Tôi bước vào phòng thi, tìm đến số báo danh của mình. Ngồi xuống, tôi mở đề thi ra. Những con chữ, những công thức toán học quen thuộc bỗng trở nên xa lạ và mờ nhạt. Tôi lắc nhẹ, cố gạt đi, nhưng càng cố, chúng càng bám riết hơn. Thời gian trôi chậm đến nghẹt thở, từng phút từng giây như một hình phạt.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, giải thoát tôi khỏi cơn hỗn độn ấy. Bước ra khỏi phòng thi, tôi thấy Duy Anh vẫn đứng ở chỗ cũ. Ánh mắt anh tìm thấy tôi ngay, dịu dàng mà ấm.
“Em làm bài ổn không?”
Nhìn thấy anh, bao nhiêu ấm ức, tủi thân cứ thế ùa về, suýt chút nữa tôi đã bật khóc. Tôi chỉ dám gắng gượng, bước đến ôm anh một cái thật chặt, tìm kiếm sự an toàn duy nhất. Anh im lặng, tay khẽ vuốt tóc tôi, động tác nhẹ như thể sợ làm vỡ thứ gì đó đang run rẩy bên trong.
“Không sao. Thi xong là tốt rồi, kết quả sẽ ổn thôi. Công chúa của anh giỏi nhất mà.”
Tôi muốn khóc, nhưng lại sợ anh thấy mình yếu đuối quá, sợ một ngày anh sẽ chán cô gái luôn chất chứa nỗi buồn như tôi.
“Xin lỗi, em không làm tốt rồi.” Tôi úp mặt vào vai anh nỉ non.
-
Những ngày chờ đợi kết quả trôi qua dài lê thê. Tôi cố gắng tỏ ra bình thường, vẫn đi học, vẫn cười nói với mọi người, nhưng trong lòng thì nặng nề đến mức khó thở. Đêm xuống, tôi thường trằn trọc mãi không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt lại, đề thi hôm ấy và ánh mắt thất vọng của mẹ, tiếng bàn tán của họ hàng lại hiện về.
Ngày công bố kết quả, sân trường đông nghẹt, tim tôi đập loạn nhịp, tay lạnh ngắt, mồ hôi rịn ra. Khi bảng xếp hạng được dán, tên tôi ở giải ba, gần cuối. Niềm vui, tự hào đâu chẳng thấy, chỉ còn nỗi hoảng loạn len lỏi trong từng mạch máu.
“Giải ba kìa, em giỏi lắm!” Anh bước từ đám đông, giọng đầy tự hào.
“Nhờ công anh dạy em học cả đấy!” Tôi cố cười.
Bên kia, Huy và Như đang cầm tay xoay vòng vòng, Huy đạt giải Nhì. Ba mẹ nó trước nay đều rất thoải mái với vấn đề học hành, hẳn là cả nhà sẽ mở tiệc lớn để chúc mừng.
Như chạy đến ôm tôi, giọng líu lo như chim sẻ: “Trời ơi, giỏi quá! Tụi mình đều có giải hết, hãnh diện ghê luôn á!”
Tôi biết rõ, niềm vui này chỉ dừng lại ở đây thôi, sẽ không thể theo tôi bước qua cánh cửa nhà. Và quả thật, đêm hôm ấy, dự cảm ấy đã trở thành hiện thực.
Vừa đặt chân vào nhà, tôi bắt gặp ngay mẹ đang cầm roi dài đứng ở cửa. Chưa kịp mở miệng, roi đã quất thẳng xuống, xé toạc không gian tĩnh mịch bằng âm thanh vun vút rợn người.
“Mày ăn học kiểu gì thi giải ba? Tao cho tiền mày ăn học bao lâu nay mà mày thi cái kiểu đấy hả? Mày có bị ngu đần gì không đấy? Đồ vô dụng! Đồ ngu!”
Tôi run rẩy, ôm lấy cánh tay vừa bị quất, cố nén cơn đau từ vết thương truyền đến: “Mẹ, con xin lỗi”
“Mày bước vào phòng nhanh lên! Hôm nay tao không đánh mày bò lết tao không phải mẹ mày” Trong cơn giận dữ, bà chộp lấy cặp sách của tôi ném phăng xuống đất. Bây giờ nhà chẳng có ai, mà cho dù có người đi nữa hẳn cũng không ai cản lại.
Mẹ đẩy mạnh vai tôi, gần như tống thẳng vào phòng. Cánh cửa phía sau lập tức đóng sầm lại, tiếng chốt khóa vang lên lạnh lẽo khóa cứng tâm trạng tôi.
“Mày quỳ xuống nhanh lên!”
Tôi run bần bật, hai đầu gối khuỵu xuống nền gạch lạnh buốt. Nghe tiếng roi quất vun vút trong không khí, từng nhịp mà sởn gai ốc.
Vút!
“Mày nói đi, óc mày là óc heo à? Tao nuôi mày tốn tiền mà mày học hành kiểu đấy? Mày không sợ người ta bôi tro trát trấu vào mặt ba mẹ mày sao? Mày nói đi!”
Tôi cắn chặt môi, từng thớ thịt nơi bả vai tê dại khi roi lại quất xuống, nóng rát như bị nung đỏ và đau buốt. Cổ họng tôi như bị ai bóp nghẹt, muốn nói nhưng không thốt nổi một lời.
“Mày câm à? Tao hối hận quá, sao tao lại đẻ ra đứa vô dụng như mày! Cũng vì mày quá ngu dốt nên tao với ba mày mới cãi nhau, gia đình này mới tan nát. Còn mày ăn sung mặc sướng, ăn trên tiền xương máu ba mẹ mày sao mày vô dụng thế hả?” Vừa nói bà vừa vung roi đánh mạnh.
“Con…con xin lỗi, là do con làm bài không tốt.”
“Mày nằm úp lên giường cho tao! Đánh chân tay mày người ta thấy, tao lại sợ mày đi rêu rao tiếng ác cho tao.”
Nhìn mấy vết roi ứa máu trên cánh tay, tôi rơi nước mắt. Tôi vô dụng đến vậy sao?
Vút! Vút!
Tiếng roi quất vun vút sau lưng, mạnh hơn, đau hơn, như muốn xé toạc tấm lưng gầy gò. Tôi cắn chặt răng, để vị mặn chát của máu lan tỏa trong khoang miệng, cố gắng không bật ra một tiếng rên nào.
“Nếu tao là mày, tao đã nhục nhã nghỉ học rồi. Mày thấy anh họ mày không, mày thấy con bạn ba mẹ mày không? Có đứa nào như mày đâu? Tao đã tạo nghiệp gì mà đẻ ra mày vậy? Hay là kiếp trước tao nợ mày cái gì nên giờ mày quay trở lại báo thù tao? Tao mà tức chết là do mày, mày muốn tao khổ tao chết mới vừa lòng mày phải không?”
Tôi nằm đó, cảm giác đau đớn dần trở nên tê dại. Nước mắt đã cạn, chỉ còn lại sự trống rỗng tận cùng. Tôi không biết mình đã bị đánh bao lâu, chỉ biết khi tiếng roi im bặt, mẹ rời đi, cả căn phòng lại chìm trong bóng tối và sự im lặng chết chóc. Mùi máu tanh, mùi mồ hôi, mùi nước mắt hòa quyện vào nhau, bám lấy tôi, không thể nào gột rửa. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế nằm úp mặt vào gối, tấm lưng nóng rát, đau buốt.
Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng lạch cạch ở cửa nhà, tiếng bước chân nặng nề của ba. Tim tôi quặn lại. Ông đã về rồi.
"Bà dạy con kiểu gì thế? Bà xem con Bà thi được giải ba. Người ta thi giải nhất, giải nhì, còn con mình thì sao? Rốt cuộc bà có dạy nó đàng hoàng không?"
"Tôi làm việc cực khổ nuôi con, tôi làm ra tiền, tôi cho nó đi học để nó học hành tới nơi tới chốn. Ông có lo lắng gì cho cái nhà này đâu mà nói."
Nước mắt tuôn ra, thấm ướt mảng vải đã sờn. Tôi không còn biết mình khóc vì đau hay vì buồn, chỉ biết rằng một lần nữa, tôi lại trở thành nguyên nhân cho mọi tức giận và cãi vã trong gia đình này.




Bình luận
Chưa có bình luận