Bước vào nhà ăn sáng, tôi đảo mắt, bắt gặp Duy Anh đang ngồi cùng Huy và vài bạn khác. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau chỉ thoáng, nhưng đủ làm tim tôi nhói nhẹ. Tôi cúi xuống đĩa trứng ốp la, cố giấu cảm giác thức trắng đêm qua chỉ vì một cái nhìn ngắn ngủi.
Ngày thi đấu thứ hai căng hơn hẳn. Tứ kết toàn đối thủ mạnh, mặt ai cũng nghiêm nghị. Thầy thể dục nhắc liên tục: “Giữ vững tâm lý, đừng nản chí.”
Trận đầu gặp THPT AB, á quân năm ngoái, tim tôi thắt lại. Nhưng khi còi khai trận vang lên, mọi hồi hộp bốc hơi, thay bằng tập trung tuyệt đối. Những pha phối hợp dồn dập, cuối cùng chúng tôi thắng sát nút. Trận hai thuận lợi hơn, đội tôi đứng đầu bảng, chính thức vào bán kết.
Buổi trưa, tôi ăn không nổi, bụng cồn cào như sắp bước ra pháp trường. Đến khi cùng Duy Anh bước vào sân buổi chiều, tay chân tôi lạnh ngắt.
“Cậu bình tĩnh đi. KPI của thầy chỉ cần hạng ba thôi. Tin mình.”
Tiếng còi bắt đầu trận bán kết vang lên. Nhịp điệu dồn dập, tiếng cổ vũ rền vang khiến máu tôi sôi sục. Hiệp một kết thúc với chút hụt hẫng, nhưng hiệp hai chúng tôi bùng nổ. Một cú đập xé gió, cầu cắm thẳng vào góc cao, khán đài như nổ tung. Khi bảng tỷ số hiện 21–16, chúng tôi vào chung kết.
Rồi bất chợt, Duy Anh quay sang, nắm lấy tay tôi và kéo về khu vực chờ. Bàn tay cậu ấy ấm áp, siết chặt, truyền sang tôi một cảm giác kỳ diệu, khiến lòng tôi bỗng dưng nhẹ tênh và mọi áp lực tan biến.
“Vào chung kết rồi!” Giọng cậu ấy vang lên đầy phấn khích.
Cả đội ùa vào ôm nhau, la hét, thầy giáo cũng cười rạng rỡ. Đêm đó, chúng tôi kéo qua phòng thầy ăn mừng. Thầy vừa cười vừa nhắc:
“Hạng ba là ổn rồi, nhưng nếu được nhất nhì thì càng tuyệt! Tối nay nghỉ sớm, mai còn chiến!”
Đêm thứ hai ở khách sạn, tôi không mất ngủ như hôm trước. Ngược lại, tôi ngủ rất sâu và mơ thấy Duy Anh ôm tôi, vuốt tóc cực kỳ âu yếm. Cảm giác ấm áp từ giấc mơ vẫn vương vấn khi thức dậy, khiến khóe môi tôi bất giác cong lên.
Sáng hôm sau, không khí toàn đội khác hẳn. Không còn sự nôn nao căng thẳng, thay vào đó là sự điềm tĩnh xen lẫn hưng phấn và quyết tâm. Chúng tôi đã đạt mục tiêu hạng ba, nhưng đứng trước cơ hội chạm tay vào chiếc cúp vô địch, không ai muốn dừng lại.
Trận chung kết bắt đầu, đối thủ là THPT BC, á quân hai năm trước. Hiệp 1 trôi qua nhanh, tỷ số 21–18 nghiêng về đội bạn. Hiệp hai, từng điểm như được khắc sâu, khán đài nín thở. Cuối cùng, chúng tôi thua sát nút: 21–19.
Thua rồi. Chúng tôi dừng lại ở vị trí Á quân.
“Duy Anh, thật xin lỗi. Nếu mình nhanh chân hơn…”
“Chơi vậy là quá tốt! KPI đã vượt rồi. Lúc nãy mình trượt chân, không phải lỗi cậu.” Cậu nắm tay tôi, siết nhẹ.
Sau khi nghỉ ngơi xong, tôi cùng Duy Anh đi vòng quanh khu thi đấu xem các môn khác. Dù trời đã về chiều, không khí vẫn náo nhiệt. Bên sân kéo co, tiếng hò hét vang dội như sắp bể màng nhĩ. Thấy một chỗ trống, Duy Anh kéo tôi đến đó, lẫn vào đám đông nhưng vẫn khẽ ép tôi sát vào mình khi khán giả phía sau xô tới. Tôi khựng lại một giây, tim đập nhanh hơn vì khoảng cách giữa hai chúng tôi gần hơn bình thường, nhưng lại vờ như không có gì, mắt vẫn dán vào sân thi đấu.
“Đứng đây nóng quá. Cậu qua chỗ máy lạnh ngồi đi, để mình mua nước.”
“Vậy cậu mua giúp mình chai nước cam nhé.”
Duy Anh khẽ gật đầu rồi lách người qua đám đông. Tôi đến ngồi ở khu vực chờ một mình giữa biển người ồn ào. Chưa đầy năm phút sau, một giọng nói điềm đạm vang lên bên cạnh:
“Chào bạn. Mình là Tuấn Ngọc, học trường THPT DT”
Tôi quay sang. Cậu ấy cao ráo, tóc cắt gọn gàng nhưng nhìn có vẻ lớn hơn tôi.
“Mình có xem bạn thi đấu. Lối chơi rất chắc chắn, đặc biệt là ở trận bán kết. Mình rất ấn tượng.”
Tôi hơi bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì cậu ấy nói tiếp, giọng không nhanh cũng không chậm: "Nếu được, mình có thể xin cách liên lạc của bạn không? Mình không có ý làm phiền đâu, chỉ đơn giản là muốn kết bạn làm quen."
Tôi siết nhẹ điện thoại trong tay, ánh mắt lảng đi nơi khác: "Mình nghĩ là không được."
“Công chúa, nước của cậu đây!” Giọng Duy Anh vang lên từ phía sau, không lớn nhưng đủ khiến cả tôi và Tuấn đều khựng lại.
Thoáng chốc cậu ấy đã đứng cạnh, quen thuộc mà vặn nắp đưa cho tôi.
“Bạn đây là?” Tuấn Ngọc tò mò nhìn sang Duy Anh.
“Bùi Duy Anh, bạn trai cậu ấy.”
Tôi sặc nhẹ trong cổ, tay run đến mức suýt làm đổ cả chai nước cam.
“Vậy… xin lỗi vì đã làm phiền.” Cậu bạn ấy ái ngại nhìn chúng tôi rồi bỏ đi, bầu không khí ngượng ngùng đến nghẹt thở.
“Từ khi nào cậu là bạn trai mình vậy?”
Cậu ấy vẫn đứng đó, miệng nở nụ cười khó hiểu: “Thì bạn là con trai ấy. Thấy cậu ngại từ chối nên mình giúp thôi.”
Một chút hụt hẫng len lỏi trong lòng. Là tôi nghĩ nhiều rồi, làm sao mà xứng chứ.
“Cậu giận à?”
Tôi lắc đầu, mắt vẫn dán vào chai nước trong tay: "Không có gì. Chỉ là… cảm ơn cậu."
Duy Anh im lặng một lát, cảm nhận không khí trùng xuống, rồi nghiêng đầu thì thầm, giọng vừa trấn an vừa khẽ ghen: "Cũng may là mình về kịp. Không thì cậu lại bị người ta dụ dỗ mất."
Tôi nhíu mày: "Ai dụ dỗ ai chứ?"
“Thì bạn gì đó. Mình thấy rõ mà, ánh mắt đó… không đơn giản đâu.”
“Mình có phải trẻ con 3 tuổi đâu?”
“Lần sau nếu có trai lạ xin cách liên lạc, cậu phải từ chối ngay. Có thể nói là cậu có bạn trai rồi hoặc là lý do gì đó. Cậu xinh như thế phải giữ khoảng cách với bọn con trai.” Càng nói, cậu ấy càng nghiêm túc, tay khẽ đặt lên vai tôi.
"Mình biết rồi.”
Bỏ qua chuyện đó, bên kia Huy cũng vừa thi xong và may mắn giành được giải Nhất. Các môn điền kinh và bơi lội của trường năm nay cũng đạt kết quả khả quan, mang về tổng cộng 3 huy chương vàng, 3 huy chương bạc và 4 huy chương đồng. So với những năm trước, đây đã là một thành tích rất đáng khích lệ.
Buổi chiều, lễ trao giải diễn ra nhanh chóng. Tất cả học sinh các trường tập trung về sân chính, đứng thành từng nhóm theo màu áo đồng phục, tạo nên một bức tranh rực rỡ sắc màu và đầy khí thế. Cả nhóm kéo nhau chụp vài tấm ảnh lưu niệm, không khí nhộn nhịp xen lẫn chút tiếc nuối vì cuộc thi đã gần kết thúc.




Bình luận
Chưa có bình luận