Biến hình thành Golden Retriever



Cậu ấy đưa tôi đến một nhà hàng nép mình trong con hẻm yên tĩnh, như một bí mật chỉ dành cho những ai tinh ý. Tấm biển gỗ treo trên cửa khẽ đung đưa trong gió tên là Starlit. Vừa bước vào, tôi đã bị choáng ngợp bởi không gian tinh tế. Tuy không quá lớn nhưng ấm cúng, lãng mạn như một góc trời Âu cất giấu giữa lòng thành phố.

Tất cả những món trên bàn đều là thứ tôi thích, từ món khai vị cho đến đồ uống. Cậu ấy đã để ý và ghi nhớ từng sở thích nhỏ nhặt của tôi. Một dòng mật ngọt lan tỏa khắp cơ thể tôi, khiến tôi choáng váng. Tôi biết, mình không thể trì hoãn thêm nữa, phải hỏi cho ra lẽ.

"Lúc nãy..."

"Mình..."

Chúng tôi ngập ngừng, lời nói vấp nhau như hai nhịp tim đồng điệu. Cuối cùng, cậu ấy khẽ nghiêng đầu, ý bảo tôi nói trước.

Tôi hít một hơi sâu, bình tĩnh hỏi ra điều tò mò bấy lâu: "Vì sao từ trước đến giờ cậu luôn tốt với mình như thế? Còn cả... cái nắm tay đó là..."

Duy Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc tôi, giọng trầm ấm: "Đương nhiên là vì mình lỡ thương công chúa rồi. Cậu không nhìn ra mình thích cậu lắm à?"

Từng từ cậu nói vang lên trong tôi như ánh sáng rọi xuyên qua màn sương. Tôi cảm thấy như mình vừa được nâng lên chín tầng mây, nhẹ bẫng và hạnh phúc vô ngần. Nụ cười của tôi tự động nở ra, rạng rỡ đến mức chắc hẳn cả quán ăn cũng phải cảm nhận được niềm vui ấy. Mọi lời định nói đều bị nghẹn lại, chỉ còn ánh mắt rưng rưng nhìn cậu.

Thấy tôi sắp khóc Duy Anh hoảng hốt: "Đừng khóc! Nếu cậu không thích có thể từ chối. Mình không ép cậu đâu, thật đó!"

"Không phải."

"Thế nên, công chúa có muốn thử yêu mình không?" 

Tôi không trả lời ngay, chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn cậu ấy. Mái tóc mềm mại của Duy Anh hơi rối, vài sợi tóc lòa xòa trên trán. Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ấy ra khỏi trán cậu.

"Không thử đâu."

Vẻ mặt Duy Anh ngay lập tức tối sầm lại, giọng gấp gáp như sợ tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt: "Sao... sao lại không?"

Nhìn cậu ấy cuống quýt, tôi không nhịn được nữa.

"Ngốc quá!" Tôi khẽ xoa má cậu. "Mình không thử, mình yêu thật! Duy Anh à, từ bây giờ, mình chính thức là bạn gái của cậu!"

Nụ cười Duy Anh bừng sáng cả căn phòng. Cậu lấy từ túi áo ra một hộp nhẫn đôi, khiến tôi sững sờ. Thì ra cậu ấy đã chuẩn bị từ trước, đã nghiêm túc đến thế. Nhanh đến mức tôi còn chưa kịp định hình giấc mơ này là thật hay giả.

"Cái này là quà kỷ niệm ngày quen nhau nhé!" 

"Hình như chỉ có vợ chồng mới đeo nhẫn đôi thôi." Tôi nổi hứng ghẹo. 

Cậu mở hộp nhẫn, đeo chiếc nhẫn nhỏ xinh vào tay tôi: "Coi như là cầu hôn đặt cọc trước vợ tương lai đi. Xinh thế này không đeo nhẫn thì làm sao mà giữ được?"

Tai tôi đỏ rần không dấu nổi, câu này còn gây sốc hơn lời tỏ tình ban nãy nữa. 

"Có phải chúng ta nên đổi lại xưng hô rồi không?" 

Tôi còn đang ngơ ngác, chưa theo kịp câu chuyện. Thay đổi xưng hô gì cơ?

"Đổi... đổi như nào?" Tôi hỏi, giọng vẫn còn chút ngập ngừng. Trong đầu tôi đã nhảy số liên tục, anh - em có vẻ hơi không quen, chồng - vợ thì quá nhanh, còn bạn trai - bạn gái thì nghe cứ kiểu sượng sượng ấy.

"Đổi thành anh - em đi, hoặc là anh và công chúa." 

Cái vẻ cố tình chọc ghẹo ấy khiến tôi không thể chịu lép vế. Tôi bĩu môi, đáp lại: “Thôi được rồi, tuỳ anh.” Tôi cố kéo dài chữ “anh” ra, và đúng như dự đoán, mặt Duy Anh lập tức đỏ ửng.

-

Năm học mới bắt đầu, kéo theo cả núi sách vở và lịch học thêm dày đặc. Nhưng mối quan hệ của chúng tôi lại ngày một gắn bó. Chuyện tôi và Duy Anh quen nhau, tôi chỉ dám khai báo với đám Như trong nhóm 6 đứa bạn thân chí cốt. Còn những lời đồn đại khác ở trường, tôi chẳng buồn bận tâm. Một phần vì sợ bị gắn mác yêu sớm rồi bị thầy cô hỏi thăm nên ở trường, tôi đã ban lệnh cấm tuyệt đối Duy Anh xưng hô anh - em với tôi. Cậu ấy cũng ngoan ngoãn nghe theo, à cũng không ngoan lắm đâu, thỉnh thoảng vẫn lén lút gọi một tiếng "em yêu" khi chắc chắn không có ai xung quanh, bấy nhiêu cũng đủ khiến tôi run như gặp địa chấn.

Ngay cả tôi cũng không ngờ, sau khi chính thức quen nhau, Duy Anh từ hình tượng cold boy lạnh lùng ít nói mà bao nhiêu nữ sinh thầm thương trộm nhớ lại biến thành một chú "Golden Retriever cỡ bự" cực kỳ bám người, còn hay làm nũng nữa chứ! Ở đâu có tôi là ở đó có Duy Anh.

Cậu ấy lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau tôi như cái đuôi, từ căng tin đến thư viện, thậm chí còn lén lút đợi tôi ở nhà xe chỉ để nói chọc ghẹo tôi vài câu. Khi không có người, cậu ấy lại biến thành một đứa trẻ to xác tìm cách ôm tôi hoặc tựa cằm lên vai tôi, vuốt tóc xoa đầu như đầu mèo.

Nhớ có lần, tôi đang ngồi học nhóm trong thư viện, Duy Anh lân la ngồi đối diện, ánh mắt thì cứ dán chặt vào tôi. Lúc thấy không có ai để ý, cậu ấy liền chồm người sang xoa đầu.

"Công chúa ơi, em dễ thương quá."

"Bỏ cái móng vuốt đó ra khỏi người bản công chúa ngay!" Tôi bày ra vẻ mặt hù dọa. Duy Anh liền bĩu môi, ánh mắt long lanh, vẻ mặt tổn thương cực kỳ.

Mấy đứa trong nhóm nhìn thấy cảnh tượng đó ban đầu còn sợ hơn gặp quỷ, nhưng bây giờ chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Có lẽ chúng nó đã quen dần với cái sự bám dính của Duy Anh rồi.

"Hồi đó không phải lớp trưởng phản đối yêu đương hò hẹn à? Sao giờ lại biến thành thế này?" Tôi còn nhớ rõ mồn một lúc Khánh tỏ tình, Duy Anh còn hùng hùng hổ hổ tuyên bố không cho phép yêu sớm.

"Có à? Anh không nhớ." 

"Đừng có mà giả ngơ." 

"Anh không cho yêu đương vì sợ các bạn sụt thành tích." Duy Anh nháy mắt, ghé sát tai tôi thì thầm: "Nhưng em yêu anh đâu có sụt thành tích.  Em thử nghĩ đi, có người yêu vừa thông minh, vừa đẹp trai, lại còn chung thủy như anh chắc chắn là nguồn động lực cực kỳ lớn. Lúc nào gặp đề khó bí cách giải, , em chỉ cần ngắm anh một cái là thấy tinh thần sảng khoái, tự tin giải được hết ấy!"

"..." Hơi tự luyến, nhưng đúng là thế thật.

-

Năm học này tôi mang trọng trách lớn đó là tham gia kỳ thi Học sinh giỏi Quốc gia. So với Duy Anh, tôi biết mình vẫn còn một khoảng cách quá dài. Anh là kiểu người sinh ra để tỏa sáng, thông minh, điềm tĩnh và luôn khiến người khác phải ngước nhìn. Đối với tôi, việc đạt được giải Nhì đã là một thành công mỹ mãn rồi.

Chiều hôm đó, sau giờ học phụ đạo, tôi ngồi thẫn thờ bên bàn học, mắt mỏi và đầu óc mơ hồ giữa chồng tài liệu luyện đề. Giữa sự ngổn ngang của sách vở, Duy Anh xuất hiện như một thiên thần. Anh ấy nhẹ nhàng đặt xuống bàn một hộp yến chưng, cẩn thận tháo nắp rồi đưa tận tay cho tôi.

"Công chúa à, em ăn cái này đi, có sức mà học." 

Tôi nhìn hũ yến nhỏ trong tay ngẩn ra, mắt tròn xoe: "Nhãn hiệu này đắt lắm phải không?" Tôi nhớ lờ mờ cậu ấy mua cả một set hai mươi hũ. Nghĩ đến con số hơi bự đó, tôi bất giác nhíu mày.

Duy Anh mỉm cười dịu dàng, véo má tôi một cái rõ cưng: "Dùng cho em thì không xót gì cả. Tiền này anh tự kiếm được. Dù là 100 hũ, chỉ cần em thích anh sẽ mua. Ngoan, uống đi."

Đúng là đại gia có khác!


31

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout