Càng gần ngày thi, số giờ tôi ngủ ngày càng ít đến đáng thương. Những đêm dài nối tiếp nhau, mệt mỏi muốn gục luôn mà không dám dừng. Lúc đầu, tôi còn có bạn đồng hành quả cảm là Như, nhưng chỉ sau 3 ngày nhập cuộc, nhưng chỉ sau 3 ngày nó đã sủi mất tăm.
“Châu à, mày học hoài không thấy mệt hả? Tao mà có anh người yêu vừa giỏi vừa giàu như Duy Anh là tao bỏ học luôn cho khỏe. Tốt nghiệp xong cưới đại đi, cần gì phải hơn thua.”
Tôi thở dài, ngả người ra ghế, ánh mắt lơ đãng hướng ra cửa sổ. Đúng là Duy Anh hoàn hảo thật, đến mức đôi khi tôi thấy mình nhỏ bé và không xứng đáng.
"Tao không phải muốn hơn thua với Duy Anh." Tôi cười nhạt, mắt nhìn vào khoảng không. "Tao chỉ sợ... nếu tụt lại phía sau anh ấy sẽ không thích tao nữa. Tao muốn xứng đáng đứng cạnh anh ấy, tao muốn anh tự hào về tao."
“Mày ngốc quá, tình yêu đâu có điều kiện.” Như chống cằm nhìn tôi, giọng mềm hẳn đi. “Nó yêu mày vì chính con người mày, cái cách mày hay cau mày suy nghĩ, cái cách mày lặng lẽ lo cho người khác, cái sự cố chấp đến khờ khạo của mày nữa, chứ đâu phải vì mấy cái thành tích kia.”
Tôi quay đi, không đáp. Trong lồng ngực chợt trĩu xuống. Tôi biết nó nói đúng, nhưng lý trí và cảm xúc hiếm khi đi cùng hướng.
Giá trị của tôi, theo một cách nào đó, luôn gắn liền với những thành tích, những giải thưởng, những thứ có thể đo đếm được. Đó là cách duy nhất tôi học được để đối phó với sự bất an của chính mình.
Nếu tôi không còn giỏi nữa, nếu tôi không còn là người xuất sắc nhất, liệu Duy Anh có còn nhìn thấy tôi không? Liệu tôi có còn đủ tư cách để đứng cạnh cậu ấy, một người luôn tỏa sáng và thu hút mọi ánh nhìn?
Tôi không thể dừng lại được, tôi cần ánh hào quang của thành công để làm bệ đỡ cho sự tự ti của mình.
Nhắm mắt lại, mọi thứ lại quay về với những con số và công thức rối rắm. Chỉ khi đắm mình vào việc học, mới thấy mình đang tiến lên, đang dần trở nên xứng đáng hơn một chút.
-
"Châu ơi ra đây, mẹ có quà cho con này!"
Giọng mẹ vang lên từ phòng khách, nhẹ như làn gió len qua khe cửa, khẽ lay tôi khỏi cơn mệt. Ngoài kia, phố xá đêm nay dịu êm lạ thường, tiếng ve cuối mùa rơi lác đác. Tôi gục trên bàn học, ánh đèn vàng hắt lên tường loang lổ bóng sách. Vừa định đọc nốt trang cuối, tiếng mẹ đã kéo tôi bật dậy chạy ra ngoài.
Quà? Món quà gì mà khiến mẹ vui đến thế nhỉ? Trong đầu tôi chớp nhoáng tua lại một lượt, cố tìm xem hôm nay có dịp đặc biệt nào không, nhưng tất cả trống rỗng.
"Quà gì vậy mẹ?" Tôi hỏi, mắt sáng rỡ như ngọn đèn pha. Nhưng ngay khi nhìn thấy món quà mẹ đặt trước cửa, mọi tia sáng trong tôi vụt tắt. Trước mặt là một ngọn núi sách Toán cao đến ngang eo mẹ. Nào là Toán nâng cao, Đại số, Hình học, Bài tập chọn lọc... chỉ nghe tên thôi đã thấy chóng mặt.
"Đây, mẹ mới mua ở hiệu sách về. Mấy cuốn này anh họ con ôn xong thi được giải Nhì đấy! Con mà học xong đống này chắc cũng được Nhì." Mẹ thì vui vẻ, còn tôi bắt đầu quay cuồng với những con số, những ký hiệu khô khan thi nhau nhảy múa trước mắt.
"Đây, mẹ mới mua ở hiệu sách. Mấy cuốn này anh họ con học xong được giải Nhì đấy. Con mà chăm chắc cũng thế." Mẹ tươi cười, còn tôi chỉ thấy những con số nhảy múa trước mắt.
Anh họ lớn hơn tôi ba tuổi, từ lâu đã là một tượng đài trong gia đình. Anh ấy thực sự có đầu óc nhạy bén đến mức phát sáng rực rỡ. Năm học lớp 10, anh đã xuất sắc giành giải Nhì kỳ thi học sinh giỏi Quốc gia – một thành tích mà cả họ hàng đều hãnh diện khoe khoang. Rồi sau đó, với điều kiện gia đình giàu có anh được tạo cơ hội sang Úc du học. Do đó lúc nào, tôi cũng bị mẹ so sánh với anh ấy.
Tiếng ve cuối mùa vẫn rả rích ngoài hiên, gió khẽ lay tấm rèm mỏng. Bên cạnh chồng sách cao ngất, tôi đưa tay lật thử một trang, giấy lạnh, lòng cũng lạnh. Món quà này chẳng có giấy gói hay ruy băng, chỉ có kỳ vọng nặng trĩu mà mẹ âm thầm đặt lên vai. Năm tháng nữa thi, với đống sách này… biết bao giờ mới xong?
Trong khi đó, tôi lại ấp ủ một món quà sinh nhật cho Duy Anh: một đôi giày đá bóng mới. Đôi giày cũ của anh đã rách, vết nứt dài ngoằn trên lớp da sờn màu. Tôi muốn anh có một đôi thật tốt. Tiền giải thưởng các cuộc thi, thêm khoản làm thêm online, chắc vừa đủ.
Thế là sau giờ học, tôi kéo Như và Huy đi thẳng đến con phố chuyên bán giày dép sôi động nhất thành phố. Mấy cửa hàng giày nối tiếp nhau, mỗi nơi lại trưng bày hàng trăm mẫu mã bóng bẩy đủ màu sắc. Tôi như lạc vào mê cung, đôi mắt đảo liên hồi không khỏi cảm thấy choáng váng trước biển lựa chọn.
Thật tình, tôi không phân biệt nổi giày đá bóng khác gì giày chạy bộ, nên đành giao phó hết cho Huy. Nó hăng say chỉ từng loại đế, từng chất liệu, thao thao bất tuyệt về độ bám sân và khả năng ăn bóng, cứ như huấn luyện viên chuyên nghiệp. Ba đứa ghé hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, thử lên thử xuống không biết bao nhiêu đôi.
"Ê đôi Adidas này đẹp nè." Tôi nhìn màu xanh chuối non thằng Huy chỉ mà ngán ngẩm.
Cuối cùng, sau hồi đắn đo và được Như phân tích cặn kẽ về độ bền, độ bám sân và cả phong cách của Duy Anh, tôi quyết định chốt hạ một đôi Nike Tiempo 10. Màu xanh nhã nhặn nhưng vẫn có điểm nhấn, nhìn rất chất. Hy vọng Duy Anh sẽ thích nó.



Bình luận
Chưa có bình luận