Lúc này trời cũng đã chập tối. Mọi người nhanh chóng phân công công việc: một nửa tiếp tục dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc và khu vực quà tặng, chỗ ở; nửa còn lại giúp đỡ bà con địa phương. Các cán bộ và một số tình nguyện viên phụ trách nấu nướng, chuẩn bị một bữa ăn giao lưu để mọi người cùng dùng sau một ngày dài hoạt động.
Tôi ngồi bên nồi cháo gà, vừa khuấy đều nước vừa trò chuyện với bà con. Các chị, các cô là người Xơ Đăng, đa số biết nói tiếng Kinh, chỉ là không sõi. Tuy gặp chút khó khăn trong giao tiếp nhưng thực sự rất vui.
“Xin chào tiếng Xơ Đăng nói thế nào ạ?” Tôi tò mò hỏi chị bên cạnh.
“Kôh kơ eh.”
“Kôh hơ eh… kôh kơ eh… đúng không nhỉ?” Tôi đọc theo.
Chị bật cười, gật đầu: “Đăng!”
“Đăng… là gì ạ?”
“Đăng là giỏi. Cô nói giỏi lắm.” Chị giải thích.
Thế là tôi hăng hái học thêm vài từ cơ bản nữa, nhiều lúc nói sai thành sai nghĩa, khiến cả khu cười đến chảy nước mắt.
Đến khoảng 7 giờ, mọi thứ đã bày biện xong xuôi. Tôi vốn không định uống rượu, nhưng trước lời mời nhiệt tình của mọi người và gió lạnh buốt, tôi cầm lấy một ly nhỏ để hòa vào không khí. Chỉ vài hớp đầu, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, xua tan cái lạnh, khiến tôi dễ chịu hơn hẳn.
Không khí quanh bàn ăn dần náo nhiệt.
"Trong đoàn cán bộ lần này, cô Châu và thầy Duy Anh trẻ tuổi nhất. Mới đầu tôi còn sợ hai thầy cô không làm tốt, ai mà ngờ là quá tuyệt vời. Thầy mời một ly nhé!" Thầy phó khoa vui vẻ nâng chén.
Thế là chẳng còn đường lui. Tôi đành cười trừ, nâng ly đáp lễ.
Rượu cay xộc lên mũi, lan xuống cổ họng rồi tỏa dần khắp cơ thể. Tôi hít một hơi, nén lại, cười gượng: “Rượu ở đây mạnh thật ạ…”
“Thầy cô trẻ mà, uống thêm tí nữa đi, cho ấm người!” Một chị cán bộ ở đây tiếp lời.
"Dạ."
Đã lâu lắm rồi tôi mới được chạm vào rượu. Lúc ở nước ngoài đều bị chú út và anh Nam cấm. Chẳng biết vui vẻ thế nào, tôi cứ thế mà đưa tay chạm vào ly rượu thêm vài bận lúc nào không hay. Cơ địa tôi là kiểu say ngầm. Dù trong đầu hơi quay cuồng, đầu óc trên mây thì bên ngoài gần như không có biểu hiện gì rõ ràng. Chỉ trừ việc mặt tôi hơi ngốc đờ ra, ánh mắt thi thoảng chập chờn, bên ngoài có lẽ tôi hoàn toàn bình thường.
Hình như Duy Anh nhận ra, anh lặng lẽ giữ lấy cổ tay tôi, dằn lại chén rượu đang đưa lên miệng. Tôi ngây ngốc nhìn anh đổ ly rượu rồi rót nước lọc vào đó. Anh tự nhiên múc cháo nóng nghi ngút để cạnh tôi.
“Đừng uống nữa, ăn đi đã.” Anh nói khẽ, giọng điệu xen lẫn sự lo lắng và quen thuộc.
Tôi như con búp bê, máy móc cầm muỗng, đưa từng thìa cháo lên miệng. Chất rượu lâng lâng khiến mọi thứ xung quanh nhòe đi, chỉ còn Duy Anh và chén cháo nóng hổi rõ nét. Bỗng một dòng nước mắt nóng hổi chực trào. Không hiểu vì rượu, vì gió lạnh hay vì là vì anh. Cũng có thể là tổng hòa của cả ba.
“Em… em hơi mệt. Xin phép về trước ạ.”
Tôi vội quay đi, lao khỏi ánh đèn và những tiếng cười rộn rã. Gió đêm buốt giá ùa đến nhưng không xua tan dòng nước mắt lăn dài trên má. Tôi loạng choạng trốn vào một góc khuất, mặc cho chúng tuôn ra.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên rồi dừng lại. Chiếc áo khoác dày được khoác lên vai, mang theo hơi ấm và mùi bạc hà ám ảnh tôi suốt bảy năm.
“Em sao thế?”
Tôi chỉ khẽ lắc đầu.
“Nhìn anh nào… được chứ?” Anh ngồi xuống đối diện, đặt tay lên đầu gối tôi, ánh mắt chăm chú, bối rối hơn cả vẻ ngơ ngác và sợ sệt của tôi. Tôi cảm nhận bàn tay ấm áp của anh lau vội những giọt nước mắt, và men rượu khiến mọi phòng vệ trong tôi sụp đổ.
“Xin lỗi anh… là em không xứng…” Tôi nấc nghẹn, không thể nói thành câu.
"Không xứng cái gì?" Giọng nói đầy hoang mang. Anh đưa tay luồn vào tóc tôi, vỗ về nhẹ nhàng. Hành động thân mật đó làm tôi hoàn toàn mất kiểm soát.
“Xin lỗi…thực xin lỗi…” Lời nói cứ lặp đi lặp lại, ngập ngừng, hỗn độn.
-
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với cái đầu nặng trĩu, từng thớ thịt như đang biểu tình. Ánh nắng đầu ngày xuyên qua tấm rèm mỏng, rọi lên làn sương nhạt mờ ngoài cửa. Mảnh ký ức cuối cùng về đêm qua như một thước phim nhòe nhoẹt. Tôi chỉ nhớ lờ mờ người cuối cùng mình gặp là Duy Anh.
Nhớ lại cảnh mình khóc lóc, tôi chỉ muốn chui đầu xuống đất. Quá xấu hổ! Cái bí mật ấy... nó có bị lộ ra không?
Cái làm tôi khó chịu hơn đó là không nhớ nổi hôm qua cả hai đã nói chuyện gì. Liệu tôi có nói gì bậy bạ hay không?
Tôi không dám hỏi thẳng, chỉ đành giả vờ như chẳng có chuyện gì.
Vừa ra khỏi phòng đã chạm mặt Duy Anh. Anh vẫn mặc chiếc áo khoác tối màu hôm qua, tóc hơi rối, ánh mắt trầm hơn thường ngày.
“Chào buổi sáng…” Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
“Chào.”
“Đêm qua cảm ơn cậu đã đưa mình về phòng.” Tôi cúi đầu.
“Không phải hôm qua chúng ta gọi là anh – em à? Sao nay lại cậu – mình rồi?”
“Hả?” Tôi đứng chôn chân, câu nói của anh như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, cuốn bay cả cơn buồn ngủ. Anh – em? Từ bao giờ?
Rốt cuộc hôm qua tôi đã nói nhảm đến mức nào vậy?
Thấy tôi cứng họng, Duy Anh chậm rãi hỏi tiếp: “Sao cậu biết thủ ngữ?”
“À… ờ thì… mình thấy hay nên học thôi.”
"Bảy năm vẫn chưa đủ để học cách nói thật nhỉ?" Nụ cười anh tắt hẳn.
"..."
Trong mắt anh ấy tôi dối trá lắm à?



Bình luận
Chưa có bình luận