Giữa tháng Mười, trời bắt đầu chuyển mình nhưng nắng vẫn chẳng chịu dịu đi. Ánh vàng không còn ươm nhẹ như buổi đầu thu mà gắt gao, nặng nề như muốn thiêu đốt mọi thứ.
Tôi là cái đứa mà nhắc đến mồ hôi là đã thấy rùng mình, ghét vận động còn hơn ghét gián, giờ đây lại phải vật lộn với tiết thể dục. Mới hai vòng sân mà tim đã đập loạn, đầu óc quay cuồng, mồ hôi thì tuôn như mưa. Tôi đứng một chút rồi cố gắng lê tấm thân rã rời tìm đến góc sân có tán cây che mát. Giữa lúc cơn nóng hầm hập như muốn thiêu đốt, một làn gió mát lành bất chợt lướt qua. Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp Duy Anh với nụ cười dịu dàng hơn cả gió thu. Gió từ chiếc quạt anh cầm nhẹ lùa qua, vừa đủ xua đi cái nóng.
"Em uống nước đi. Đã đỡ nóng hơn chưa?" Anh đưa tôi chai nước chuẩn bị từ trước. Chai nước mát lạnh chạm vào tay khiến tôi khẽ rùng mình.
“Đỡ hơn chút rồi. Anh chơi thể thao nắng chang chang vậy mà vẫn bình thường được hả? Giỏi thật đấy!” Tôi vừa hỏi vừa tu liên tục từng ngụm, mặc kệ hình tượng lạnh lùng bay biến.
"Anh quen rồi. Với lại, anh phải luyện sức khỏe để bảo vệ công chúa đó." Gió thoảng qua mang theo mùi bạc và chút hương mồ hôi đặc trưng của con trai khiến tôi bất giác đỏ mặt.
Chưa kịp bình tâm, tôi đã thấy bốn cặp mắt đang dán chặt vào từ xa. Tôi len lén chạm nhẹ tay vào tay Duy Anh một tí, vậy mà tụi nó hú hét dữ dội. Mặt tôi lập tức nóng ran, đỏ như tôm luộc chỉ dám cúi đầu ngó xuống chai nước.
"Hạnh phúc quá, xin vía xin vía!" Nhỏ Vi, cái loa phường của nhóm chẳng kém Như, nó là đứa hô to nhất, giọng nó lảnh lót như chim hót đầu hè. Vừa dứt câu, cả đám xung quanh lập tức đồng thanh lặp lại như dàn đồng ca tập dượt sẵn làm tôi chỉ muốn chui xuống gầm bàn mà trốn.
So với bộ dạng ngượng ngùng của tôi, anh ấy lại thoải mái hơn nhiều, vừa trêu vừa đuổi lũ quỷ kia đi. Có lần tôi nghĩ, nếu không kịp thời cản lại, chắc Duy Anh sẽ chẳng ngần ngại lắp cái loa lên nóc trường, hô lớn cho cả trường biết chúng tôi đang hẹn hò cũng nên.
-
Thời gian lặng lẽ mà vội vã. Mới đó thôi mà đã hai tháng trôi qua. Chồng sách mẹ đưa tôi ngày nào giờ cũng đã học được gần nửa. Nhanh thật! Nhưng nếu một ngày chỉ ngủ vỏn vẹn bốn tiếng, thì nhanh cũng là điều dễ hiểu.
Giữa guồng quay mệt nhoài và những áp lực khiến tôi nhiều lúc chẳng phân biệt nổi ngày hay đêm, Duy Anh vẫn là ngôi sao âm thầm soi sáng. Giữa sách vở và kỳ vọng, anh vẫn kiên nhẫn giảng bài, nhắc tôi ăn ngủ đúng giờ và luôn ở bên, lặng lẽ như một điểm tựa.
Từ khi quen anh, tôi mới biết thế nào là được quan tâm và thấu hiểu. Những điều từng xa xỉ nay lại trở nên gần gũi đến lạ. Anh như dòng suối mát rửa trôi những vết chai trong lòng, khiến tôi thấy mình được yêu thương một cách trọn vẹn. Gặp Duy Anh là may mắn mà tôi chẳng dám mong gì hơn.
Chỉ có điều, trong mối quan hệ này, tôi hiếm khi là người chủ động. Lúc nào cũng yêu anh trong cảm giác thấp thỏm sợ bị phát hiện. Thấy anh luôn chăm sóc tôi, tôi muốn đáp lại, muốn quan tâm anh nhiều hơn. Nhưng vì vụng về trong cách bày tỏ, tôi đành lén xem mấy bộ phim tình cảm để học theo.
"Anh ơi! Uống cái này đi, em mua loại anh thích nhất đó." Duy Anh vừa cầm bóng ngồi xuống, ngơ ngác nhìn chai nước rồi nhìn sang gương mặt tôi đang gắng tỏ ra dễ thương khác hẳn mọi ngày.
"Em......"
Tôi lúc này đã ngại đến muốn chui xuống đất nhưng vì trong phim đến đây còn chưa được, tôi đành cắn răng làm tiếp.
"Uống đi, em thương ~~"
Duy Anh nhìn tôi, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển thành nghi ngờ, rồi dừng ở vành tai đỏ bừng. Anh cầm chai nước lên, không uống ngay mà đưa lên mũi ngửi.
"Em bỏ gì vào đây à?" Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ chủ động đáng yêu như thỏ con của bạn gái, anh vừa vui vừa sợ.
"Anh không tin người ta à?" Tôi cố gắng duy trì vẻ mặt nai tơ đó, đầu nóng đến bốc khói. "Em chỉ là... quan tâm anh thôi mà."
Đôi mắt anh cong dần thành nụ cười. Vẻ nghi ngờ tan biến, thay vào đó là sự thích thú rành rành. Trong lòng cậu đang nghĩ thật hay không không quan trọng, quan trọng là bạn gái quá đáng yêu!
“Nước nay có vị lạ ghê.” Anh giả vờ trầm ngâm, nhấp thêm ngụm nữa.
“Hả? Có vấn đề gì à?” Tôi cuống cuồng nghĩ, chẳng lẽ mua trúng chai nước hỏng?
“Ừm thì ngọt hơn bình thường. Chắc công chúa đã bỏ vào đây tình yêu, nên anh mới thấy ngọt lan tận tim. Uống một ngụm mà tưởng say cả một đời.”
"...??" Mặt tôi như bị phủ một lớp nắng chiều tháng Sáu đỏ ửng. Rõ ràng là tôi đang cố tình chủ động lãng mạn nhưng cuối cùng lại bị anh ấy thả thính ngược một cách công khai thế này.
"Anh thả thính mượt thế này là do nói với nhiều em gái khác nên quen phải không?" Tôi giả vờ hùng hổ che đi sự mất mặt ban nãy. Anh biết tỏng, liền dí sát lại, cười trêu rồi đưa tay véo má tôi.



Bình luận
Chưa có bình luận