Dựng rạp đám cưới



Chuyện mất mặt này nhanh chóng lan đến tai Như, nó biết tin cười vào mặt tôi như được mùa. Nó không tin được một đứa con gái giữ hình tượng như tôi lại đi học mấy bộ phim Hàn Quốc sến súa đó. Như cũng không ngại mà kéo thằng Huy cùng cười vào quá khứ đen này của tôi. 

"Hai tụi mày sao không yêu nhau luôn đi?" Tôi thành thực bày tỏ thắc mắc, nhìn cái cách chúng nó hợp cạ trêu chọc tôi. "Ngày nào cũng hi hi ha ha lôi lôi kéo kéo trước mặt tao, còn dính nhau hơn cả tao với Duy Anh nữa."

Thằng Huy đang cười đột nhiên cứng đờ, nụ cười méo xệch như bị ai đó nắn bóp. Nó vểnh tai nghe ngóng câu trả lời của Như, ánh mắt chôn chặt trên gương mặt con bạn. Đáng tiếc là thất vọng rồi, Như bĩu môi: "Mày nói tào lao ghê. Nó không phải gu tao, với lại tao với nó là chị em trong nhà."

Huy nhíu mày khó chịu: “Ai chị em trong nhà với mày?”
Giọng nó khàn khàn khác hẳn thường ngày. Rồi không nói thêm câu nào, nó quay đi thật nhanh, để lại tôi và Như ngồi đó, gió thổi qua cũng nghe thấy mùi bối rối lẩn khuất trong không khí.

-

Tin tức về hội trại ba năm mới tổ chức một lần đã như ngọn gió thổi bùng lên ngọn lửa háo hức trong lòng tụi học sinh. Hành lang rộn tiếng cười, sân trường nhộn nhịp chẳng khác phiên chợ, còn canteen thì đông nghẹt. Ai cũng háo hức bàn tán, tưởng tượng về một đêm lửa trại huyền thoại.

Tôi thì khỏi nói, khó lắm mới có dịp vui chơi hợp pháp mà không bị mẹ gọi về học bài nên háo hức không kém gì đi du lịch. Tôi hào hứng đưa ra một loạt ý tưởng từ dựng trại hình cánh diều, nhà sàn, tới mấy mô hình sáng tạo chưa từng thấy.

"Lần này chủ đề làm trại lần này không giới hạn chủ đề nên tao nghĩ mình làm cái gì bự thiệt bự đi. Thí dụ như hình con rồng, phượng bay bay gì đó" Như ánh mắt sáng rực.

"Cả lớp ăn đám cưới hay gì mà rồng với phượng? Mày tỉnh lại đi!" Huy vẻ mặt kì thị tạt cho gáo nước lạnh.

Vi với Minh lôi ra cả xấp bản vẽ lộng lẫy trên mạng. Đẹp thì đẹp thật, nhưng chỉ nghĩ cảnh khiêng tre, cưa gỗ, ai nấy đều im bặt.

Tôi cầm hai bản vẽ, thẳng thắn: "Mấy con cọp, cá to oành mà tới lúc dựng mà RẦM một cái thì hết cứu. Hay mình làm đơn giản thôi, có điểm nhấn là ổn."

"Hay mình đi thuê người làm đại đi. Lớp 12 Sinh 1 hình như định thuê mấy chú dựng rạp cưới vô làm trại đó. Nghe đồn có luôn cột inox với ánh sáng sân khấu!" 

"Thế có cần làm luôn mâm cỗ cho mày ăn không?" Tôi trêu.

Duy Anh bên cạnh vuốt tóc tôi phụ họa: "Để tao mời hẳn mấy ông chú đánh nhạc sóng cho mày."

Cuộc họp tràn đầy tiếng cười, giấy bút vương vãi khắp bàn. Huy thì khăng khăng phải có đèn LED nhấp nháy, Như lại đòi mô hình động vật to bự. Duy Anh ngồi bên cạnh tôi, lâu lâu mới nói một câu chốt hạ làm cả đám phải nghe theo. Dù thiếu kinh phí, nhưng nhìn ai cũng hăng hái, tôi lại thấy thật vui.

Tan học lúc chín giờ, tôi lê bước về nhà trong cơn mệt rã rời. Cả ngày bị bài vở, việc lớp cuốn xoáy khiến đầu óc như muốn nổ tung. Chỉ mong tối nay học xong sớm để được ngủ một giấc dài, chắc cũng chẳng sao đâu. Ngôi nhà vắng lặng, chỉ còn ba mẹ con. Ba vẫn chưa về, chắc lại bận mấy buổi xã giao thường lệ.

Cộc cộc cộc.

Mẹ mở cửa bước vào. Bà thấy phòng tắt điện tối om, giọng điệu lập tức khó chịu: "Sao hôm nay ngủ sớm thế? Mới 12 giờ."

Tôi nằm trên giường, đầu đau đến giật từng cơn cố nhìn ra cửa: "Con đau đầu nên ngủ sớm ạ."

Mẹ tôi bật hẳn điện trong phòng sáng rực, ánh sáng chói chang như tra tấn: "Trong tủ thuốc có paracetamol, con uống đi rồi học. Lớp 11 rồi, sắp thi rồi đừng lười biếng."

“Mẹ à… hôm nay con chỉ muốn ngủ sớm một hôm thôi, được không?”

“Suốt ngày đòi ngủ sớm! Nhìn ngoài kia xem, mấy đứa cùng lớp có ai đi ngủ sớm như con không? Người ta ngày nào cũng cố gắng, còn con thì cứ thế này. Thành tích thì lẹt đẹt, chẳng vào nổi top 3. Con học dở, ba mẹ mất mặt, ra đường không dám nhìn ai. Dậy đi, học thêm một tiếng cũng được.”

Đầu tôi đau như búa bổ. Không muốn cãi nhau, tôi đành uống thuốc, rồi kéo ghế ngồi vào bàn. Ngồi đó cho có lệ, chứ chữ nghĩa chẳng lọt nổi vào đầu. Vật vờ đến hơn một giờ sáng, tôi vừa định nằm xuống thì nghe tiếng cãi nhau vọng lên từ phòng khách.

“Suốt ngày đi nhậu! Ông có biết lo cho cái nhà này không? Từ trong ra ngoài, một mình tôi gánh hết! Tôi cũng có cuộc sống riêng chứ!”

“Nhậu ít, uống ít thôi mà. Làm gì căng thế, nghe phiền chết được.” Giọng ba gằn xuống, lạnh và nặng.

“Phiền? Vậy sao ông không chết quách đi cho rảnh nợ!”

Loảng xoảng!

Tiếng bình hoa rơi vỡ toang.

Tôi giật mình, vội chạy sang phòng em trai. Nó vẫn đang ngủ, khuôn mặt nhỏ xíu phập phồng theo nhịp thở. Tôi ngồi xuống bên giường, lặng người. Chỉ mong nó đừng tỉnh dậy, đừng nghe thấy gì cả.

Những trận cãi vã như thế này đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của tôi, quen đến mức đáng sợ. Mỗi lần tiếng la hét, tiếng đổ vỡ vang lên, tôi lại thấy tim mình chai sạn thêm một chút. Tôi thường tự nhốt mình trong phòng, khóa cửa, giả vờ như chẳng có gì xảy ra.

Nhưng khi nhìn em, tim tôi chợt co thắt. Tôi sợ, sợ rằng những âm thanh này sẽ in hằn trong tâm trí non nớt của nó rồi đeo bám cả đời. Tôi thương em, chỉ mong nó lớn lên khác tôi, không phải học cách chịu đựng, không trở thành một kẻ thờ ơ để rồi bị chính ba mẹ ghét bỏ.

16

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout