôi lặng lẽ đến gần, cởi áo khoác, khoác lên vai em.

“Em sao thế?” 

Châu không trả lời. 

“Nhìn anh nào… được chứ?” Tôi ngồi xuống đối diện. chưa kịp nói thêm lời nào thì thấy vai em khẽ run, trên mặt toàn là nước mắt. Tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Chưa bao giờ tôi thấy em yếu đuối như lúc này. 

“Xin lỗi anh… là em không xứng…” Em nức nở.

Những giọt nước mắt của em cứ thế rơi, từng giọt một, ướt đẫm vạt áo tôi vừa khoác lên vai.

Không xứng?

Tôi nhìn em, hoàn toàn không hiểu. Không xứng với ai? Với điều gì? Với tôi sao?

Tôi đưa tay, kéo em lại gần, ôm chặt vào lòng.

Em khẽ đẩy tôi ra, nhưng không đủ sức.

"Làm ơn quên em đi được không? Em bị...em không bình thường..."

"Không quên được."

Châu bất chợt choàng tay qua cổ tôi, môi lạnh băng khẽ chạm vào môi tôi. Cái hôn ngắn ngủi, vụng về và run rẩy mang nhiều tuyệt vọng hơn là say đắm.

Tôi sững người.

Mùi rượu, mùi nước mắt và cả hơi thở đứt quãng của em hòa vào nhau. Rồi đột nhiên, thân người trong tay tôi mềm nhũn ra.

“Châu!”

Tôi vội đỡ lấy, có lẽ là say nên gục mất rồi. Tôi bế em về chỗ nghỉ nhờ chị Lan chăm sóc em rồi quay về. Suốt đêm ấy tôi cứ nghĩ mãi về chuyện hôm nay, về bảy năm trước và về vỉ thuốc mà em uống, tiếc là mãi vẫn không tìm ra được.

51

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout