Vĩnh viễn



Đúng lúc ấy, Huy từ xa đã hét lớn: “Ê! Hai đứa bây làm cái gì vậy hảaaa!”

Duy Anh ung dung nắm lấy tay tôi, kéo lại gần nói với giọng thản nhiên:

“Làm chuyện mấy đứa có bồ như tao mới làm được. Còn muốn đứng xem tụi tao chụp ảnh kỷ niệm à?”

“Tụi mày! Quá đáng!” Huy tru tréo vài câu rồi bỏ chạy.

Tách!

“Đẹp ha?” Anh nghiêng điện thoại cho tôi xem.

“Đẹp thật! Gửi qua Zalo cho em nhé!” 

Trong điện thoại tôi giờ có thêm một tấm hình của hai đứa. Tiết học sau gần như tôi chẳng tập trung nổi, chỉ toàn lén chạm tay vào mặt dây chuyền trước ngực.

Tan trường, cổng đông nghịt. Tôi vừa bước ra, vô thức dừng lại. Bên kia đường, một chiếc Mercedes-Benz đen bóng loáng đỗ sẵn. Tôi sẽ chẳng mảy may chú ý, nếu không phải người tiến đến chiếc xe ấy là Duy Anh. Cửa xe bật mở, bên trong là dáng người đàn ông lịch lãm và người phụ nữ ăn mặc tinh tế, gương mặt hiền hòa mỉm cười với anh. 

Đây là ba mẹ Duy Anh.

Tôi gần như có thể cảm nhận được không khí rộn ràng, tiếng cười nói ấm áp tràn ngập không gian kín của chiếc xe, dường như xuyên thấu cả lớp kính dày.

Hóa ra khoảng cách giữa chúng tôi không phải xa dần đi, mà là càng gần lại càng rõ rệt.

-

Lái xe qua những con đường quen thuộc, đầu óc tôi vẫn còn lẩn quẩn chuyện ban nãy. Bất thình lình một tiếng hò hét vang lên từ hẻm nhỏ bên trái. Tôi ngoảnh lại, bắt gặp dáng một cậu con trai quen quen giữa đám đông. Càng tiến gần, tôi càng thấy rõ người đó là Dương đang bị một đám vây quanh. Và trong số đó, tôi nhận ra thằng Hoàng đã từng đi cùng ba tôi hôm trước. Đầu tóc Dương rối tung, quần áo xộc xệch, nhìn qua là biết đã bị đánh.

Tôi vội vàng lấy điện thoại gọi ngay cho công an.

"Alo, cho hỏi đây có phải công an phường không ạ? Cháu muốn báo cáo một vụ đánh nhau… Vâng, ở hẻm 20, đường ABC, xin các chú đến gấp!"

Thấy tụi nó sắp ra tay, tôi không chần chừ chạy nhanh đến: "Dừng lại! Mấy đứa tụi mày đang làm gì hả?!"

Dương thấy tôi lao tới, khuôn mặt quật cường nãy giờ chợt run rẩy: “Chị… chị về đi! Chị đừng lại đây!”

“Về gì mà về! Về để tụi nó đánh em à.”

Thằng Hoàng xăm trổ cười khinh bước lại: “Hóa ra là bà chị tương lai, chào chị hai.”

“Mấy đứa tụi mày khôn hồn thì tránh ra, tao báo công an rồi. Tụi mày thoát không nổi đâu.”

Giọng nó lại khinh khỉnh: “Ô, tao sợ quá cơ. Mà lỡ bị báo công an rồi thì phải làm thật chứ. Có tiếng mà không có miếng cũng buồn.”

Dương bật dậy chắn trước mặt tôi: “Thằng chó, mày tính làm gì?”

Tôi lùi một bước, đầu óc nhanh chóng tính toán cách câu giờ chờ công an tới. Chưa kịp nói câu nào, thằng Hoàng bất ngờ lao tới vung cú đấm thẳng về phía Dương. Bản năng bảo vệ em trai trỗi dậy, tôi vội đẩy Dương ra, thế là thái dương trái của tôi ăn trọn cú đấm. Cú đánh khiến tôi choáng váng, mắt hoa lên. Tôi cố gắng gồng mình, ôm chặt Dương vào lòng không để tụi nó đánh em. 

“Chị!” Dương gào lên. “Thằng chó này, tao phải giết mày!”

“Dương!”

Tiếng còi cảnh sát vang lên từ đầu hẻm, ánh đèn xanh đỏ loang loáng quét qua những khuôn mặt xăm trổ. Chúng chưa kịp phản ứng thì đã bị mấy chú công an áp sát, trói gọn và kéo ra xe.

Cúi đầu hít thở, tôi vẫn ôm chặt Dương khi mấy chú công an tiến lại: “Hai cháu lên xe theo chúng tôi về trụ sở làm tường trình. Mấy đứa kia chúng tôi sẽ giải quyết với phụ huynh.”

Chúng tôi được dẫn vào phòng làm tường trình. Tôi kể lại sự việc một cách ngắn gọn, cố tình lờ đi mối liên hệ giữa ba và thằng nhóc để không làm to chuyện và không muốn mẹ với em biết.

Chú công an gật đầu: “Vậy là ổn, chúng tôi sẽ liên hệ phụ huynh bên kia và xử lý theo đúng quy định. Hai cháu về nhà cẩn thận.”

“Cảm ơn chú.”

Sau cú đấm, đầu tôi quay cuồng, tai ù đi. Dương kéo tôi sang nhà mẹ nghỉ ngơi, nhưng tôi viện cớ phải về nhà. Sáng hôm sau, vết bầm ở thái dương trái đã lộ rõ. Tôi thở dài, vội vàng thả tóc dài xuống để che lấp. Sợ Duy Anh nghi ngờ, tôi đành dùng một lớp kem che khuyết điểm thật dày, cố gắng làm mờ vết bầm. Tôi còn chủ động than vãn về việc nhức đầu vì thức khuya, tạo lý do để giải thích cho sự uể oải, tránh để anh truy hỏi thêm.

Chuyện em trai tôi bị bắt nạt tôi đã nói cho ba. Tôi còn dọa nếu Dương bị như hôm qua lần nữa, tôi sẽ làm lớn chuyện với nhà nội. Sợ mất danh dự, ba tôi đành phải đồng ý dàn xếp.

Câu đầu tiên sau khi nhìn thấy đầu tôi, Duy Anh đã nói: “Em lại bị bệnh nữa à?”

“Em thức khuya quá nên bị nhức đầu.”

Suốt hai tiết học, anh đã biến thành một vị bác sĩ tư vấn, một bài thuyết giảng dài lê thê về việc giữ gìn sức khỏe. Tôi ngồi nghe, vừa buồn cười vừa ấm lòng, nhưng trong lòng lại thấy có lỗi vô cùng.

“Anh nói nhiều vậy không mệt à?” Tôi đùa.
“Không mệt.” Anh đáp, mắt vẫn đầy lo lắng.

Trống ra chơi vừa đánh, anh đã nhanh chóng chạy đi. Một lát sau quay lại, trên tay là một cốc sữa nóng cùng một chiếc bánh ngọt vẫn còn bốc khói.

“Ăn cho có sức. Sáng em chưa ăn gì đúng không?”

Có bạn trai tốt quá phải làm sao để báo đáp đây?

-

Những ngày sau, tai trái tôi cứ ù ù, lúc như tiếng sóng vỗ, lúc như tiếng gió rít qua. Tôi cố giấu Duy Anh, chỉ lén lấy tay che tai khi tiếng ù nổi lên. Vết bầm dần hết, nhưng sang tuần thứ hai, tiếng ù ngày càng rõ hơn, kèm theo nhói ở thái dương trái. Lớp học ồn ào khiến đầu tôi ong lên. Dần dần, tôi nhận ra mình gần như không còn nghe rõ bên trái nữa. Cảm giác lo sợ lẫn bất lực tràn ngập, nhắc nhở tôi rằng cú đấm hôm ấy để lại hậu quả thật sự.

Tranh thủ buổi sáng rảnh, tôi đến bệnh viện khám gấp.

Bác sĩ khám, hỏi kỹ từng triệu chứng sau đó cho tôi làm thêm nhiều xét nghiệm.

“Cháu có người lớn đi cùng không?”

“Dạ không. Có chuyện gì ạ?”

“Tai trái của cháu bị tổn thương nặng, hiện thính lực đã giảm nghiêm trọng. Vì đã vài tuần trôi qua, khả năng phục hồi rất hạn chế, nguy cơ mất thính lực vĩnh viễn là rất cao.”

Tôi chết lặng.

“Bác sĩ… bác sĩ nói lại được không?" Giọng tôi run rẩy. "Có phải... có phải tai cháu không nghe thấy nữa không ạ?"

Bác sĩ nhìn tôi với ánh mắt thương cảm: “Hiện tại chúng tôi có thể kê đơn thuốc và vật lý trị liệu, nhưng khả năng nghe trở lại như bình thường là rất thấp.”

“Nhưng mà, lúc đó rõ ràng cháu chỉ bị đánh một cái. Sao có thể gây ra hậu quả đến mức này? Hơn nữa bây giờ tai cháu vẫn còn nghe được ít nhiều mà ạ?”

“Theo y học, chấn thương đầu dù chỉ là một cú đấm nhỏ cũng có thể gây tổn thương nghiêm trọng bên trong tai. Cú đánh này tác động trực tiếp đến ốc tai, nơi chứa hàng ngàn tế bào lông nhạy cảm chuyển rung động âm thanh thành tín hiệu điện lên não. Khi các tế bào này bị tổn thương hoặc chết, thính lực giảm và xuất hiện ù tai. Việc tai cháu vẫn nghe được một phần là vì tổn thương chưa lan rộng, nhưng nếu không điều trị kịp thời, tình trạng có thể tiến triển và dẫn đến mất thính lực vĩnh viễn. Đây là một dạng tổn thương điếc tiếp nhận.”

“Vậy có nghĩa là khuyết tật nhẹ đúng không ạ?”

Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, nếu mất hẳn thính lực một bên tai, cháu sẽ được xếp vào khuyết tật thính giác mức nhẹ.”

Tôi run run hỏi, gần như van nài:

“Không còn cách nào thật sao? Không còn hy vọng nào để tai cháu nghe lại bình thường ạ?”

Ông khẽ lắc đầu.

Tôi ra về với túi thuốc trong tay, cảm giác như ai bóp nghẹt tim. Không thể nào,  chỉ một cú đấm thôi mà? Tôi quyết định không tin. Tôi sẽ đi khám lại.

Nhưng dù là bệnh viện lớn hay bác sĩ giỏi, kết luận đều giống nhau.

16

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout