Chương 7 - Hỏi thăm





Chiều tối hôm sau, Richard đáp chuyến bay ngắn sang Thượng Hải. Khác với sự thân thiện của những thành phố ở Việt Nam, Thượng Hải mang đến cho cậu cảm giác lạnh lùng và chỉn chu đến từng chi tiết. Qua một đêm nghỉ ngơi, vào sáng hôm sau, Richard đến thăm công ty cung cấp vải cho đơn hàng đầu tay của cậu. Dành trọn một ngày ở đây, Richard được đối tác đưa đi tham quan nhà máy sản xuất vải nằm ở ngoại ô thành phố. Nhà máy rộng đến choáng ngợp. Bên trong là những kệ thép cao lớn chất đầy những cuộn vải đã được phân loại theo màu và theo từng đơn hàng. Tiếng máy móc chạy vang lên liên tục đến ù cả tai. Không khí thoang thoảng mùi dầu máy và hóa chất hòa lẫn với mùi của những cuộn vải mộc ngai ngái nhưng cũng không quá khó chịu. Richard theo chân người quản lý đi dọc các phân xưởng. Khu nhuộm vải nằm tách biệt ở phía sau. Nhiệt độ ở khu vực này cao hơn rõ rệt do các bể nước màu luôn sôi sục. Cậu dừng lại trước một bồn nhuộm, lắng nghe kỹ sư chính giải thích về kỹ thuật nhuộm, quy trình xử lý nhiệt độ, tỷ lệ màu cũng như thời gian phơi khô, chốc chốc lại cúi đầu tranh thủ ghi chép gì đó.


Sau khi kiểm tra tình hình lô vải của đơn hàng mới, Richard rời Thượng Hải trở về Mỹ. Chuyến bay của cậu hạ cánh vào khoảng bảy giờ sáng theo giờ Los Angeles. Sân bay rất đông đúc, nhưng vẫn không giấu được sự mệt mỏi của cậu sau chuyến bay dài. Lê bước kéo vali rời khỏi khu vực nhận hành lý, Richard nhìn thấy bố của mình đang đứng chờ ở sảnh với nụ cười ấm áp đầy thân thuộc. Hai cha con không nói năng gì mà bước tới ôm nhau thật chặt, rồi sau đó cả hai cùng lên xe về nhà.


Vừa bước xuống xe, chưa kịp lấy vali thì mẹ đã chạy tới ôm chầm lấy cậu, sau đó nhanh chóng kéo cậu vào trong nhà.


“Con trai cưng của mẹ vất vả rồi. Chắc vừa lạnh vừa đói rồi nhỉ? Mẹ mới nấu cho con tô bún bò đó. Tranh thủ ăn nhanh kẻo nguội.”


Richard bật cười trước sự nhiệt tình của mẹ. Vừa mới rời khỏi nhà gần một tuần thôi mà cậu lại có cảm giác giống như đã rời đi mấy năm rồi vậy. Nhớ lại khoảng thời gian gần đây trước khi về Việt Nam, mẹ cậu suốt ngày đều cắm cọc ở công ty, làm gì mà cậu có được đãi ngộ như thế này.


Nhìn hai mẹ con ríu ra ríu rít, bố của Richard mỉm cười, vui vẻ kéo vali của con trai vào trong nhà. Sau khi đóng cửa lại, ông nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác parka cũ kỹ ra, cẩn thận móc lên cây treo quần áo bên cạnh chiếc măng tô đen dài của Richard. Vào bếp rồi pha một bình trà hoa cúc lớn, ông rót ra một ly rồi đặt trước mặt con trai mình. 


“Ăn xong thì uống hết ly này rồi hẳn đi ngủ.”


Mặc dù đã khỏe mạnh hơn và không dễ bị bệnh như lúc nhỏ, thế nhưng hội chứng lệch múi giờ của Richard vẫn còn khá nặng. Cũng vì vậy mà cậu dường như không bay ra nước ngoài, hay rất hạn chế đến những nơi lệch múi giờ so với Los Angeles trong suốt những năm qua. Hôm trước về Việt Nam, dù đói lả nhưng vừa đặt hành lý xuống là cậu đã lăn ra ngủ ngay lập tức. Lúc ấy, đến gần mười một giờ cậu mới tỉnh dậy, sau đó tắm rửa qua loa rồi ra ngoài ăn trưa với nhóm đối tác. Bây giờ nhìn tô bún bò Huế nóng hổi không chuẩn vị Huế lắm được bày sẵn trên bàn, cùng với những bông cúc vàng ươm đang từ từ nở rộ trong ly nước nóng, bỗng dưng Richard cảm thấy vô cùng ấm áp, trong lòng ngập tràn hạnh phúc và biết ơn.


“Dạ, con cảm ơn bố mẹ ạ.” Richard vừa so đũa vừa ngước nhìn hai vị phụ huynh đang ngồi trước mặt mình. Sau đó như sực nhớ ra điều gì, cậu lại tiếp tục: “À mà Daniel của công ty X chính là anh An đấy ạ.”


Vừa dứt lời, cậu liền gắp mấy miếng thịt bò lên ăn, để mặc đôi vợ chồng kia mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Cả hai vô cùng kinh ngạc khi tiếp nhận thông tin này, bởi lẽ mẹ của Richard cũng đã từng làm việc với An nhưng lại không hề nhận ra.


“Lúc biết chuyện này con cũng sốc giống bố mẹ vậy. Mà hình như anh An… quên con mất rồi.” Richard tủi thân lên tiếng, cắt ngang sự ngỡ ngàng của bố mẹ. Bởi vì tô bún hơi nóng lại khá cay, cậu hít mũi một cái, khiến hai người trước mặt lại càng sửng sốt hơn.


Hai vợ chồng lại lúng túng nhìn nhau. Vào thời điểm đó, việc giữ liên lạc giữa các vùng ở trong nước còn gặp nhiều khó khăn, chứ đừng nói là cách nhau cả Thái Bình Dương. Nhưng vì Richard và An đã từng dính với nhau như sam, nên họ cứ đinh ninh dù lâu ngày không gặp thì An vẫn sẽ nhớ ra Richard, như cái cách Richard vẫn luôn nhớ về An. Họ cứ nghĩ, chỉ cần hai đứa gặp lại, thì tình cảm xưa cũ cũng sẽ bừng nở thật tự nhiên như lần đầu gặp mặt ấy. Thế nhưng, đôi khi người ta lại quên mất rằng, cuộc đời không phải lúc nào cũng như ta mong đợi, thời gian và khoảng cách có thể thay đổi mọi thứ. 


“Con trai à, đừng bi quan quá. Có lẽ do bây giờ con xấu hơn lúc nhỏ nên rể cưng của mẹ mới không nhận ra con thôi.” Mẹ Richard vỗ nhẹ lên tay cậu, cố gắng tìm lời để xoa dịu, “Nhưng giờ con vẫn còn đẹp lắm, nên cứ đánh liều dùng mỹ nhân kế đi! Hai đứa yêu lại từ đầu cũng được mà!”


Mẹ cậu nói xong còn gật gật đầu rồi chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cậu. Bố cậu ngồi kế bên cũng quên mất không khí ngột ngạt lúc nãy, xém chút nữa cười thành tiếng.


“Mẹ à, con đang thất tình mà mẹ còn chê con xấu nữa sao? Đúng là tàn nhẫn mà!” Richard xụ mặt, đưa tay khua mấy cọng bún còn sót lại trong tô.


“Chứ bộ mẹ mày nói sai à? Hồi xưa xinh xắn đáng yêu biết bao nhiêu. Ai gặp cũng muốn nựng. Còn bây giờ…” Mẹ Richard vừa nói vừa quét mắt nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu pha chút trêu đùa.


Richard thở dài một hơi, vừa bưng tô bún lên húp nước vừa nói: “Đau lòng thật đó! Đúng là chỉ có đồ ăn ngon mới cứu rỗi được tâm hồn này thôi…”


Bố mẹ cậu chỉ biết bật cười lắc đầu. Hai người nhìn nhau rồi lần lượt nhấp một ngụm trà hoa cúc vàng óng. Dù có hơi đau lòng cho con trai, nhưng thấy vẻ ung dung của cậu thì họ cũng biết Richard đã có những tính toán của riêng mình.


“Mà này,” Mẹ cậu đặt ly trà xuống bàn rồi tiếp tục nói: “Bận quá thì bảo nhỏ Vy sang giúp đi. Nó vừa nghỉ việc ở công ty cũ, cũng đang rảnh đó. Chứ giờ nhóc An đang ở tuổi lập gia đình rồi, không nhanh tay thì người ta giành mất rể cưng của bố mẹ mất.”


Cậu cảm thấy như vậy rất ổn, vô cùng vừa ý đáp lại: “Vâng, tuân lệnh mẫu hậu đại nhân!”


Sau khi ăn uống và tắm rửa xong, Richard nhào thẳng xuống chiếc giường ấm áp quen thuộc. Chiếc gối cũ thơm mùi nắng và xà phòng cùng với cảm giác mềm mại khi chạm vào má khiến cậu thở ra nhẹ nhõm. Liếc nhìn những chiếc vỏ sò xinh đẹp đầy màu sắc trên tủ đầu giường, Richard mỉm cười, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Đến khi tỉnh lại thì trời cũng đã xế chiều. Ánh tà dương màu hồng nhạt yếu ớt len lỏi qua rèm cửa chiếu lên trần nhà. Richard nằm yên trên giường vài giây để định hình lại một chút, xác nhận lại hiện tại mình đang ở đâu, rồi mới theo thói quen vươn tay lấy điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường. Trở mình ngồi dậy, việc đầu tiên cậu làm là lướt xem tin nhắn và email. Hộp thư đến đã tràn đầy nội dung về công việc, nhưng lại chẳng thấy tin tức gì từ người ấy.


Richard khẽ thở ra một hơi. Không hẳn là thất vọng, chỉ là một thoáng hụt hẫng lướt qua.


“Ha… Biết trước thì mình đã không xếp lịch công tác như vậy rồi.”


****


Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp mành mỏng trên ô cửa kính, chiếu lên màn hình máy tính đang hiện đầy những con số, biểu đồ và hình ảnh - từ lịch trình sản xuất, số lượng sản phẩm cần hoàn thành đến năng suất dự kiến của từng chuyền may. An cúi đầu chăm chú nhìn kế hoạch sản xuất của nhà xưởng công ty và cả bên phía gia công [1], sau đó lại đối chiếu với lịch trình dự kiến của các loại nguyên phụ liệu may mà Richard đã đưa trước đó.


Khi đã chắc chắn mọi thứ khớp với kế hoạch, An mới mở file danh sách nguyên phụ liệu cần thiết của đơn hàng ra, bắt đầu tính toán lượng vật liệu đóng gói hàng hóa cần đặt. Bao bì, thùng carton, đến cả băng keo đóng gói đều phải in theo yêu cầu của từng đơn hàng, nên khi thông tin vừa được xác nhận là anh sẽ tranh thủ cập nhật vào file để có thể đặt hàng sớm một chút. Như vậy vừa đảm bảo thời gian giao hàng, vừa không làm gián đoạn dây chuyền sản xuất. Mỗi con số, mỗi thông tin, mỗi layout [2] đều được đưa vào file cẩn thận. Anh còn tỉ mỉ ghi chú lại thật chi tiết để nhà cung cấp không hiểu sai ý mình.


Riêng First Love, mặc dù đây cũng là đơn hàng của W, nhưng lại là nhãn hàng mới, nên An phải yêu cầu nhà cung cấp làm hàng mẫu để đưa Richard duyệt trước khi đặt hàng. Anh cảm thấy vô cùng may mắn khi hôm qua Richard đã đưa cho anh layout chính thức, nên bây giờ anh không cần phải tốn thời gian tự thiết kế dựa theo thông tin khách hàng đưa rồi gửi mail xin duyệt như những đơn hàng mới trước đây.


Nghĩ đến Richard, An liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn đang nằm yên tĩnh trên bàn, ấn nhẹ một cái lên màn hình.


Không có thông báo mới.


“Liệu Richard có đang tất bật với công việc như mình không nhỉ?” An khẽ cười, lắc đầu để xua đi ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu. Anh biết mình cần phải tập trung làm việc, nhưng cảm giác mơ hồ, và cả sự mong chờ không rõ ràng ấy tựa như làn sương mỏng không có cách nào tan đi.


Một lúc sau, điện thoại trên bàn chợt rung lên liên hồi, phá vỡ dòng suy nghĩ lơ đãng của An. Vừa nhấc máy lên, anh đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của đối phương ở đầu dây bên kia: “Anh An ơi, bên em vừa kiểm tra xong số lượng nguyên phụ liệu của đợt này. Những loại phụ liệu khác thì đủ nhưng riêng nút dừa thì có bị hỏng một ít, thiếu tầm hai trăm cái đã tính cả hao hụt [3]. Giờ em gửi email cho bên anh, anh kiểm tra rồi xử lý giúp em với nha, chứ ngày mốt là bên em bắt đầu lên chuyền [4] rồi.”


“Ừ, để anh kiểm tra lại rồi báo bổ sung trong chiều nay. Em thống kê chính xác số lượng rồi gửi hết nút hỏng về cho bên anh luôn nhé.” An bình tĩnh trả lời, giọng nói vô cùng trầm ổn và chuyên nghiệp, đôi tay cũng nhanh chóng ghi chú lại vấn đề.


Sau khi cúp máy, An thở ra một hơi, ánh mắt dừng lại trên màn hình máy tính. Dù đã quen với những tình huống phát sinh bất ngờ như thế này, nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy áp lực. An nhanh chóng kiểm tra lại số lượng nút dừa còn lại của đơn hàng sau khi chuyển cho phía gia công, sau đó liên lạc với Tổ trưởng của kho Nguyên phụ liệu về vấn đề này để họ kiểm tra hàng thực tế, xem có còn đủ số lượng để bổ sung cho phía gia công hay không. May mắn thay, nhà cung cấp đã gửi dư khá nhiều, nên giờ anh không cần phải gửi yêu cầu bổ sung hàng lỗi cho bên họ nữa.


Xử lý phần việc gấp này xong, An lại bắt tay vào hoàn thành file thông tin về layout của các phụ liệu đóng gói, để nhà cung cấp sớm làm hàng mẫu. Sau khi nhấn nút gửi, An thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào ghế. Ánh mắt nhìn xa xăm qua ô cửa kính văn phòng, nơi những tán cây rung rinh dưới ánh nắng dịu nhẹ hiếm hoi của tiết trời này.


Chuyển tầm nhìn về lại trên màn hình máy tính, ứng dụng nhắn tin mà công ty hay sử dụng để trao đổi với khách hàng đập thẳng vào mắt, An vô thức bấm vào lịch sử trò chuyện của anh với Richard.


Ngập ngừng một lúc, anh phân vân không biết có nên nhắn tin hỏi thăm cậu hay không. Dù sao hiện tại cũng không có vấn đề gì liên quan đến công việc cần phải trao đổi. Thế nhưng, sau một hồi cân nhắc, An cũng gõ một dòng tin nhắn.


[ Chào Richard, hôm nay cậu có làm việc không? ] 


Nhìn dòng chữ trên màn hình, anh đọc đi đọc lại vài lần như thể để xác định rằng nó không quá thân mật hay quá xa cách, sau đó mới nhấn nút gửi.


Vài giây sau, điện thoại của anh rung lên một cái, cửa sổ trò chuyện trên màn hình máy tính cũng hiển thị tin nhắn mới.


[ Vâng, tôi vẫn đang làm việc. Hôm nay ổn cả chứ? ]


An khẽ mỉm cười, ngại ngùng lúc nãy dường như tan biến khi nhìn thấy dòng tin nhắn trả lời đến rất nhanh từ Richard. Ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, anh cẩn thận gõ từng chữ.


[ Ừ, vẫn ổn. Dù hơi bận một chút nhưng mọi thứ vẫn suôn sẻ. ]


[ Từ lúc xuống máy bay, cậu đã nghỉ ngơi chưa? ]


Câu hỏi tưởng chừng như bình thường, nhưng khi nhìn lại, anh bất giác cảm thấy tai mình hơi nóng lên. "Có phải quan tâm quá rồi không nhỉ?” An cắn nhẹ môi dưới, bối rối nhìn dòng tin nhắn vừa mới gửi đi.


Cả màn hình điện thoại và máy tính đều yên ắng trong vài giây. An dồn hết tâm trí của mình lên màn hình máy tính. Đột nhiên, thông báo tin nhắn mới bật lên.


[ Vâng, tôi đã nghỉ ngơi rồi nhưng vẫn còn hơi mệt. ]


[ Nhận được tin nhắn của anh nên giờ khỏe hẳn luôn rồi. Cảm ơn anh nhé ^^ ] 


Đọc đến dòng cuối, dường như mọi thứ xung quanh đều dừng lại. An cố thuyết phục bản thân đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, nhưng trái tim anh lại chẳng hề nghe lời mà đập nhanh hơn một nhịp. Như thể vừa bị bắt gặp đang mơ mộng, lại tựa như vừa chạm phải dịu dàng và ngọt ngào không ngờ đến.


——


* Chú thích:

[1] Gia công: đầy đủ là công ty gia công/ đơn vị gia công, là bên sử dụng một phần hoặc toàn bộ nguyên liệu, vật liệu của bên đặt gia công để thực hiện một hoặc nhiều công đoạn trong quá trình sản xuất theo yêu cầu của bên đặt gia công để hưởng thù lao. Trường hợp mình viết trong truyện là công ty An đưa nguyên phụ liệu cho công ty gia công này để họ sản xuất đơn hàng từ A đến Z, bên công ty An chỉ đưa người đến kiểm tra chất lượng hàng hóa từ lúc bắt đầu cắt may đến khi chuyển hàng thành phẩm về lại công ty An, chứ không tham gia vào quá trình sản xuất.


[2] Layout: là hệ thống của toàn bộ thiết kế, trình bày chi tiết và nội dung cần truyền tải đến người xem theo một bố cục hợp lý và cân bằng nhất.


[3] Hao hụt: ở đây là phần bị thiếu hụt trong quá trình sản xuất do phụ liệu bị hỏng (nứt, mẻ, xước,...), thường được cho phép tối đa 3%.


[4] Bắt đầu lên chuyền: bắt đầu đưa bán thành phẩm lên chuyền may để tiến hành may hàng đại trà.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout