“Không, mẹ không đáng bị như vậy…”
Mẹ khẽ lắc đầu, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt hốc hác: “Nhiều lúc mẹ nhìn con mà thấy sợ. Con lạnh lùng, im lặng, bướng bỉnh, y hệt ba con. Mẹ nói gì con cũng chẳng hé một lời. Con xa cách, chẳng bao giờ chịu mở lòng với mẹ.”
Những lời ấy không chỉ là trách, mà như lưỡi dao xoáy thẳng vào tim tôi. Tôi đau không phải vì mẹ mắng, mà vì mẹ đã quên. Quên rằng tôi từng là đứa bé hoạt bát, lúc nào cũng cười nói. Quên rằng mỗi khi mẹ đi làm về, tôi từng lao tới ôm chầm lấy, líu lo kể chuyện trên trời dưới đất. Những vết thương ba để lại đã quá sâu, che mờ ký ức về con gái từng tràn đầy sức sống. Giờ đây, trong mắt mẹ, tôi chỉ là bản sao méo mó của cha.
“Nhưng con vẫn là con của mẹ. Sắp tới mẹ sẽ ly hôn. Mẹ sẽ đưa hai đứa đi cùng. Lúc đó, mẹ chỉ còn biết dựa vào con. Em con còn nhỏ, chưa hiểu gì. Nên con phải cố gắng. Đừng để những hi sinh của mẹ thành vô nghĩa.”
Bàn tay gầy guộc run rẩy vuốt tóc tôi. Một cái vuốt ve vừa ấm vừa nặng, như gửi gắm cả đời.
Hai ngày sau, mẹ đã ổn hơn, vết mổ khô và bác sĩ cho phép xuất viện. Tôi dìu mẹ ra khỏi phòng bệnh, lòng nhẹ nhõm mà cũng chông chênh. Lúc vào viện không có ba, lúc rời đi cũng thế.
Đi ngang qua giường bệnh bên cạnh, tôi bắt gặp cảnh một gia đình trọn vẹn: họ cười nói giản đơn mà ấm áp, như ánh nắng trưa rọi qua cửa sổ. Người chồng dịu dàng gọt trái táo, người vợ cười chỉ vào tấm hình trong điện thoại, cô con gái nhỏ líu lo kể chuyện ở trường.
Ngực tôi nhói lên từng nhịp. Chỉ cần ba chịu ở bên mẹ con tôi, chỉ một phần thôi… Có lẽ gia đình đã không đến mức này.
-
Học kỳ 2 lớp 11 cũng là lúc chúng tôi đối diện kỳ thi Học sinh giỏi quốc gia đầy áp lực. Duy Anh chưa bao giờ rời xa tôi, hễ có chút thời gian rảnh là anh lại kiên nhẫn ngồi xuống chỉ tôi học, chăm lo sức khỏe tôi tỉ mỉ. Sự nỗ lực và tình cảm của anh đã mang lại quả ngọt, khi thành tích của tôi ngày càng vượt trội, đến mức các thầy cô bồi dưỡng đều tin tưởng rằng tôi có thể đạt đến giải Nhì.
Đêm trước ngày thi, khi tôi vẫn vùi đầu vào sách, điện thoại reo. Giọng Duy Anh trầm ấm vang lên:
"Biết ngay là em chưa ngủ."
“Em chỉ xem lại vài bài thôi, xong em đi ngủ ngay.”
“Đừng cố nhồi nhét. Ngủ sớm đi, mai còn chiến đấu!”
“Nhưng em lo, nhỡ mai không làm bài tốt…”
Anh nhẹ nhàng: "Nghe anh này, kết quả không phải là tất cả. Điều quan trọng nhất là em đã cố gắng hết sức rồi. Dù có ra sao, với anh, em vẫn luôn là người giỏi nhất.”
Lời nói của Duy Anh như một liều thuốc an thần, nhưng chỉ xoa dịu được phần nào nỗi lo lắng phải đạt giải nhì, bằng không mẹ sẽ đánh tôi mất. Cuộc gọi kết thúc, tôi cố gắng xem nhanh nốt vài trang sách rồi gấp lại. Lên giường, tôi tự nhủ phải bình tĩnh, phải ngủ sớm.
Nửa đêm, tôi chợt tỉnh giấc vì khát nước. Nhà chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ đều đều. Rón rén đi xuống bếp, ngang qua phòng em trai, tôi khựng lại. Từ khe cửa mỏng manh, ánh đèn vàng hắt ra dìu dịu, in hình mẹ ngồi lặng nơi mép giường. Mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng nói rất khẽ.
“Ba con chán quá, giờ không biết làm sao. Ly hôn thì sợ mấy đứa nhỏ không có ba, vả lại nuôi hai đứa mình con tuy nuôi nổi nhưng chắc chắn không đầy đủ như bây giờ được.”
Tôi lắng nghe. Cho đến khi giọng mẹ cằn nhằn: “Con nghĩ kỹ rồi con sẽ nuôi Minh Khang, để Minh Châu cho ba nó nuôi. Con biết là Châu lớn hơn dễ nuôi hơn nhưng mà Khang nó ngoan, đầu óc nhanh nhạy sau này chắc chắn sẽ giỏi hơn Châu. Châu nó còn kém quá so sánh với mấy đứa nhỏ nhà bạn bè con nó còn chẳng bằng một góc. Hơn nữa con không muốn nhìn thấy bản sao của người đấy.”
Một cơn tủi hờn, hụt hẫng, đau nhói trào lên khiến mắt tôi bỏng rát. Cả thế giới của tôi như sụp đổ. Hóa ra từ trước đến nay, những lời mẹ nói đều là giả dối. Mẹ nói sẽ dẫn tôi theo, nói chỉ còn tôi để dựa vào, nói thương tôi nhất... Tất cả chỉ là lời nói dối.
“Giá như Châu nó thông minh giỏi giang hơn thì con đã dẫn nó theo rồi.” Mẹ thở dài.
Chẳng biết bằng cách nào tôi đã trở về giường, cơ thể vô hồn như một con rối.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy nặng trĩu, rã rời. Ánh nắng vàng chói xuyên khe cửa, nhưng trong tôi chỉ là màu xám đặc quánh. Chuông reo liên hồi, nhắc tôi chuẩn bị đến điểm thi. Tôi mặc đồng phục, chỉnh trang như mọi ngày. Bước xuống bếp, mùi cơm thoảng qua, nhưng cổ họng tôi không nuốt nổi. Mẹ vẫn ngồi đó, dáng vẻ quan tâm quen thuộc:
“Con ăn đi cho có sức mà thi.”
“Dạ.”
Lúc tôi đến điểm thi, Duy Anh đã đứng sẵn trước cổng, ánh mắt hướng về tôi ngay khi vừa bước xuống. Anh vội vàng tiến đến.
“Thế nào? Còn run không?”
Cái ấm áp trong giọng anh xua đi phần nào cái lạnh buốt trong lòng tôi. Tôi nén mệt mỏi, giả vờ cười:
“Còn tí thôi. Có anh cổ vũ, chắc em trộm vía làm bài tốt.” Tôi phải diễn cho trọn vai, che đi nỗi đau đang dâng lên.
“Nè nè, còn tao nữa. Sao mày không cổ vũ tụi tao hả?” Huy đứng cạnh, ghét bỏ nhìn bọn tôi. Lập tức, nó bị ăn cốc đầu của Như.
“Chỗ người ta yêu đương mày xía vào làm gì?”
Chuông báo hiệu giờ thi vang lên, cả đội xếp hàng bước vào. Duy Anh vỗ vai tôi: "Công chúa cố lên nhé!"



Bình luận
Chưa có bình luận