Vòng lẩn quẩn



Lúc chúng tôi đi dạo về đã là 9 giờ đêm. Duy Anh có việc nên rời đi một lúc, còn tôi ngồi chơi cùng mấy đứa trong lớp.

“Châu ơi, anh Nam tìm mày.” Lan ló đầu vào gọi.

“Tìm tao?” Tôi thắc mắc lê bước ra ngoài, tôi với anh Nam không quen nhau thì có việc gì nhỉ?

Anh Nam dáng người cao ráo đứng chờ bên ngoài, dưới ánh trăng mờ càng thêm bí hiểm: “Châu à, anh có chút chuyện tìm em. Tụi mình ra nói chuyện chút được không?”

“Dạ, anh có việc gì tìm em thế?” 

Hoàng Nam có chút căng thẳng nhìn tôi: “Có lẽ em không nhớ, nhưng lần đầu chúng ta gặp nhau là ngày khai giảng cấp ba. Lúc đó, tay phải anh đang bó bột, lỡ làm rơi cả chồng sách xuống sân. Anh luýnh quýnh, nghĩ chắc chẳng ai giúp. Nhưng có một bạn nữ chạy lại, cúi xuống nhặt từng cuốn, còn ân cần mang hộ về tận lớp. Người đó chính là em!” Anh dừng lại một chút, như đang gom hết can đảm. “Anh thực sự đã yêu em từ lần đầu gặp nhưng bây giờ anh mới có đủ dũng khí để tỏ tình. Anh thích em! Em có thể làm bạn gái anh không?”

Tôi sững người. Cố gắng lục lọi trong ký ức mờ nhạt, tôi lờ mờ nhớ ra sự việc, nhưng lúc đó tôi không hề để ý mặt mũi anh ấy. Không ngờ đến lại là anh Nam.

Tôi suy nghĩ một chút, lựa lời từ chối cho anh đừng quá đau lòng: “Cảm ơn anh đã dành tình cảm cho em suốt thời gian qua, nhưng em có người yêu rồi ạ.”

Nụ cười trên mặt anh chợt tắt: "Em… có người yêu rồi à?"

“Dạ. Là Duy Anh.”

Anh Nam im lặng, ánh mắt ngập tràn thất vọng nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên: "Anh hiểu rồi. Chúc em hạnh phúc nhé, xin lỗi đã làm phiền.” Nói rồi anh quay lưng bước đi, bóng dáng dần hòa vào màn đêm.

Tôi cũng quay về trại, thế mà Duy Anh đã đứng sau lưng tôi tự khi nào. Hẳn đã nhìn thấy toàn bộ.

“Anh mới đi một chút, sao lại có người tỏ tình em rồi?” Duy Anh bước đến, giọng anh trầm xuống, nhưng đôi mắt đã loé lên tia lửa ghen tuông. 

“Cái này em có cản được đâu. Bình thường em cũng hay thấy mấy bạn nữ tỏ tình anh đấy thôi.”

Bị chọt vào chỗ nhột Duy Anh lập tức ngoan ngoãn: “Rõ ràng anh đã đi đồn chúng ta quen nhau với mọi người, không biết sao lại thế. Xin lỗi mà, coi như chuyện vừa rồi xí xóa nhé công chúa.”

“Anh còn đi tung tin đồn nữa á?” 

“Thì…có một ít, xí xóa cho anh đi mà.” Thái độ xin lỗi cực kỳ thành khẩn ôm tôi.

“Được rồi, bản công chúa tha lỗi cho anh” Tôi phì cười.

Duy Anh lon ton kéo tôi ngồi xuống ghế đá, đoạn cẩn thận dặn dò, vẻ mặt nghiêm túc như một ông bố: “Nghe anh nói này. Em tránh xa mấy anh con trai khác chút, nhất là cái anh Nam đó. Em không biết mình thu hút cỡ nào đâu. Lỡ ai có ý xấu mà anh không ở đó thì sao?”

Tôi nhìn anh vừa buồn cười, vừa thấy ấm lòng. Cái kiểu ghen trẻ con nhưng pha lẫn sự lo lắng ấy khiến tim tôi mềm nhũn. Có lúc tôi thấy anh giống một ông bố lo cho con gái hơn là người yêu, nhưng cũng chẳng sao.

Chỉ cần có anh bên cạnh, với tôi đã là hạnh phúc trọn vẹn.

-

Ánh nắng chiều phủ vàng cả khoảng sân rộng, trải dài như tấm lụa óng ả. Hai ngày hội trại đã qua, giờ chỉ còn lại sự yên lặng và đồ đạc lộn xộn. Tôi đang cuộn tấm bạt thì điện thoại reo, màn hình hiện tên em trai.

“Alo chị ơi”

“Sao thế?”

“Chị ơi về đi. Hức…hức…mẹ ngất rồi, em vừa gọi cấp cứu.”

Tấm bạt rơi nặng xuống đất, bụi bay mù mịt. Tôi đứng sững, cố gắng bình tĩnh: “Em đi với mẹ đi, gửi địa chỉ bệnh viện, chị tới ngay. Đừng sợ.”

“Dạ… chị tới nhanh nha… em sợ.”

Nhìn Huy đang gần đó, tôi hét: “Huy! Làm nốt giúp tao, tao có việc gấp phải về.” Không chờ trả lời, tôi vừa chạy vừa quay đầu: “Phiền mày chuyển lời với Duy Anh giúp nhé.”

Tôi lao nhanh ra cổng, giơ tay vẫy chiếc taxi vừa trờ tới. Cửa vừa mở, tôi lập tức chui vào ghế sau, thở hổn hển: “Bác ơi, làm ơn chạy nhanh giúp cháu tới bệnh viện A.”

Chiếc xe lướt đi trên đường, cuốn theo từng cơn gió lạnh buốt. Mọi thứ xung quanh như mờ ảo, chỉ có con đường phía trước là rõ mồn một. Tiếng còi xe inh ỏi vang lên tứ phía, bây giờ đang là giờ cao điểm. Cuối cùng xe cũng dừng ở cổng bệnh viện A. Vừa bước vào, mùi thuốc sát trùng và tiếng bước chân gấp gáp xộc lên, kéo trái tim tôi lên cao. Tôi tìm thấy em trai ở sảnh chờ, thằng bé co ro trên ghế, khuôn mặt còn lấm lem nước mắt.

Thấy tôi, nó chạy đến ôm chầm lấy nức nở không thành tiếng. "Chị ơi..."

Tôi vỗ vai an ủi nó, giọng khản đặc: "Mẹ sao rồi?"

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở,một bác sĩ bước ra, trên tay cầm một tập hồ sơ. "Ai là người nhà của bệnh nhân Nguyễn Ngọc Tuyết?"

"Là cháu." Tôi vội vàng đáp.

“Bệnh nhân hôn mê, nghi viêm ruột thừa cấp tính. Chúng tôi đang truyền dịch và cho làm siêu âm, xét nghiệm máu để mổ gấp. Cháu bao nhiêu tuổi?”

“Dạ 16”

Bác sĩ khẽ lắc đầu:  “Cháu chưa đủ tuổi để ký giấy phẫu thuật. Còn người nhà nào khác không? Ba cháu đâu?”

“Dạ ba con đi công tác không đến kịp, cũng không còn ai…” Tôi khẽ liếc xuống màn hình điện thoại, mấy chục cuộc gọi cho ba vừa bị từ chối, lòng trào lên một cảm giác chua xót.

Công tác ư? Tôi biết thừa, khả năng cao ông lại đang ngồi ở một bàn nhậu nào đó. Tôi cũng không còn hy vọng gì ở ba nữa. Còn nhà ngoại ở xa chẳng thể đến được, nhà nội cũng chẳng thích mẹ tôi là mấy.


16

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout