Đợi khách khứa dần ổn định, tôi nhanh tay nhét quà vào tay Như và Huy. Hai đứa nó trợn tròn mắt, hết nhìn vàng lấp lánh lại nhìn tôi.
"Mày giàu vãi Châu à!” Huy vỗ vai tôi bôm bốp.
"Thôi đi! Làm sao bằng hai vợ chồng nhà mày." Một đứa Phó giám đốc thẩm mỹ viện, một đứa Tiếp viên hàng không, giàu nức đố đổ vách.
Tôi được sắp xếp ngồi ở bàn gần sân khấu bên phải, nhưng xui xẻo thế quái nào lúc tôi giúp cô dâu xong thì bàn đã hết chỗ. Tôi đành phải lách qua bàn bên cánh trái.
Lại là nối tiếp xui xẻo.
Tại sao cái bàn này lại có cả em trai tôi, anh Nam và cả Duy Anh? Cái tổ hợp kỳ cục gì đây? Mấy đứa còn lại là tụi Vi, Đình, Minh cùng mấy đứa cùng lớp khác. Vừa hay, cái ghế trống duy nhất lại nằm ngay giữa anh Nam và Duy Anh. Hôm nay ra đường tôi bước chân nào trước thế nhỉ?
Tôi căng thẳng đến mức phải ngồi thẳng tắp, chẳng dám đảo mắt nhìn ai. Được một lúc, bụng đói khiến tôi chỉ còn biết tập trung vào đồ ăn. Trước mặt là món sườn heo chiên giòn kiểu Pháp, nhìn thôi đã thèm.
Tôi nuốt nước bọt, theo phản xạ đưa tay định gắp một miếng.
“Không được, hôm trước em đã ăn rồi.” Đôi đũa của anh Nam chắn ngay trước mặt. Anh còn tặng cho tôi ánh mắt như muốn nói tôi mà ăn miếng đó anh sẽ mách chú út về chế độ ăn uống của tôi.
Bên kia, tay Duy Anh khựng lại giữa dĩa sườn.
Không phải hồi đó anh ghét mấy món chiên dầu mỡ sao? Hóa ra thời gian cũng thay đổi được cả khẩu vị.
Chợt, tôi thấy trong người lành lạnh như thể có ai nhìn chằm chằm.
“Anh Nam dạo này thế nào? Công việc ổn chứ?” Vi cất tiếng đầu tiên, giọng đầy tò mò.
“Anh vẫn ổn.” Anh Nam cười nhẹ, nụ cười đúng chuẩn thư sinh, ấm áp.
“Nghe nói hồi đó anh đi du học.” Một đứa khác lại lên tiếng.
“Ừ, anh du học Anh. Cùng trường với Châu.”
“Òa, trùng hợp thế.”
“Đúng là có duyên.”
Không hiểu sao sóng lưng càng ngày càng lạnh.
“Anh làm mảng nào thế? Về đây ở luôn à?”
Như có như không anh Nam nhìn về phía tôi: “Anh làm thiết kế nội thất, về đây công tác một năm. Chuyện ở lại trong nước hay không còn tùy… nếu người anh thích muốn ở đây, anh cũng chuyển về đây luôn.”
Câu trả lời của anh làm bàn ăn sôi động hẳn. Tôi lén nhìn qua Duy Anh, mặt anh vẫn không có biểu cảm gì. Chỉ là ở nơi tôi không thấy, bàn tay anh đã nắm chặt thành quyền.
Lát sau, khi phần lễ đã xong tôi tranh thủ vào WC chỉnh lại lớp trang điểm. Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên sàn lót thảm, phản chiếu nhẹ lớp váy lấp lánh. Tôi tranh thủ soi gương, chỉnh lại chút mascara lem và son môi hơi trôi.
Vừa bước ra khỏi WC, một bóng người lặng lẽ hiện ra trong góc tối của hành lang. Vóc dáng đó là Duy Anh, không lệch đi đâu được. Tay anh cầm điếu thuốc đang cháy dở, khói trắng vờn nhẹ quanh.
Tôi chưa từng nghĩ học sinh gương mẫu như anh lại hút thuốc. Hình như nhận ra tôi đang đứng gần đó, anh cúi đầu dụi điếu thuốc vứt vào thùng rác bên cạnh.
Thấy tôi đứng đực ra đó, anh không nhịn được hỏi: “Bất ngờ lắm à?
“À… khá bất ngờ.” Bầu không khí hơi gượng gạo, tôi quay người đi về phòng tiệc.
Tôi định quay đi thì anh gọi lại: “Cậu với anh Nam là gì của nhau?”
“Đàn anh khóa trên ở nước ngoài thôi.”
“Mấy năm bên đó, sống tốt quá nhỉ.” Anh cười nhạt, nụ cười mang theo sự tự giễu và chua chát.
"Còn cậu?” Tôi buột miệng hỏi lại.
“Đoán đi.” Anh quay lưng bỏ đi, mùi khói thuốc còn vương trong không khí, cay nhẹ nơi cổ họng.
Tôi hiểu rõ anh đang tức giận, song thà như vậy còn dễ chịu hơn việc anh vẫn còn tình cảm với tôi.
Cứ thế đến tận khi tiệc tàn, chúng tôi chẳng nói với nhau thêm câu nào nữa.
“Châu, để anh đưa em về.”
Cả nhóm bạn lập tức nhìn sang tôi và anh Nam.
Sợ mọi người hiểu lầm, tôi lập tức giải thích: “Không phải như mọi người nghĩ đâu, nhà tụi mình gần nhau thôi.”
“Đi thôi, xe anh đậu đằng kia.”
Tôi thoáng ngập ngừng, rồi tìm cớ: “Anh đi trước đi, lát nữa em đi với em trai. Hai chị em lâu quá chưa gặp, muốn nói chuyện riêng.”
Ánh mắt anh Nam hơi thất vọng, sau đó nhanh chóng quay lại dáng vẻ ấm áp thường ngày: “Ừ, về cẩn thận. Tới nơi báo cho anh.”
Tôi cười gượng, quay sang chào tạm biệt mọi người rồi chộp ngay tay Dương kéo nó ra ngoài đợi.
“Chị, anh Nam đó với anh Duy Anh thích chị hả?” Dương tò mò hỏi nhỏ.
Tôi trừng mắt: “Nói bậy bạ gì thế! Đồ ăn có thể ăn bừa, chứ lời nói thì không được nói bậy đâu!”
Nó liền gân cổ phản bác: “Không hề, em thấy rõ ràng nhé. Em là đàn ông nên nhìn qua là biết.”
“Con nít ranh, mới bao nhiêu tuổi mà làm như hiểu chuyện đời lắm.” Tôi bĩu môi.
Nó hất cằm đầy tự tin: “Này nhé, em 22 tuổi rồi. Yêu hai người rồi cơ đấy. Chị thì có chưa?”
“Có rồi.”
“Hả? Ai?”
Mãi đến lúc taxi dừng trước cổng nhà cũ, Dương vẫn chưa chịu buông tha: “Này, nói thật đi, rốt cuộc chị từng yêu ai? Anh Duy Anh hay anh Nam?”
Tôi lườm nó một cái sắc lẻm: “Trên đời này chỉ có hai người đó là đàn ông à? Thôi được rồi, nể tình chị em, người yêu cũ chị là Cha Eun Woo.”
Dương ngớ người vài giây, sau đó phá lên cười: “Chị ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
“Nín.” Tôi đẩy nó vào nhà.
Tôi để nó về trước rồi bắt taxi về căn hộ. Thành thật mà nói, tôi vẫn chưa đủ tinh thần để đối diện với mẹ. Ít nhất tôi còn chút không gian để xốc lại mọi cảm xúc đã rối tung từ buổi tiệc.
Chiếc xe lăn bánh qua con phố đầy đèn, ánh sáng loang loáng hắt qua ô kính. Tôi nhìn ra ngoài, khẽ thở dài. Giữa những dải sáng vàng nhòe nhạt, lòng tôi chật chội như căn phòng không cửa sổ.
Trong bóng tối ven đường, một chiếc xe màu đen vẫn lặng lẽ chờ. Người đàn ông sau tay lái không vội rời đi, ánh mắt đăm chiêu dõi theo đuôi taxi đang xa dần.



Bình luận
Chưa có bình luận