Cú Sốc



Tiếng súng đã ngớt dần, chỉ còn lại những phát đạn lẻ tẻ, lạc lõng và tiếng động cơ xe quân sự tuần tiễu ngoài xa. Bầu trời Hà Nội không trong xanh như mọi ngày. Một làn khói mỏng, hăng hắc mùi thuốc súng và tro bụi, lơ lửng trên những mái nhà, nhuộm ánh bình minh thành một màu xám xịt, tang tóc.

Khôi vẫn ngồi co ro trên sàn nhà. Anh đã ngồi như vậy suốt đêm, không dám chợp mắt. Cơ thể anh tê dại vì lạnh và vì bất động quá lâu. Mỗi âm thanh ngoài kia, mỗi tiếng động, đều khiến anh giật nảy mình. Căn phòng, vốn là một nơi trú ẩn, giờ đây lại giống như một cái lồng mỏng manh giữa một bầy thú dữ.

Khi trời sáng hẳn, sự im lặng trở nên đáng sợ hơn. Khôi run rẩy đứng dậy, chân loạng choạng. Anh cẩn thận hé mắt nhìn qua khe cửa.

Lính Nhật đi lại nghênh ngang trên phố, súng lăm lăm trong tay. Những toán lính Pháp, mặt mũi bơ phờ, quần áo xộc xệch, bị tước vũ khí và giải đi như một đàn tù binh. Vài người dân hiếu kỳ đứng nép trong các ô cửa nhìn ra. Không khí đặc quánh mùi chiến thắng của kẻ này và nỗi ô nhục của kẻ khác.

Anh run rẩy thắp lại ngọn đèn dầu, dù ngoài trời đã sáng. Anh cần một chút hơi ấm, một chút ánh sáng để xua đi cái lạnh lẽo đang xâm chiếm tâm hồn. Anh nhìn cuốn sổ tay đang nằm trên bàn. Nó không còn là một vật thể đáng sợ. Giờ đây, nó là một phép màu.

Anh ngồi xuống, mở cuốn sổ ra. Tay anh vẫn còn run. Anh phải viết gì đây? Cảm ơn? Kinh hoàng? Sự kính sợ? Tất cả những cảm xúc đó hòa quyện vào nhau, khiến anh không biết phải bắt đầu từ đâu.

Anh cầm bút, những nét chữ hiện ra run rẩy.

Cô đã cứu mạng tôi.

Anh viết, rồi ngừng lại, cảm thấy câu chữ thật bất lực.

Cô có phải là một vị tiên không?

***

Hà An đã trải qua hai mươi bốn giờ dài nhất cuộc đời. Kể từ khi gửi đi lời cảnh báo, cô không thể làm được gì khác. Cô đi đi lại lại trong căn hộ, thỉnh thoảng lại mở cuốn sổ ra, hy vọng một cách vô vọng rằng sẽ có một dòng chữ nào đó hiện lên ngay lập tức. Nhưng cuốn sổ vẫn im lìm.

Sự im lặng đó gặm nhấm cô. Liệu lời cảnh báo của cô có đến kịp không? Liệu anh có tin cô không? Hay anh đã nghĩ đó là một trò đùa và vẫn đi ra ngoài? Hàng ngàn kịch bản tồi tệ nhất hiện lên trong đầu cô.

Cô đã can thiệp vào lịch sử, nhưng có lẽ sự can thiệp của cô chỉ là một tiếng vọng yếu ớt, không đủ sức thay đổi bất cứ điều gì.

Cô ngủ thiếp đi trên ghế sofa, và khi tỉnh dậy, trời đã tối. Việc đầu tiên cô làm là lao đến bàn làm việc, mở cuốn sổ ra.

Và cô thấy những dòng chữ của anh.

đã cứu mạng tôi.

Cô có phải là một vị tiên không?

Anh an toàn rồi. Anh đã đọc được. Anh đã tin cô. Nước mắt cô trào ra, những giọt nước mắt của sự giải tỏa.

Nhưng rồi, khi đọc kỹ câu hỏi cuối cùng, một cú sốc khác lại ập đến. “Cô có phải là một vị tiên không?”. Câu hỏi đó khiến cô rùng mình.

Cô nhìn quanh căn hộ của mình. Những món đồ công nghệ, những tiện nghi hiện đại. Chúng không phải là phép màu. Chúng là kết quả của hàng thập kỷ phát triển khoa học. Nhưng đối với một người đang sống trong đêm dài của chiến tranh và đói khổ, chúng khác gì phép màu?

Và cô, người điều khiển những “phép màu” đó, người có thể nhìn thấy tương lai của anh, khác gì một vị tiên?

Cô nhận ra gánh nặng khủng khiếp của việc mình đã làm. “Mình đã can thiệp vào Lịch Sử. Mình đã thay đổi số phận một con người.” Cô cảm thấy sợ hãi. Một nỗi sợ sâu sắc, lạnh lẽo. Cô có quyền gì để làm điều đó? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Việc cứu sống anh có thể gây ra những gợn sóng nào trong dòng chảy thời gian? Cô đã vô tình giết chết ai khác để cứu anh không?

Cô cảm thấy cô độc. Bí mật này quá lớn, chỉ có cô và anh biết. Cô không thể chia sẻ với ai. Nếu cô nói ra, người ta sẽ nghĩ cô bị điên.

An biết mình phải trấn an Khôi, và cũng là để trấn an chính mình. Cô không thể để anh coi cô như một vị tiên. Cô cần anh coi cô như một con người, một người đồng hành trong bí mật này.

Cô cầm bút, tay vẫn còn hơi run vì dư âm của cú sốc. Cô viết lại, những dòng chữ chân thành và đầy tổn thương.

Tôi không phải là tiên. Tôi cũng chỉ là một người bình thường như thầy. Và xin thú thật, tôi cũng đang rất sợ hãi.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout