Mối quan hệ này, tôi muốn nó phát triển nhanh hơn nữa. Sáng nay ở nhà ăn, ánh mắt Châu chạm vào tôi rồi vội vã cúi xuống. Tôi rất hài lòng, có vẻ những hành động của tôi đêm qua đã đạt hiệu quả.
Ngày thi đấu thứ hai, tôi vẫn luôn giữ cậu ấy trong tầm mắt. Dù tập trung cho trận đấu nhưng tôi vẫn cảm nhận được kha khá ánh mắt đáng ghét đang nhìn công chúa của mình.
“Cậu bình tĩnh đi. KPI của thầy chỉ cần hạng ba thôi. Tin mình.”
Chúng tôi thắng. 21–16. Vào chung kết.
Tôi lại tỉnh như ruồi, theo thói quen hôm qua mà nắm tay cậu ấy về phía khu vực chờ. Bàn tay tôi siết chặt, cố tình truyền sự ấm áp, sự an toàn tuyệt đối, và sự chủ quyền của tôi.
Chúng tôi thua ở chung kết với vị trí Á quân. Tôi chẳng mấy bận tâm đến chiếc cúp bạc, điều tôi để ý hơn là ánh mắt buồn của Châu. Cậu ấy cứ tự trách mình, giọng nhỏ đi thấy rõ.
“Chơi vậy là quá tốt! KPI đã vượt rồi. Lúc nãy mình trượt chân, không phải lỗi cậu.”
Sau khi nghỉ ngơi, tôi biết Châu vẫn còn buồn vì kết quả nên đã rủ cậu ấy đi vòng quanh khu thi đấu. Tôi cần kéo cậu ấy ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực kia. Tôi muốn tìm một cách để kéo gần khoảng cách giữa hai đứa và sự ồn ào chính là lựa chọn hoàn hảo. Thế là tôi cố tình chọn chỗ đông nhất, chính là sân kéo co.
Đám đông phía sau bất ngờ xô tới, tôi lập tức vòng tay kéo Châu sát vào người, gần như che trọn cậu khỏi những va chạm hỗn loạn. Tôi thấy cậu ấy thoáng khựng lại một chút, thế là đủ.
“Đứng đây nóng quá. Cậu qua chỗ máy lạnh ngồi đi, để mình mua nước.”
Tôi đưa cô ấy đến khu vực chờ, rồi chạy đi mua nước cam nhanh nhất có thể. Ấy vậy mà vừa trở lại tôi đã thấy tình địch mới xuất hiện.
“Công chúa, nước của cậu đây!” Tôi hoàn toàn phớt lờ Tuấn Ngọc gì đó đang ngớ người ra.
“Bạn đây là?” Tuấn Ngọc tò mò nhìn sang tôi.
“Bùi Duy Anh, bạn trai cậu ấy.”
Tuấn Ngọc ái ngại nhìn chúng tôi rồi bỏ đi.
“Từ khi nào cậu là bạn trai mình vậy?”
“Thì bạn là con trai ấy. Thấy cậu ngại từ chối nên mình giúp thôi.”
Nhìn thấy Châu hơi chùn xuống, tôi cảm thấy một chút bất an len lỏi. Có phải tôi đùa quá lố rồi không?
“Cậu giận à?”
"Không có gì. Chỉ là… cảm ơn cậu."
“Cũng may là mình về kịp. Không thì cậu lại bị người ta dụ dỗ mất.”
Thấy cậu ấy không mấy quan tâm, tôi nghiêm túc nói tiếp: “Lần sau nếu có trai lạ xin cách liên lạc, cậu phải từ chối ngay. Có thể nói là cậu có bạn trai rồi hoặc là lý do gì đó. Cậu xinh như thế phải giữ khoảng cách với bọn con trai.”
"Mình biết rồi.”
Nhìn vẻ ngoan ngoãn gật đầu mà muốn ôm cậu ấy một cái quá!
Buổi chiều, lễ trao giải diễn ra nhanh gọn. Học sinh các trường tập trung ở sân chính, đồng phục đủ sắc màu tạo nên khung cảnh rực rỡ. Cả nhóm chụp vài tấm ảnh lưu niệm, không khí vừa nhộn nhịp vừa phảng phất chút tiếc nuối.
Giữa lúc đó, một giọng nói vang lên sau lưng:
“Duy Anh, chúc mừng nhé.”
Bản năng cảnh giác của tôi lập tức bật lên. Tôi không muốn bạn này làm phiền tôi, và quan trọng hơn tôi không muốn Châu nhìn thấy và hiểu lầm. Tôi lập tức lùi lại một bước, hơi nghiêng người để giữ khoảng cách.
“Cho mình xin Facebook được không? Mình đã xem cậu thi đấu suốt 3 ngày. Cậu rất đúng gu mình, vừa đẹp trai vừa lạnh lùng. Mình thích cậu.”
“Xin lỗi, mình có crush rồi.”
“Là ai? Cậu lấy lý do để từ chối thôi phải không?”
Tôi chỉ tay về phía Châu, đang đứng dưới ánh nắng cuối chiều: “Là cô bạn bên kia. Đẹp lắm, phải không?”
Bạn nữ hơi sững người, quay nhìn theo ánh mắt tôi. Sau một hồi nhìn ngắm kỹ lưỡng, cậu ta nhíu mày.
Bạn nữ thoáng sững lại, rồi quay sang nhìn theo. Sau một hồi im lặng, cậu ta khẽ gật đầu, mỉm cười:
“Ừ, đẹp thật. Vậy mình hiểu rồi.”
Tôi mỉm cười, bước chậm rãi về phía Châu. Giữa tiếng cười nói và sắc nắng cuối chiều, thế giới bỗng thu nhỏ lại chỉ còn lại hình bóng của cậu ấy.



Bình luận
Chưa có bình luận