Suốt một thời gian, tôi nhận ra điều khác lạ, hình như Huy và Như đang giận nhau chuyện gì đó. Cả tuần nay, Như chẳng thèm nói câu nào với Huy, đúng là chuyện lạ hiếm có. Ít nhất là từ lúc bé xíu đến bây giờ, tôi chưa bao giờ thấy chúng nó giận nhau lâu thế này.
“Tụi mày sao thế? Cãi nhau chuyện gì?” Tôi nhìn Như ngồi một góc buồn bực.
"Huy nó nói muốn đi du học.”
“Hả? Tao có nghe nó nói gì đâu?” Tôi ngẩn ra.
“Là tao nghe lén nó nói chuyện với ba mẹ.”
“Du học cũng tốt, tao nghĩ 80% nó sẽ đi thật.” Có ngốc mới nhìn không ra con nhỏ này khó chịu vì cái gì. Tôi chỉ tiện thể đổ dầu vào thôi.
“Tốt gì? Tao chả thấy tốt chỗ nào.” Như vùng vằng đứng dậy, bực dọc chạy ra ngoài.
Tôi đảo mắt nhìn qua góc quần tây lộ ra dưới bàn: “Mày núp cái gì, ra đây lẹ đi.”
Huy thò đầu ra, mặt buồn rười rượi.
“Sao tự dưng mày lại đi du học? Không phải lúc đó mày cãi nhau ỳ đùng nhất quyết ở lại trong nước à?”
Huy ngồi xuống ghế, nhìn qua khung cửa: “Tao tỏ tình Như rồi.”
“Bị từ chối là đi một mạch luôn à? Sao không theo đuổi thêm đi?” Tẩm ngẩm tầm ngầm thế mà thằng Huy dám tỏ tình thật.
“Sao mày biết tao bị từ chối?”
“Nếu đồng ý, bây giờ mày đã oang oang cái mồm lên rồi.”
Nó lại thở dài, giọng buồn thiu: “Thì… Như nói còn lụy người cũ. Mày biết đấy, tao thích nó nhiều năm rồi, tao cũng đã cố nhưng giờ đã hết hi vọng. Tao muốn đi xa, không gặp sẽ không nhớ.”
“Chà chà, nghe như phim tình cảm Hàn Quốc ấy. Nhưng mà nhìn biểu cảm của nhỏ, tao nghĩ không phải nó không có tình cảm với mày đâu.”
“Thôi, mày đừng thắp cho tao hi vọng. Tao đã quyết định rồi.”
Không gian rơi vào im lặng. Trong ánh chiều, khuôn mặt nó thoáng lên vẻ tuyệt vọng và bất lực hiếm thấy. Tình bạn và tình yêu của chúng nó thật phức tạp.
Tôi quay sang Duy Anh. Ánh mắt anh chạm vào tôi, như thể đã đọc được suy nghĩ trong lòng tôi.
“Nếu một ngày anh cũng đi du học thì sao?” Tôi hỏi nhỏ.
Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Không đi! Anh đã hứa với em rồi mà, có đá cũng phải bám dính lấy em.”
“Nhưng mà thực ra em vẫn muốn anh đi, muốn anh có một tương lai thật tốt.”
Nụ cười trên môi Duy Anh vụt tắt. Anh nhìn tôi, ánh mắt không còn vẻ đùa cợt mà trở nên sâu lắng. “Minh Châu! Học trường đại học top 1 trong nước đã tốt, có em bên cạnh càng tốt hơn. Anh không muốn xa em đâu.”
“Nhưng mà...”
Duy Anh nắm tay tôi, đan chặt từng ngón: “Tương lai tốt nhất của anh là tương lai có em.”
Bạn trai tôi giỏi ăn nói thế từ bao giờ đấy!
-
Chuông báo tan học vang lên, sân trường dần thưa bóng người. Tôi đeo balô, lặng lẽ chạy xe về nhà. Gió chiều lùa qua tóc, mang theo cái se lạnh sau cơn mưa. Con phố nhỏ vẫn còn vương mùi đất ẩm, ánh đèn đường vừa lên, lấp lánh như những vì sao rơi xuống. Bước chân tôi chậm lại, lòng còn lâng lâng dư âm từ cuộc trò chuyện với Duy Anh.
Về đến nhà, còn chưa kịp thay đồ thì nghe tiếng ba gọi từ bếp: “Châu về hả con? Vào đây ăn nhanh lên.”
Gì đây?
Sao ba tôi bây giờ lại có mặt ở nhà, lại còn nấu ăn?
Mặt trời mọc ở đằng Tây sao?
Hay sắp có bão?
Tôi đứng chết trân giữa phòng khách. Mùi canh nóng lan ra từ bếp, xen lẫn tiếng xoong nồi lạch cạch.
“Rửa tay đi rồi ăn đi con.” Ba tôi vừa nói vừa bận rộn dọn bếp.
Tôi bước xuống bếp, kéo ghế ngồi không nói gì.
Ba đặt tô canh giữa bàn, rồi ngồi đối diện, ánh mắt ông lướt qua tôi một cái.
“Dạo này con học hành thế nào?”
Ông lặng lẽ gắp một miếng thịt bỏ sang chén tôi. Tôi lập tức nhấc chén ra xa, thìa cơm chạm vào thành bát nghe khẽ một tiếng “keng”.
“Tự con gắp được.” Tôi lạnh lùng.
Ông khựng lại, rồi mỉm cười gượng gạo: “Ba chỉ… muốn con ăn thử. Hôm nay ba nấu.”
Không khí nặng nề bao trùm căn bếp, chỉ còn tiếng muỗng va vào tô canh.
“Ba có chuyện gì muốn nói à?”
“Ba biết con đang giận. Cũng đúng thôi. Ly hôn chưa lâu, con chưa quen. Nhưng con biết mà, ba với mẹ sống không hợp, ở với nhau chỉ thêm khổ. Ba…” Ông ngập ngừng, giọng mỗi lúc một tự biện hộ hơn. “Ba cũng chỉ là con người, ba cần có người bên cạnh. Mấy năm nay ba bận, không lo cho con được bao nhiêu. Là ba có lỗi, nhưng một gia đình… cần có phụ nữ mới ấm cúng. Con hiểu chứ?”
Tôi nhìn thẳng vào ông: “Ba muốn nói gì?”
Ông im lặng một thoáng, rồi nói chậm rãi:
“Ba muốn giới thiệu với con một người. Một người phụ nữ. Sau này, có thể… sẽ là mẹ của con.”
Tôi nhìn ông, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ.
“Nhanh thật đấy!” Tôi bật cười nhạt, tiếng cười chát chúa trong căn bếp nhỏ. “Mới ly hôn chưa đầy nửa năm, ba đã chu đáo chuẩn bị rồi.”
“Mẹ kế à? Cũng được…”
Ánh mắt ông sáng lên, giọng có chút nhẹ nhõm: “Ba biết mà, con gái ba hiểu chuyện lắm. Khi nào con rảnh ba sắp xếp dì gặp con.”
“Trừ khi con chết.”
Ba khẽ thở hắt ra: “Con ăn nói kiểu gì đấy?”
Tôi đặt đũa xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt ông: “Con không đùa.”
Không khí như bị ép chặt lại, đến mức ngột ngạt khó thở.




Bình luận
Chưa có bình luận