Tỏ tình và cái kết



"Châu ơi, đi học thể dục đi!" Giọng Như vang lanh lảnh, hòa cùng Huy từ dưới nhà vọng lên.

Tụi nó đến đúng tám giờ, vừa lúc tôi đang gấp vội tập sách sau buổi ôn sớm. Hôm nay lớp có hai tiết thể dục, một phần lịch học chẳng mấy ai mong đợi, trừ vài đứa mê vận động hoặc thèm nghỉ học lý thuyết.

"Thưa mẹ con đi học." Tôi vừa nói vừa khoác vội ba lô. Hiếm hoi lắm mẹ mới ở nhà vào buổi sáng, tôi chưa kịp ngoảnh lại nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt bà dõi theo sau lưng.

"Ừ, đi cẩn thận." Giọng mẹ dịu như nắng sớm.

Ba đứa đạp xe thong thả giữa con đường rợp nắng. Gió lướt qua mái tóc, tiếng cười trôi theo tán cây.

Đến trường, vừa dựng xe, ánh mắt tôi chạm ngay bóng dáng quen thuộc. Đó là Duy Anh! Cậu ấy đứng đó trong bộ đồ thể dục xanh chuối non chết chóc, cái màu mà tôi vẫn luôn nghĩ chỉ dành cho cây cỏ hoặc mấy chú ếch. Phải thừa nhận bộ đồ thể dục màu này vốn kén người lắm nhưng cậu ấy lại mặc hợp đến mức làm tôi bất ngờ. Hay là do cậu ấy đẹp trai, nên mặc gì cũng đẹp, thậm chí còn khiến cái màu xanh "chết chóc" kia cũng trở nên sống động nhỉ?

"Vô xếp hàng lẹ lên, sắp trễ rồi mà mày còn ngắm trai đẹp!" Thằng Huy lôi xệnh tôi và con Như chạy về phía đội hình.

Tôi vốn tự hào về khả năng kiểm soát biểu cảm, có thể giữ nét mặt bình thản giữa bao ồn ào thế nhưng lúc ấy, trước cảnh tượng 35 “con ếch màu xanh chuối non” đang chen chúc thành hàng dài, tôi không kìm nổi mà quay lưng lại bật cười ha hả cực kì mất hình tượng.

Trùng hợp thay, người đứng ngay sau lưng tôi lại là Duy Anh. Ánh mắt cậu ấy dừng lại trên mặt tôi trong một khoảnh khắc ngỡ ngàng, một cái chớp mắt đủ làm tôi xấu hổ đến đông cứng người lại, mọi hơi thở đều ngưng lại ở cổ họng. Nhỏ Như đứng bên trái chứng kiến toàn bộ câu chuyện bắt đầu bụm miệng cười, thế mà nó còn nhẫn tâm kể cho thằng Huy đứng trước.

Tôi hắng giọng, cố lấy lại vẻ bình thường.
"Lớp trưởng, cậu không nên lên điều hành lớp sao?"

"Hôm nay buổi đầu, thầy có mấy yêu cầu cần nhắc. Lát nữa mình mới lên." Cậu ấy nở một nụ cười khó hiểu.

Ở một nơi tôi không biết, sâu thẳm trong vùng trời tĩnh lặng của Bùi Duy Anh đang nở rộ cả một vườn pháo hoa không tiếng động.

Cuộc sống cấp ba của chúng tôi quay cuồng với những tập tài liệu dày cộp, từ sáng đến tối đều cắm đầu vào học. Cả lớp cũng đã dần làm quen với nhau. Vì là lớp chuyên Toán, chỉ có 7 nữ sinh giữa một rừng nam giới.

Tôi để ý có một bạn tên là Thúy Vi. Cô ấy sở hữu ngoại hình nổi bật, ăn nói nhẹ nhàng khép nép, lúc nào cũng cười tươi tắn khác một trời một vực so với khuôn mặt đơ của tôi.

"Ăn đi." Không biết từ khi nào Duy Anh đưa tôi viên kẹo dâu dẻo.

Đúng như tôi dự đoán, cậu trai này chỉ sau vài tháng đã nghiễm nhiên trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, tâm điểm của những quỹ đạo si mê không hồi kết. Hầu như ngày nào cũng bắt gặp cảnh những cô bạn cùng khối hay mấy chị khóa trên bày tỏ lòng ngưỡng mộ bằng đủ loại quà cáp. Nhưng cậu ấy luôn giữ vẻ mặt lạnh băng từ chối, phong thái như thế lại càng khiến bao người thêm điêu đứng, càng khao khát chinh phục.

Hôm nọ, cô bạn lớp Văn nhờ tôi bỏ socola vào hộc bàn cậu ấy. Mặc dù không muốn nhưng vì cô bạn đó rất thành khẩn, tôi rồi cũng đành làm giúp. Sau khi Duy Anh biết được liền bày ra vẻ mặt khó ở:

"Ai nhờ cậu, cậu cũng làm à?"

"Mình không biết từ chối." Tôi đáp nhỏ dần vì cảm thấy có lỗi, dù chẳng làm gì sai.

"Lần sau cậu cứ nói là cậu không muốn làm. Hoặc là nói Duy Anh không thích như thế. Cậu cứ không biết từ chối như này dễ bị người ta ăn hiếp lắm." Cậu ấy càng nhăn tít đôi lông mày lại nhìn tôi, ánh mắt ấy tựa một cơn lốc xoáy sắc đẹp cuốn tôi vào mê hồn trận. 

"Ừ."

"Ngoan lắm!" Cậu ấy thuận tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi như trúng phải bùa mê ái tình, mấy ngày tiếp theo đều nằm mơ thấy cảnh tượng đó.

Thằng Đình đang chơi ngoài sân trường bỗng dưng mặt mày hăm hở vừa chạy vừa la:

"Châu, Châu ơi, có thằng Khánh lớp Lý 1 nhờ tao kêu mày ra nè!" Tôi đang cúi gằm mặt vào cuốn sách ngước đầu lên đầy hoang mang:

"Khánh nào?"

"Thằng thủ khoa lớp Lý lúc thi vào á!" Nghe thì nghe vậy nhưng tôi vẫn không biết là ai. Thằng Đình hóng hớt như thể chuyện quốc gia đại sự, lập tức kéo cả lớp ra cửa sổ nhìn theo. Duy Anh tay cầm khối rubik ráp dở cũng chạy ra cửa, vẻ mặt cau có đến mức có thể đóng băng cả hoang mạc.

"Chào bạn Châu, mình là Khánh lớp Lý 1, mình có cái này muốn tặng bạn." Nói rồi cậu ta móc từ sau lưng ra một con Doraemon cỡ vừa.

"Nhưng mà tụi mình có biết nhau hả?" Tôi lập tức chặn ngay. Thành thật mà nói, tôi sợ mấy đứa bạn cũ mách ba mẹ tôi chuyện này. Cái viễn cảnh lên thớt vì chuyện yêu sớm lướt qua não nhanh hơn tốc độ ánh sáng.

Cậu bạn tên Khánh vẫn tự tin như cũ: "Lần đầu gặp Châu ngày khai giảng mình đã thích Châu, có thể làm bạn gái mình không?" Lần đầu được tỏ tình thẳng mặt giữa bao nhiêu người, tôi hoàn toàn chết lặng, đầu óc trống rỗng. Từ chối giữa sân trường thì quá nhẫn tâm, chẳng khác nào đạp đổ danh dự người ta. Nhưng nhận lời thì lại trái với bản tuyên ngôn độc thân vui vẻ của tôi. Phải làm sao trong hoàn cảnh xấu hổ này bây giờ?

"Mình..." 

"Thầy ơi! Có bạn Khánh lớp Lý 1 đang công khai tỏ tình, bạn ấy yêu sớm ạ!" Bùi Duy Anh nãy giờ im lặng như pho tượng, bỗng thấy thầy hiệu phó đi qua liền hô to, giọng vang như sấm sét giữa trời quang, đầy vẻ nghiêm nghị của một lớp trưởng đang thực thi nhiệm vụ.

Mấy đứa trong lớp đang hóng hớt trố mắt nhìn qua. Thằng Khánh tay giữ nguyên gấu bông cũng đứng như trời trồng, gương mặt đông cứng như tượng sáp. Chẳng ai ngờ cảnh tỏ tình lãng mạn lại bị phá hỏng theo cách không tưởng như thế này.

2

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout