Mập mờ


Giữa tiếng reo hò của sân vận động, một trái tim nhỏ bé chợt nhận ra mình đang đánh cược cả một thế giới.

“Trường THPT chuyên X thắng!”

Cả khán đài như vỡ òa trong tiếng hò reo. Âm thanh dội xuống từng bậc ghế, lan vào lồng ngực, đập thình thịch như muốn bật tung ra ngoài.

"Thấy chưa, làm được rồi!" Duy Anh chìa tay đến trước mặt tôi.

Tôi hào hứng nắm lấy tay cậu ấy, chặt đến mức cảm nhận được cả những vết chai mỏng và hơi ấm vẫn còn vương chút mồ hôi sau trận đấu: “Cậu cừ thật đấy, lớp trưởng!”

Duy Anh cười, dìu tôi ra khỏi sân. Ánh chiều nhuộm vàng những bậc thang trong nhà thi đấu. Một ngày căng như dây đàn khép lại trong tiếng hò reo và nụ cười mãn nguyện.

Tôi quay về phòng tranh thủ tắm rửa thật nhanh còn sửa soạn trang điểm một chút. Bình thường tôi vốn chẳng mặn mà với phấn son, nhưng riêng trước mặt Duy Anh, tôi luôn muốn mình là phiên bản hoàn hảo nhất. Xong xuôi tôi chạy vội đến cuối hành lang đã có Duy Anh và Hữu Huy chờ sẵn.

“Ủa Huy đâu?” Tôi ngó quanh. Chẳng phải đã hẹn đi chung à?

“Đi trước rồi, nó bảo sợ hết đồ ăn nên đi lấy sớm.” 

“Thế tụi mình đi thôi.” Từ khi nào thằng Huy ham ăn bỏ bạn chạy thế nhỉ? Mà thôi, có cơ hội đi riêng với crush tôi vui còn không kịp, chút nghi hoặc nhỏ nhoi đó sớm đã bị ném ra sau đầu.

Vừa đặt chân vào sảnh, mùi thức ăn đã ập đến như một lời chào khó cưỡng. Thơm lừng, ấm áp, ngòn ngọt mùi bánh và thoang thoảng hương nướng. Ngay lập tức, dạ dày tôi đã réo ầm lên.

“...” Tôi thấy rõ cậu ấy đang nhịn cười nhìn tôi

“Không nghe thấy gì hết."

Tôi cố bước nhanh về phía bàn Buffet để khỏa lấp sự xấu hổ còn chưa kịp nguôi trên mặt. Duy Anh tay cầm vé cười cười đi theo sau tôi. 

“Đi ăn thôi! Buffet đó tụi bây!” Sau tiếng hò là một đám học sinh trường tôi cầm dĩa múc cực kỳ hùng hổ. Đảo mắt nhìn quanh tôi đã thấy Huy cùng cái “núi” to bất thường đang ngồi ở bàn cùng thầy giáo.

Nhìn quanh, trước mắt tôi là cả một biển hải sản. Mắt tôi dừng lại ở khay tôm hấp đang bốc khói nghi ngút, màu cam đỏ bóng loáng dưới ánh đèn, vừa nóng hổi vừa quyến rũ đến khó cưỡng. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh phải ngồi bóc từng lớp vỏ thôi, sự lười biếng trong tôi đã trỗi dậy. Nhưng cuối cùng bằng một cách nào đó lúc tỉnh lại, tôi đã gắp một con tôm từ lúc nào.

Trái ngược hẳn với tôi, đĩa của Duy Anh thì ngập tràn hải sản món nào cũng có, mà đặc biệt là tôm. Nhiều đến mức tôi phải ngạc nhiên. Cậu ấy thích hải sản vậy à? Đúng là phát hiện mới.

“Tụi mày làm gì lâu thế? Tao ăn hơn nửa rồi. Ngồi đây nè, tao dành sẵn chỗ cho tụi mày rồi.”

Tôi nhìn hai cái ghế nó dành mà lòng ngổn ngang. Thế quái nào là hai ghế ở hai bên chứ không phải hai ghế cạnh nhau. 

Huy ơi là Huy!

“Mày qua ghế bên cạnh đi, để tao với Châu ngồi chung. Tụi tao còn muốn bàn chiến thuật ngày mai.” Duy Anh thản nhiên đẩy Huy qua bên kia.

“Hả? Bàn chiến thuật á? Trong giờ ăn cũng không tha?” Hai đầu lông mày Huy sắp hôn nhau tới nơi. Tuy thế, nó vẫn ngoan ngoãn đổi chỗ.

Tôi cúi đầu ăn, nhai miếng thịt bò nướng thơm lừng, mắt lén nhign Duy Anh. Cậu ấy vẫn như mọi khi, nhịp nhàng và từ tốn. Quay lại nhìn đĩa của mình, cuối cùng tôi cũng gắp con tôm chưa bóc vỏ cho vào miệng. Quả nhiên, hậu quả tới ngay sau đó, vỏ cứng, dai và lạo xạo khiến tôi lập tức muốn nhè ra.

“Con gái con đứa mà ăn không bóc vỏ ghê vậy? Sao không nói để tao bóc cho?" Huy nhìn tôi bằng ánh mắt nửa kinh ngạc, nửa khâm phục. Ý định nhè ra của tôi bị ánh mắt đó chặn đứng, thế là tôi đành cắn răng nuốt nốt nửa con còn lại với vẻ mặt cam chịu.

Tôi liếc xéo nó một cái: “Tao còn chưa hỏi tội mày ban nãy bỏ tụi tao đi trước lấy đồ ăn đâu đấy!”

Huy ngẩn người, ngơ ngác đáp: “Ơ, lúc nãy không phải Duy...”

“Ăn cái này đi, tôi lỡ bóc nhiều quá.”

Duy Anh đột nhiên đẩy tới một cái chén nhỏ đầy tôm đã được bóc sạch đến trước mặt tôi.

“Cảm ơn cậu! Bóc đẹp quá.” Tôi cảm động nhìn chén tôm, trực tiếp cho thằng Huy đi vào dĩ vãng.

Đây quả thực là con tôm ngon nhất trong đời tôi được ăn, hẳn là ngon vì từng thớ thịt tôm đều chứa đựng sự ân cần của cậu ấy. 

Tôi mải mê với cảm giác ấy đến khi nhận ra những ánh nhìn xung quanh đang lặng lẽ dồn về phía mình. Cái ngượng vừa kịp tan đi lại âm thầm quay trở lại. Đáng sợ nhất vẫn là ánh mắt của thầy thể dục quét tới quét lui, giống như đang dò xét sự thân mật lạ thường giữa hai đứa.

“Duy Anh… em tốt thế này à?”

“Em vẫn luôn là người tốt mà ạ! Mọi người ăn đi đừng nhìn nữa.” Cậu ấy đáp lại, gương mặt điềm nhiên không một gợn sóng, tiếp tục hỏi.“Muốn ăn ghẹ không mình bóc luôn?” 

“Không cần đâu.” Tôi vội xua tay.

“Bình thường mình hay bóc mấy cái này ở nhà nên quen rồi. Ăn nhé!” Chẳng đợi tôi đồng ý, Duy Anh lại cặm cụi bóc ghẹ.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp của sảnh tiệc, đôi bàn tay thon dài với những đốt ngón tay rõ ràng của Duy Anh càng trở nên nổi bật. Tôi vô thức tưởng tượng ra cảnh đôi tay ấy đan vào tay mình…tim đập như trống trận.

Bản thân tôi vốn không phải kẻ khéo léo trong chuyện ăn nói, nhưng cứ ngồi yên tận hưởng kiểu phục vụ tận răng này mãi cũng thấy bứt rứt không yên. Tôi vắt óc nghĩ xem nên nói gì đó để phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, đại loại là một câu pha trò gì đó.

“Sau này ai làm vợ cậu sướng lắm ha.”

Vừa nói xong, tôi lập tức muốn nhét lại từng chữ vào họng.

Mồm nhanh hơn não, nói bậy rồi!

Duy Anh hơi khựng lại một chút, bàn tay đang bóc dở con ghẹ dừng giữa không trung. Cậu ấy khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt thoáng qua một tia ý cười mơ hồ: “Vậy cậu có định tranh suất không?”

“T-tranh gì cơ?” Tôi lắp bắp, tay chân cuống cuồng gắp bừa một miếng rau nhét vào miệng.

“Thì suất được bóc ghẹ suốt đời ấy.”

“Tranh cái đó… chắc đông lắm ha. Hahaha...”

“Ừ cũng không ít người muốn nhưng mà tùy người tôi mới làm.”

Tôi suýt cắn phải đũa. Mọi thứ xung quanh mờ nhạt đi hẳn, trong đầu tôi giờ phút này chỉ chập chờn toàn những chữ như “tùy người”, “tôi mới làm”.

Nói thế là sao?

Hay là tôi tự ảo tưởng rồi?

Bữa tiệc dần về cuối, nhóm con trai ăn xong trước liền hăng hái đứng dậy đi lấy nước cho cả bàn. Ít phút sau, bọn nó quay lại với một khay nước đủ loại màu sắc.

Tôi nhìn vào khay trong tay Minh, thoáng thất vọng: “Hết nước ngọt rồi hả?”

“Ừ, tụi tao tới trễ nên hốt được đúng ba ly. Mày muốn đổi à?”

"Không đâu, tao uống gì cũng được. Cảm ơn nhé!" Tôi đưa tay nhận lấy ly nước ép dưa hấu. Thú thật, tôi vốn chẳng ưa gì tất cả các loại nước ép trên đời nhưng thôi, lâu lâu uống một lần cũng không đến nỗi nào.

Minh gật gật đầu, lần lượt đưa cho thầy giáo và Duy Anh mỗi người một ly nước ngọt đỏ rực màu dâu. Ly cuối cùng được dành cho Hồng An, cậu ấy bị tụt đường mặt vẫn đang tái nhợt. 

“Cậu uống cái này đi, đưa ly nước ép cho tôi.” Duy Anh đưa ly nước ngọt cho tôi.

“Không phải từ chiều cậu đã muốn uống nước ngọt à?”

Nhân lúc mọi người không chú ý, Duy Anh áp sát tai tôi thì thầm: “Cậu đâu thích uống nước ép. Huống hồ giờ tôi hết thèm nước ngọt rồi.”

Khoảng cách gần khiến tôi chẳng biết phải nhìn đâu.

“Nhưng mà…” Tôi chưa kịp nói hết cậu ấy đã đưa ly nước ép lên miệng, đặt môi ngay chỗ tôi vừa uống thản nhiên nhấp một ngụm.

“Lỡ uống rồi, giờ đổi ly cũng không kịp nữa.”

Tôi há miệng ra rồi lại ngậm vào, sau đó ngoan ngoãn nóc hết ly nước trong tình trạng hồn bay phách lạc. Cứ như thế đến sáng mai thức dậy đầu tôi vẫn còn lơ lửng trên mây, ba hồn bảy vía còn chưa về đủ.

50

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout