"Đây là tiếng nói Việt Nam
Phát thanh từ Hà Nội
Thủ đô nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa..."
Ông tôi khóc, nhìn bàn thờ ông khóc...
Khóc vui khi nghe tin chiến thắng về.
Ông tôi khóc, nhìn trời cao ông khóc...
Tay lành cầm cờ…
Tay cụt, ông gạt nước mắt dài lê thê.
Thời của ông, nước mình còn lận đận
Thời của tôi, đất nước đã hòa bình
Thời của ông, ba người con tử trận
Thời của tôi, máy lạnh, xe hơi, ở nhà lầu
Thời của ông, nào có gọi “thương binh”
Chỉ có người hi sinh vì tổ quốc
Thời của ông đạn bom như chim nhạn
Đảo trên đầu, ký ức vẫn còn đang.
Thời của ông, nào có trang sử vàng
Trên sách vở, hay vang trên đài, báo…
Thời của ông, chỉ có “người nói xạo”
Tay cụt, chân rơi… lại bảo: Chẳng hề đau!
Ông hít một hơi, khói thuốc cay rồi kể
Cái thời mà như dế sống dưới hang
Kể cái thời giặc Mỹ vẫn ngang tàng
Rải bom diệt cả làng tìm lính Cộng
Kể cái thời mà đồng không, mông quạnh
Cái thời mà nước lã gọi là canh
Kể cái thời những mái tóc còn xanh
Xác của họ hòa chung cùng đất mẹ
Ông kể rằng:
Ngày trước ông rảnh rang hay hát cùng đồng đội
Nay hòa bình, ông bận rộn.
Ông bận khóc, tiễn biệt… người đã đi.
Ông kể rằng:
Dãy Trường Sơn ông vác gần trăm ký đạn
Nay hòa bình…
Ông chống nạn cũng chẳng được nữa rồi!
Ông thở dài rồi than rằng hơi tiếc
Tiếc cho người như mấy Cậu của tôi này!
Tiếc cho họ còn chưa tìm được xác
Tiếc vì: họ nằm xuống, bỏ lỡ cả thanh xuân!
Ông vừa kể, vừa khóc, rồi bật cười thật lớn
Ha ha ha - Ông còn sống!
Còn đồng đội ông, chúng nó bỏ ông rồi!
Ha ha ha - Ông còn sống!
Còn các Cậu mày, chúng nó cũng bỏ ông rồi!
Bình luận
Chưa có bình luận