Mập mờ


Giữa tiếng reo hò của sân vận động, một trái tim nhỏ bé chợt nhận ra mình đang đánh cược cả một thế giới.

"Trường THPT chuyên X thắng!" 

Cả khán đài như vỡ òa trong tiếng hò reo, tôi còn cảm nhận được rõ ràng từng nhịp đập vang dội trong lồng ngực.

"Thấy chưa, tụi mình làm được rồi!" Duy Anh chìa tay đến trước mặt tôi.

Tôi nắm chặt: "Cậu cừ thật đấy, lớp trưởng!"

Duy Anh dìu tôi ra khỏi sân, ánh chiều nhuộm bậc thang trong nhà thi đấu. Một ngày căng như dây đàn khép lại trong tiếng hò reo và nụ cười mãn nguyện.

Tôi quay về phòng tranh thủ tắm rửa thật nhanh còn sửa soạn trang điểm một chút. Tôi không phải kiểu người chăm chút từng chút một nhưng riêng với Duy Anh, lúc nào tôi cũng muốn mình thật hoàn hảo. Xong xuôi tôi chạy vội đến cuối hành lang đã có Duy Anh chờ sẵn.

“Ủa Huy đâu?” Tôi ngó quanh. Chẳng phải đã hẹn đi chung à?

“Đi trước rồi, nó bảo sợ hết đồ ăn nên đi lấy sớm.” 

“Thế tụi mình đi thôi.” Từ khi nào Huy ham ăn bỏ bạn chạy thế nhỉ? Mà thôi, có cơ hội đi riêng với crush, tôi vui còn không kịp.

Vừa đặt chân vào sảnh, mùi thức ăn đã ập đến như một lời chào khó cưỡng. Thơm lừng, ấm áp, ngòn ngọt mùi bánh và thoang thoảng hương nướng. Ngay lập tức, dạ dày tôi đã réo ầm lên.

“Không….không phải mình đâu.” Tôi thấy rõ cậu ấy đang nhịn cười nhìn tôi

“Rồi rồi, chắc là bụng mình ngại quá nên mượn bụng cậu kêu giùm đó.”

Tôi cố bước nhanh về phía bàn buffet để khỏa lấp sự xấu hổ còn chưa kịp nguôi trên mặt. Duy Anh tay cầm vé cười cười đi theo sau tôi. 

“Đi ăn thôi! Buffet đó nha tụi bây!” Sau tiếng hò là một đám học sinh trường tôi cầm dĩa múc cực kỳ hùng hổ. Đảo mắt nhìn quanh tôi đã thấy Huy cùng cái “núi” to bất thường trong dĩa đang ngồi ở bàn cùng thầy giáo.

Nhìn quanh, phần lớn đều là hải sản. Mắt tôi dừng lại ở khay tôm hấp bốc khói, màu cam đỏ bóng loáng dưới ánh đèn, vừa nóng hổi vừa hấp dẫn. Chỉ nghĩ đến việc bóc vỏ thôi tôi đã thấy lười, cuối cùng chọn mấy món không có vỏ, thêm một con tôm để thưởng thức.

Trái ngược hẳn với tôi, đĩa của Duy Anh thì ngập tràn hải sản món nào cũng có, mà đặc biệt là tôm. Nhiều đến mức tôi phải ngạc nhiên. Cậu ấy thích hải sản vậy à? Đúng là phát hiện mới.

“Tụi mày làm gì lâu thế? Tao ăn hơn nửa rồi. Ngồi đây nè, tao dành sẵn chỗ cho tụi mày rồi.”

Tôi nhìn hai cái ghế nó dành mà lòng ngổn ngang. Thế quái nào là hai ghế ở hai bên chứ không phải hai ghế liền nhau. 

Huy ơi là Huy!

“Mày qua ghế bên cạnh đi, để tao với Châu ngồi chung. Tụi tao còn muốn bàn chiến thuật ngày mai.” Duy Anh thản nhiên đẩy Huy qua bên kia.

“Hả? Bàn chiến thuật á? Trong giờ ăn cũng không tha?” Hai đầu lông mày Huy sắp hôn nhau tới nơi. Tuy thế, nó vẫn ngoan ngoãn đổi chỗ.

Bây giờ đầu tôi nhảy nhót không ngừng, miễn là được ngồi cạnh Duy Anh, mọi lý do khác đều không quan trọng.

Tôi cúi đầu ăn, nhai miếng thịt bò nướng thơm lừng, mắt lén liếc Duy Anh. Cậu ấy vẫn như mọi khi, nhịp nhàng và từ tốn. Quay lại nhìn đĩa của mình, cuối cùng tôi cũng gắp con tôm chưa bóc vỏ cho vào miệng. Quả nhiên, hậu quả tới ngay sau đó, vỏ cứng, dai và lạo xạo khiến tôi lập tức muốn nhè ra.

“Con gái con đứa mà ăn không bóc vỏ ghê vậy? Sao không nói để tao bóc cho?" Huy nhìn tôi bằng ánh mắt nửa kinh ngạc, nửa khâm phục. Ý định nhè ra của tôi bị ánh mắt đó chặn đứng, thế là tôi đành cắn răng nuốt nốt nửa con còn lại với vẻ mặt cam chịu.


Chẳng ngờ, Duy Anh đặt tay nhẹ lên mu bàn tay tôi, đẩy tới một cái chén nhỏ đầy tôm đã được bóc sạch.

“Ăn cái này đi, mình lỡ bóc nhiều quá.”

“Cảm ơn cậu! Bóc đẹp ghê.” Tôi cảm động nhìn chén tôm, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ấm vừa ngượng. 

Là cậu ấy cố tình phải không?

Đây quả thực là con tôm ngon nhất trong đời tôi được ăn, hẳn là ngon vì từng thớ thịt tôm đều chứa đựng sự ân cần của Duy Anh. 

Lúc lý trí trở lại, tôi mới nhận ra cả bàn đang đổ dồn ánh mắt về phía này. Cảm giác ngượng vừa trôi qua chưa lâu lại kịp quay về. Đáng sợ nhất là ánh mắt của thầy thể dục, như đang dò xét sự thân mật lạ thường giữa hai đứa.

“Duy Anh là người tốt thế này à?” 

“Em vẫn luôn là người tốt mà! Mọi người ăn đi đừng nhìn nữa.” Duy Anh chẳng hề bối rối. Thấy tôi có vẻ ngại ngùng nên cả bàn cũng không tiếp tục chọc nữa.

“Cậu ăn đi, muốn ăn ghẹ không mình bóc luôn nhé?” 

“Không cần đâu, đủ rồi.” Tôi vui nhưng vẫn sợ phiền cậu ấy

“Không sao, bình thường mình hay bóc mấy cái này ở nhà nên quen rồi. Ăn nhé!” Duy Anh lại bóc ghẹ cho tôi. Nhìn bàn tay thon trắng của cậu, tôi bắt đầu tưởng tượng nếu nó đan vào tay mình… tim bỗng nhộn nhạo.

Bản thân là người không biết cách ăn nói lắm, nhưng cứ ngồi nhìn cậu ấy bóc cho ăn như vậy thì cũng không tự nhiên chút nào. Tôi bắt đầu vắt óc nghĩ xem có thể nói gì đó cho bớt gượng gạo, đại loại như pha trò nhưng đầu óc lại rỗng tuếch một cách khó chịu.

“Sau này ai làm vợ cậu sướng lắm ha.”

Vừa nói xong, tôi lập tức muốn nhét lại từng chữ vào họng. Mồm nhanh hơn não, nói bậy rồi!

Duy Anh hơi khựng lại một chút, rồi nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt thoáng qua một tia cười mơ hồ, đầy ẩn ý: “Vậy cậu có định tranh suất không?”

“T-tranh gì cơ?” Tay tôi vội vã gắp bừa một miếng rau nhét vào miệng.

“Thì suất được bóc ghẹ suốt đời ấy.”

“Tranh cái đó… chắc đông lắm ha. Hahaha...”

“Ừ cũng không ít người muốn nhưng mà tùy người mình mới làm nhé.”

Tôi suýt cắn phải đũa, tay chân lóng ngóng, đầu thì chập chờn toàn những chữ như “tùy người”, “mình mới làm”, “tùy người”.

Cậu ấy nói thế là sao? Hay là mình tự ảo tưởng rồi?

Cuối bữa ăn, thầy giáo cùng mấy đứa con trai ăn xong trước nên xung phong đi lấy nước cho cả bàn. Một lúc sau, mọi người quay lại bưng theo cái khay to tướng. 

Tôi nhìn vào khay rồi nhìn Minh bằng ánh mắt hơi thất vọng: “Hết nước ngọt rồi hả?”

“Ừ, tụi tao tới trễ nên hốt được đúng ba ly.” Nói rồi Minh đưa cho Duy Anh và thầy giáo mỗi người một ly nước ngọt. Ly cuối cùng là cho Hồng Anh, nhỏ hay bị tụt huyết áp, mặt vẫn đang xanh lè vì ăn cay quá đà. Tôi ngại nên không có ý định ngỏ ý đổi đành lấy ly nước ép dưa hấu. 

“Cậu uống cái này đi, đưa ly nước ép cho mình.” Duy Anh đưa ly nước ngọt về phía tôi.

“Không phải từ chiều cậu đã muốn uống nước ngọt à? Mình uống nước ép được mà.”

Nhân lúc mọi người không chú ý, Duy Anh áp sát tai tôi thì thầm: “Cậu đâu thích uống nước ép. Huống hồ giờ mình hết thèm nước ngọt rồi.”

Khoảng cách gần khiến tôi chẳng biết phải nhìn đâu. Mùi bạc hà thanh mát từ Duy Anh làm tim tôi loạn nhịp.

“Nhưng mà…” Tôi chưa kịp nói hết thì Duy Anh đưa ly nước ép lên miệng, đặt môi ngay chỗ tôi vừa uống, thản nhiên nhấp một ngụm.

“Lỡ uống rồi, giờ đổi ly cũng không kịp nữa ha.”

Tôi há miệng ra rồi lại ngậm vào, sau đó ngoan ngoãn nóc hết ly nước. Cứ như thế đến sáng mai thức dậy đầu tôi vẫn còn lơ lửng trên mây.

50

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout