Có cũng như không



Bác sĩ cau mày: “Nếu không có người giám hộ, chúng tôi sẽ xin ý kiến lãnh đạo ca trực để tiến hành mổ cấp cứu. Cháu ở lại đây, điều dưỡng sẽ báo khi có tiến triển.”

Cửa phòng cấp cứu lại khép lại, để lại tôi đứng chôn chân giữa sảnh, đầu ong ong. Em trai ngồi thu mình trên ghế, đôi mắt đỏ hoe đầy lo lắng. Tôi cố gắng trấn an em: “Không sao đâu… mẹ sẽ ổn thôi.” Tôi chạy đi mua bánh mì ngoài cổng bệnh viện cho nó ăn lót dạ.

Trong lúc chờ, tôi mở điện thoại. Hàng chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Duy Anh hiện lên.

“Em có sao không? Sao lại về đột ngột thế? Có chuyện gì à?”

“Đang ở đâu, anh qua với em nhé?”

“Khi nào ổn trả lời tin nhắn anh nhé, anh lo.”

Nước mắt trào ra. Giữa lúc tôi cảm thấy một mình gánh vác mọi thứ, vẫn còn một người quan tâm. Tôi không muốn anh ấy lo lắng, cũng không muốn anh ấy thấy tôi trong bộ dạng mệt mỏi, yếu đuối này. Ngón tay lướt trên bàn phím, tôi gõ vài chữ, xóa, rồi lại gõ, lại xóa.

"Mẹ em bị cảm nên nhờ em mua thuốc về gấp, đừng lo nha."

Trong lòng, tôi biết lời nói dối này không thể qua mắt anh, nhưng nếu nói thật, chắc chắn Duy Anh sẽ lao đến đây ngay.

Tôi nhìn đồng hồ, đã gần ba tiếng kể từ khi mẹ vào phòng mổ. Ba tiếng căng thẳng, không khác gì ba năm.

Cuối cùng, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Vị bác sĩ bước ra: “Ca phẫu thuật thành công. May mắn các cháu đã đưa mẹ đến kịp. Mẹ cháu đã được chuyển sang phòng hồi sức, nhịp thở đều. Người nhà đóng tạm ứng viện phí và chuẩn bị thủ tục nhận phòng. Cháu không cần lo giấy đồng ý, lãnh đạo ca trực đã ký thay.”

“Cháu cảm ơn bác sĩ ạ” Tôi cùng em trai vội cúi đầu

Ông gật nhẹ, bàn giao hồ sơ cho y tá rồi dặn:

“Bây giờ, người nhà xuống quầy tài chính đóng tạm ứng viện phí để tiếp tục điều trị.”

“Đi, đi đi đóng viện phí thôi.” Tôi dắt tay em đi, không dám để nó một mình. Số tiền trong biên lai tôi còn lo được. Hoàn tất thủ tục tạm ứng, y tá dẫn chúng tôi lên phòng bệnh. Mẹ nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng nhịp thở đã đều hơn. Tảng đá đè nặng suốt mấy tiếng qua cuối cùng cũng được nhấc khỏi ngực.

Nhìn đồng hồ, kim đã chỉ gần mười giờ. Sáng mai em tôi còn buổi học thêm. Tôi nhờ y tá trông mẹ một chút, vội đưa em về nhà, rồi quay lại ngay.

Căn nhà tối om khi tôi bước vào. Không gian yên tĩnh đến mức tiếng bước chân vang vọng như trống rỗng.

“Ba chưa về sao?” Em trai thều thào, thất vọng hiện rõ trên gương mặt nhỏ.

Tôi lắc đầu, lướt qua điện thoại vẫn im lặng. Hàng loạt cuộc gọi nhỡ nằm trên màn hình, nhấp nháy đỏ nhưng không một tiếng chuông trả lời từ ba.

Tôi nắm chặt tay em, dặn dò: “Ở nhà nhớ đóng cửa thật kỹ, khóa chắc hết các cửa sổ. Mai dậy đi học phải khóa hết cửa, hiểu chưa?” Nó gật đầu ngoan ngoãn.

Tôi trở lại bệnh viện, túc trực bên giường mẹ đến tận sáng hôm sau. Đêm qua, tôi đã gọi cho ba hàng chục lần, nhưng chỉ nghe tiếng chuông đổ dài vô vọng. Rốt cuộc, tôi ngừng gọi. Tôi đã quen với sự vắng mặt của ông trong những lúc cần nhất.

Thì ra, đêm ấy ông say đến mức vừa về nhà đã ngủ li bì tới trưa. Khi nắng trưa hắt thẳng vào khung cửa phòng bệnh, điện thoại tôi mới rung lên. Là ba.

Tôi siết chặt máy trong tay, ngực nghẹn cứng.Cái rỗng tuếch ấy còn nặng nề hơn cả buồn hay giận, như một tảng đá đè nặng.. Ông hỏi đầu tiên không phải mẹ ra sao, anh em tôi thế nào, mà chỉ là những lời phàn nàn vì bị gọi làm phiền. Thờ ơ lạnh lùng, đau hơn gió đêm ngoài hành lang.

“Mẹ bị viêm ruột thừa cấp tính, đang ở bệnh viện A, phòng 304.”

Chợt nhớ mình chưa kịp báo với Duy Anh, tôi bước ra hành lang, tìm một chỗ yên tĩnh rồi gọi cho anh.

“Chiều nay em nghỉ học, em có nhờ Như đưa giấy phép giúp.”

Đầu dây im lặng một lúc lâu. Giọng anh vang lên, trầm thấp: “Em đang giấu anh chuyện gì đúng không? Bây giờ đang ở đâu?”

“Không có đâu. Mẹ chưa khỏe, em nghỉ một buổi thôi. Anh đừng lo.”

Anh không hỏi thêm, chỉ thở khẽ, rồi dịu giọng: “Được rồi. Nhưng có chuyện gì phải nhắn cho anh ngay nhé. Anh đặt đồ ăn cho em nhé."

“Không cần, em tự nấu được mà. Cảm ơn anh!”

Tôi biết anh hiểu rõ tôi. Nếu gặng hỏi, tôi chỉ càng khép mình lại, nên anh chọn cách tạm thời im lặng, đồng thời khéo léo dò hỏi Như và Huy. Chính vì vậy, từ tối qua tôi đã nhờ hai đứa chuẩn bị sẵn.

Tiếng loa bệnh viện vang lên gọi người nhà làm thủ tục. Tôi quay lại phòng, ngồi bên mẹ. Không khí đặc quánh mùi thuốc sát trùng, mùi băng gạc, và cả mùi cô độc len lỏi đến tận phổi.

“Châu này, ba con tới chưa?” Mẹ mở mắt, giọng khàn yếu.

Tôi đáp nhẹ bẫng, cố tỏ ra bình thường: “Chắc lát ba qua, lúc nãy có gọi con.”

Nhưng khi cúi xuống đắp lại chăn, tôi nhận ra vai mẹ khẽ run. Một giọt nước mắt thấm ướt gối trắng. Bà bật cười khẩy, đầy cay đắng: “Hôm qua lại đi nhậu, phải không?”

Thấy tôi lặng im, bà nói tiếp: “Con đừng giấu. Mẹ biết hết. Khi con còn nhỏ nằm viện cả tuần, ông ấy còn chẳng buồn tới. Huống chi bây giờ…”

“Mẹ không sống nổi với ba con nữa. Từ lúc cưới đến giờ, ông ấy đã làm được gì? Nhà cửa không, con cái cũng không, mọi thứ đều một tay mẹ gánh. Nhà ông bà nội ghét mẹ, ngay cả khi ông ấy ngoại tình, mẹ vẫn là người bị mắng. Đến giờ mẹ vẫn không hiểu, ba con cưới mẹ để làm gì? Mẹ đã sai ở đâu, để phải chịu như vậy hả con?”

20

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout