Không có lần sau



Ông nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đầy vẻ khinh thường pha lẫn tức giận: "Mày nghĩ tao tin? Diễn kịch cho ai xem đấy? Bỏ cái thứ đó xuống ngay!"

"Ông không được dẫn hai người đó về đây!" Tôi gằn lên, mảnh thủy tinh lấp lánh dưới ánh đèn, phản chiếu sự tuyệt vọng trong mắt tôi.

“Mày! Tao dẫn đấy, mày đừng cản tao!” Ba tôi quay lưng bước ra cửa.

Tôi đứng lặng, mắt nhòe đi trong ánh đèn. Tôi muốn gọi ông lại nhưng cơn giận cùng nỗi hoảng loạn tột cùng khiến tôi không nói được gì nữa.

Tôi run rẩy siết chặt mảnh thủy tinh, tuyệt vọng cứa một đường dứt khoát lên cổ tay. Máu đỏ tươi trào ra, nhỏ từng giọt xuống nền nhà. Cảm giác đau buốt như xé nát da thịt. 

Tôi gục xuống sàn. Máu từ cổ tay không ngừng tuôn ra, thấm đẫm tấm thảm trắng.

Cuối cùng ba cũng quay lại.

Thứ cuối cùng tôi nghe được trước khi bất tỉnh chỉ là vài tiếng gào đứt quãng.

-

Ánh sáng trắng chói lòa, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc thẳng lên mũi khiến tôi khẽ nhíu mày. Cơ thể nặng trĩu, cổ tay đau rát như có lửa đốt. Đập vào mắt là trần nhà trắng toát cùng rèm y tế khép hờ.

Đây là bệnh viện.

Ký ức ùa về như một thước phim tua chậm, cuộc cãi vã, mảnh thủy tinh vỡ, giọng ba, máu… và cái cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng trước khi mọi thứ tắt ngấm. Tim tôi thắt lại, cổ tay rướm buốt như để nhắc rằng tôi vẫn còn sống.

Tôi nghiêng đầu nhìn chiếc ghế bên cạnh trống trơn, chẳng thấy ba đâu cả. Thay vào đó, chỉ có một chị y tá đang cẩn thận theo dõi nhịp tim và huyết áp.

Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn từ ba:

"Ba xin lỗi con. Thời gian tới ba sẽ không dẫn Hoàng và cô ấy về nữa. Giờ họ có việc gấp, ba cần giúp họ. Con ở lại nghỉ ngơi cho khỏe, đừng quá lo lắng. Ba nhờ y tá chăm sóc con rồi."

"Đừng quá lo lắng?"

Tôi thấy buồn cười đến thảm hại. 

Ông ấy xin lỗi, nhưng rồi lại bỏ tôi lại giữa bệnh viện một mình.

Một lát sau chị y tá quay lại, giọng nhẹ nhàng: “Tay em được băng bó rồi. Máu đã cầm, vết thương ổn định. Nếu em cảm thấy đủ tỉnh táo và có người thân đi cùng, chị có thể xin về nhà nghỉ ngơi."

Cũng may là lúc đó tôi rạch một đường ở cẳng tay trái dưới chứ không phải ở cổ tay. Lỡ trúng gân, có lẽ giờ tôi chẳng còn ngồi đây.

Người thân sao?

Tôi không dám gọi.

Gọi Duy Anh lại càng không.

“Châu, phải em không?” 

“Anh Nam?” Tôi ngẩn người. Trùng hợp thế?

Anh bước tới, ánh mắt đầy hoảng hốt: “Em làm sao thế này? Người nhà em đâu?”

Tôi hơi xấu hổ, anh ấy không hoảng mới là chuyện lạ. Lần đầu tiên gặp lại sau một năm lại trong tình trạng này.

“Ba em bận việc nên rời đi rồi. Còn anh, sao lại ở đây?”

"Anh đem ít đồ cho bạn. Bạn anh gãy chân cũng đang nằm ở đây."

Tôi im lặng vài giây, một ý nghĩ len lỏi trong đầu. Hay là nhờ anh Nam giả làm người thân giúp tôi làm thủ tục xuất viện nhỉ?

"Chuyện là anh có thể giả làm người thân đưa em xuất viện được không? Em không quen mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, nếu có thể anh…"

"Nhưng mà tay em làm sao thế? Có nghiêm trọng không?"

"Em không cẩn thận bị hàng rào sắt cứa phải thôi. Không có gì nghiêm trọng."

"Em thực sự ổn rồi đúng không?"

"Em thề!"

Anh Nam suy nghĩ một chút: “Được, anh sẽ nói giúp nhưng với điều kiện anh sẽ đưa em về. Bây giờ đã gần nửa đêm rồi, em đi một mình không an toàn.”

"Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn ạ."

Chiếc xe lao đi trong màn đêm thưa thớt ánh đèn. Từng dải sáng vàng hắt lên cửa kính, phản chiếu khuôn mặt tôi nhợt nhạt bên cạnh dáng anh đang im lặng lái.

"Dạo này em sống thế nào? Hình như gầy hơn trước." Anh Nam chợt hỏi.

"Vẫn bình thường ạ, chỉ có chuyện học hành hơi căng thẳng thôi."

"Em...còn quen Duy Anh chứ?"

"Còn ạ."

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà tôi. Tôi quay sang, lần nữa cảm ơn anh rồi bước vào trong. 

Căn phòng khách vẫn y nguyên, mấy mảnh gạt tàn vỡ nằm chỏng chơ trên nền. Tôi quỵ xuống, đôi mắt dán chặt vào vết máu bẩn trên sàn và ý nghĩ đầu tiên lóe lên là phải dọn dẹp sạch sẽ. Nước lạnh ngắt thấm vào tay, mỗi lần lau qua, cổ tay lại rát buốt. Lau đến đâu, nước mắt tôi lại rơi đến đó.

Một giọt, hai giọt… hòa lẫn với thứ màu sậm trên nền gạch.

Cuối cùng, tôi chỉ còn đủ sức tựa vào tường, thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc tôi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Hôm nay tôi còn có tiết học nên chỉ kịp lau sơ qua vài vệt còn sót, đem tấm thảm bỏ vào máy giặt rồi gom vội vài mảnh thủy tinh vào một góc.

“Tay em sao thế?” Vừa đến cửa lớp, Duy Anh đã tái mặt bước nhanh tới.

"Em không cẩn thận xước tay ở hàng rào sắt. Bị xước nhẹ hều, không đau." Tôi cố tình pha trò, nhe răng cười.

“Xước mà băng trắng cả tay thế này à? Bị từ bao giờ? Sao không gọi cho anh?”

"Không nghiêm trọng thế đâu."

Duy Anh lật nhẹ cổ tay tôi xem xét, ngón tay anh khẽ chạm vào lớp băng, ánh mắt tối đi.

“Em lúc nào cũng nói do không cẩn thận…”

“Do em sơ ý, em hứa lần này là lần cuối.”

“Không phải.” Anh ngẩng lên, nhìn tôi thật lâu. “Anh hỏi thật, vì sao bị thương?"

Tim tôi đập thình thịch: “Ờ… thật ra tối qua em không cẩn thật quẹt phải cái bình thủy tinh mẻ trong nhà. Phải… khâu hai mũi.”

Thấy anh nửa tin nửa ngờ, tôi liền bồi thêm: "Hôm qua ba em còn lo lắng tới mức muốn bắt em ở lại bệnh viện luôn ấy."

Nghe đến đó, Duy Anh thở phào nhẹ nhõm một chút, sự căng thẳng trên khuôn mặt anh dịu đi vài phần. Lời nói về sự quan tâm của ba tôi khớp với những câu chuyện về gia đình hạnh phúc trong tưởng tượng mà tôi từng kể cho anh nghe.

"Được rồi. Với tính cách của em, cho dù xảy ra chuyện gì lớn cũng không bao giờ nói cho anh. Hẳn là do anh không quan trọng."

"Không hề, em sợ anh lo mới làm thế."

"Ừ."

Duy Anh buông tay tôi ra, quay lưng lại, cầm chiếc balo của tôi và lẳng lặng vào lớp.

Hình như anh ấy giận thật rồi?

Suốt buổi học hôm ấy, anh không nói thêm câu nào. Vẫn ngồi bên cạnh, vẫn cẩn thận lấy sách vở ra cho tôi, vẫn đưa bút khi tôi cần nhưng không nói gì với tôi cả. Mỗi lần tôi định mở lời, anh đều tránh đi, không khí giữa chúng tôi khó xử hơn bao giờ hết.

Cho đến lúc tan học, cuối cùng anh cũng nói một chút.

"Hồi sáng em đi học bằng cái gì?"

"Em bắt Grab."

Anh cầm balo tôi bỏ lên xe mình: "Đi thôi."

Lát sau, xe dừng trước tiệm thuốc. Anh đi thẳng vào, mua bông băng, thuốc sát trùng, cả băng dán cá nhân. Nhìn bóng lưng anh trong ánh đèn mờ, tôi chỉ thấy nghèn nghẹn.

“Duy Anh… em xin lỗi. Em không nên giấu anh nữa. Em hứa không có lần sau.”

Anh im một lúc rồi mới quay sang, ánh mắt dịu hơn: “Anh không cần em hoàn hảo, chỉ cần em biết dựa vào anh, hoặc ít nhất thông báo cho anh một tiếng. Có được không?”

Tôi nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.

54

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout