Bảy năm sau.
Sân bay Tân Sơn Nhất. 9 giờ 30 phút tối.
Tiếng loa phát thanh vang lên đều đặn, thông báo chuyến bay từ London vừa hạ cánh.
Không khí Thành phố Hồ Chí Minh ùa vào, vẫn oi nồng và ẩm ướt, nhưng quen thuộc đến mức khiến lồng ngực run lên. Giây phút ấy, tôi biết mình đã thực sự trở về. Tôi về vì đám cưới của Như và Huy, và có lẽ sẽ ở lại hẳn, không quay về Anh nữa.
“Đưa vali cho anh.” Hoàng Nam theo thói quen cầm lấy hành lý của tôi.
Thật bất ngờ, giữa đất khách quê người, tôi lại tình cờ gặp lại anh Nam. Anh cũng sang đó học tập rồi ở lại làm việc. Lần này, anh về Việt Nam vì chuyến công tác ngắn hạn, và chúng tôi đã bay cùng chuyến.
Chúng tôi bước nhanh về phía cổng ra. Hai vợ chồng tương lai nọ đã chờ sẵn ở đó.
Như vừa thấy tôi đã lao như tên bắn tới ôm chầm lấy, mặc kệ người qua lại đang nhìn bằng ánh mắt tò mò.
“Con nhỏ này! Cũng hơn 2 năm rồi mới gặp lại. Tao không qua thăm mày được là mày bỏ mặc tao luôn vậy hả? Nghỉ chơi đi!”
Tôi bật cười, vỗ nhẹ lưng nói: “Ngàn lần xin lỗi, tại tao bận quá.”
“Thôi, tha cho nó đi em. Nó chịu về kịp dự đám cưới tụi mình là mừng lắm rồi.”
“Nói cho tụi mày nghe, lần này tao về hẳn!” Tôi tuyên bố.
“Thật?”
“Xạo xạo tao làm chó.”
Huy giơ ngón cái, cười toe: “Ngon, đi nhậu ăn mừng liền đi!”
Cả ba đứa ríu rít một hồi, cười đùa vui vẻ, mãi đến khi tiếng ho nhẹ vang lên từ phía sau, chúng tôi mới sực tỉnh quay lại.
“Trời đất, anh Nam! Đợt này anh cũng về luôn hả? Sao không nói tụi em biết?”
Anh Nam xua tay cười nhẹ: “Anh chỉ về công tác vài tháng thôi, rồi lại đi.”
Huy nheo mắt: “Anh Nam về cùng xe tụi em cho vui đi!”
Anh nhìn qua tôi, khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, anh có người đến đón rồi.”
Nói rồi, anh Nam chu đáo xếp vali của tôi vào cốp xe, quay sang nở nụ cười nhẹ nhàng. "Ba đứa về nhà an toàn nhé. Hẹn gặp lại tất cả ở đám cưới tụi em.”
“Người đón anh đến chưa? Hay tụi em chờ cùng anh một chút.” Tôi có chút lưỡng lự.
“Đã tới rồi. Em về nghỉ ngơi sớm đi, ngồi máy bay suốt buổi đã mệt rồi.” Anh Nam xách balo rời đi, mất hút giữa dòng người hối hả trong sảnh.
Chúng tôi chào tạm biệt anh Nam rồi lên xe. Như phá vỡ sự im lặng, nghiêng người xuống phía sau ghế: “Này, nói thật đi, mày với anh Nam có gì không?”
Tôi liếc mắt: “Suy diễn tào lao nữa đi.”
Lần này đến lượt Huy hùa vào: “Nhưng mà tao thấy anh Nam có tình cảm với mày thật đấy.”
“Bớt bớt dùm. Trong lòng tao có ai, đâu phải tụi mày không biết?”
Câu nói vừa dứt, không khí trong xe bỗng trùng xuống. Tôi quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính, để mặc ánh đèn đường loang loáng vụt qua, cố gắng giấu đi nỗi đau vừa trào lên.
Một lát sau, Như mới ngập ngừng: “Vậy mày có muốn bắt đầu lại với người ta không?”
Tôi không trả lời trực tiếp, chỉ khẽ hỏi: “Nghe nói Duy Anh đã là Giám đốc công ty thực phẩm JB rồi?”
“Thế… người yêu của Giám đốc công ty thực phẩm JB là người khuyết tật nghe có chói tai không?” Tôi nhếch mép cười, giọng khẽ đùa, nhưng câu đùa mang đầy sự cay đắng.
“Mày đừng nói vậy… Mày còn một tai nghe được mà, đừng tự hạ thấp bản thân như thế!”
Tôi hơi ngẩn người, im lặng một lúc rồi thở dài: “Ừ, đúng là cũng còn may mắn.”
Mà nhắc đến chuyện tình cảm, chuyện của hai đứa này cũng lằng nhằng không kém. Nhớ hồi Huy qua Hà Lan du học, Như mới cuống cuồng nhận ra tình cảm của mình. Con nhỏ suốt ngày như con thoi, bay đi bay lại chỉ để gặp Huy. Nhưng thằng Huy sợ Như chỉ hứng thú nhất thời, cứ làm cao, thờ ơ không quan tâm. Kết quả là, suốt mấy năm trời, hai đứa cứ quằn quại qua quằn quại lại, vé máy bay mua nhiều tới mức tưởng chừng có thể xây lên một tòa nhà. Cuối cùng, chúng nó mới chính thức hẹn hò hồi năm ngoái, năm nay cưới luôn.
-
Sắp tới đám cưới, nghĩa là tôi sẽ phải gặp lại người đó. Người mà tôi từng ngày nhớ đêm mong, người mà dù đã xa nhau suốt bảy năm, ký ức về anh vẫn còn nguyên vẹn như vừa mới hôm qua. Một phần tôi khao khát đến cháy lòng muốn chạm mặt anh, nhưng phần khác lại sợ hãi. Tôi sợ ánh mắt anh nhìn tôi sẽ chỉ còn là một vùng băng giá, phủ đầy lạnh nhạt.
Sáng hôm sau, chúng tôi lái xe đến cửa hàng váy cưới. Mọi thứ ở đây đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, bởi Như đã đặt thiết kế riêng những bộ cánh cô dâu lộng lẫy từ trước. Lần này tới không phải để chọn, mà là để kiểm tra độ vừa vặn lần cuối cùng, đảm bảo mọi đường cắt may đều hoàn hảo cho ngày trọng đại. Sau một lúc thật lâu, đến mức tôi và Huy bắt đầu thấy mỏi mắt, cuối cùng thì Như cũng đã thử xong tất cả.
"Xong việc của tao rồi! Giờ tới lượt phù dâu thử đồ. Mày xem đi, thích cái nào cứ chọn." Như ngồi sofa cười hì hì.
Tôi đứng dậy nhìn quanh: “Thôi, chọn cho tao màu mày thích ấy.”
Như cười tít mắt: “Hay màu xanh pastel này đi! Khi chụp hình lên background cưới sẽ cực kỳ đẹp.”
Tôi cầm chiếc váy đi thử. Lát sau vừa bước ra đã nghe Như khen nức nở: “Đúng là tao có mắt nhìn haha.”
Chiều hôm đó, tôi đến Trường Đại học A để làm thủ tục nhận việc. Tôi sẽ bắt đầu công việc mới với tư cách là giảng viên khoa Tài chính. Sau khi hoàn thành chương trình thạc sĩ ở Anh, tôi đã thử ứng tuyển vào đây. Đây không chỉ là công việc mới, mà còn là một quyết định mang tính cá nhân sâu sắc. Tôi muốn đến xem nơi Duy Anh từng theo học, cũng là nơi mà tôi đã bỏ lỡ bảy năm về trước.



Bình luận
Chưa có bình luận