Chương 2: Em và hai hàng nước mắt


Em bảo rằng em thích tôi.


Lần này em không để tôi ngầm hiểu nữa, em buộc tôi phải thừa nhận bằng lời. Dùng cách thức phơi bày trọn vẹn tâm tư trước mắt tôi, em muốn tôi đối mặt và đưa ra phán quyết.


Bờ môi em bây giờ đang mím chặt. Hai bàn tay nhỏ nhắn vân vê vạt áo rộng. Những ngón tay mảnh khảnh cuộn sát vào nhau, chỉ còn bị ngăn cách bởi một miếng vải mỏng. Tôi nhìn thấy sâu trong em nỗi mong chờ khôn xiết. Dẫu em có cố tỏ ra bình tĩnh đến thế nào, đôi vai em vẫn khẽ khàng run rẩy.


Tôi nghe lòng mình dội lên từng hồi bối rối. Nhưng không phải kiểu bối rối vì cảm xúc nhập nhằng. Tôi đã có sẵn câu trả lời, tôi đâu việc gì phải đắn đo về nó. Tôi chỉ sợ em đổ gục.


Bởi dường như em đã không hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói “đến đây thôi" của tôi ngày ấy.


Hoặc có lẽ em hiểu, song hiểu cũng thành không khi tiếng lòng vang lên quá dữ dội. Có lẽ em sớm đã biết về nguy cơ thất bại, nhưng nhịp tim như trống dồn thôi thúc vẫn lấn át đi phần do dự trong em, để rồi cuối cùng nó đưa em đến trước mặt tôi, vào hôm nay, như thế này.


Đây lại là một phần lỗi khác của tôi.


Đáng ra tối đó, tôi nên bảo em về nhà ngay thay vì ngồi lại cùng em trên ghế đá. Đáng ra tôi không nên đưa em viên kẹo trước lúc em vào cửa. Hoặc đáng ra ngay từ đầu, tôi đã không nên nhận hộp cơm em trao…


Rất nhiều cái “đáng ra" hiện lên chớp nhoáng, nhưng gương mặt kiên định vững vàng mặc kệ tâm trạng thấp thỏm của em đã chôn vùi tất thảy. Những suy tư muộn màng không cách nào thay đổi kết luận. Tôi tự nghĩ ngợi, xong đành tự phủ nhận mình; tự đặt ra một tương lai khác, xong đi đến cuối đường vẫn vòng về lối cũ.


Nếu em đã thích tôi rồi thì chuyện này sớm muộn gì cũng đến. Tôi tránh được một hôm chứ đâu tránh được hoài. Tôi hoãn được một khắc thì chung quy cũng chỉ đẩy lùi việc phải đối mặt thêm một khắc nữa mà thôi.


Bấm bụng, tôi quyết đành nói thẳng:


- Anh xin lỗi.


Tôi xin lỗi, thực lòng xin lỗi. Nếu tôi bớt lo chuyện bao đồng đi một chút thì nỗi buồn hôm nay em phải chịu biết đâu đã chẳng nặng nề đến thế. Nếu tôi không trao em hi vọng, em cũng không cần phải thất vọng đắng cay. Nhưng kể cả khi quay ngược được thời gian, tôi vẫn sẽ lựa chọn giúp em những việc có thể. Đó mới là điều tôi muốn xin lỗi nhất lúc này.


- Xin lỗi em.


Thực lòng, thực lòng xin lỗi em.


Tôi cố ý nói thật khẽ, nhưng nói lại nhiều lần để chắc chắn rằng em vẫn nghe rõ. Đối mặt với sự áy náy của tôi, em không đáp, chỉ lắc đầu. Đôi vai em run lên còn dữ dội hơn ban nãy. Mắt em đỏ dần. Và trong hốc mắt, những giọt lệ cũng tuần tự ứa ra. Chắc là em phải buồn lắm, em thích tôi đến thế cơ mà! Nhưng tôi biết làm sao bây giờ, biết làm gì khác đây?


Tôi muốn đưa tay ra vỗ về em đôi chút, nhưng kìm lại kịp. Như thế chỉ càng làm khó cả hai thôi.


Tại sao em lại thích tôi nhỉ? Lại còn thích nhiều như vậy. Đó là câu hỏi mà tôi trăn trở đêm ngày. Không ai giải đáp được. Có lẽ chính bản thân em, cũng không hề hay biết.


Chúng tôi đứng đó một lúc lâu. Giá mà nỗi buồn chỉ như giọt nước mắt, rơi xuống nền đất lạnh rồi hoá vào hư không.


- Không phải lỗi của anh.


Em lặp đi lặp lại câu nói ấy, lần sau nhỏ hơn lần trước, cho đến khi cánh môi chỉ còn mấp máy những câu từ vô thanh.


Em lủi thủi ra về. Bóng lưng em vừa nhỏ, vừa gầy. Ngày hôm nay, em đã tự mang theo một chiếc ô.



Ngót nghét một tuần trôi qua, em không tới tìm tôi nữa.


Thoạt đầu, lũ bạn tôi còn ngóng trông tiếc nuối. Có đứa công khai hỏi tội tôi giữa công trường. Có đứa nhẹ nhàng hơn, huých vai và trừng mắt. Một vài đứa ít thân thì chỉ tặc lưỡi, lắc đầu. Nhưng nhìn chung, chẳng có ai hài lòng về quyết định của tôi cả. Thỉnh thoảng, tôi sẽ lại bắt gặp chúng nó xầm xì sau lưng tôi, nếu không phải chê tôi mắt mờ thì cũng là mỉa tôi lòng dạ sắt đá. Đến giờ cơm, mấy đứa còn thường liếc qua cà mên của tôi, ỉ ôi than rằng sao chẳng hấp dẫn bằng cơm em làm. Về điểm này thì tôi công nhận. Đồ ăn em đưa ngon hơn đồ ăn tôi tự chuẩn bị nhiều, ngon hơn gấp một trăm lần là ít. Nói tới đây, đã có đứa dần dần tỉnh ngộ. Nó vỗ tay đánh “bốp" vào nhau như vừa tìm thấy được chân lý:


- Tính ra dứt được mày mới là phúc của ẻm chứ nhỉ?!


Về điểm này, tôi càng đồng tình hơn.


Có điều, tôi vẫn không thích việc mình bị sỉ vả. May mắn cho tôi là qua vài hôm thì đâu lại vào đấy. Mặt trời nhỏ lặn đi thì vẫn còn mặt trời lớn mọc lên trên đỉnh đầu mỗi sáng. Ngày sẽ lại sang và công việc không bao giờ dứt. Ai cũng phải bận rộn kiếm cơm nên câu chuyện về em cũng chỉ như nhành lá đậu trước thềm, qua một đêm gió nổi, lá bay, và người ra cửa sẽ chẳng còn nhớ đã từng có ai ở trước mắt mình.


Hoặc đó vốn dĩ là những gì tôi nghĩ.


Hôm nay, như thường lệ, tôi tạt ngang cửa hàng tiện lợi lúc tan làm. Cảm giác mát lạnh mà tôi dường như đã nghiện đang nhẹ nhàng mơn trớn làn da. Đôi khi tôi lại tin rằng, đằng sau cánh cửa này có lẽ là một thế giới khác - thế giới “hẹp hòi" chỉ dành cho tôi vài phút mỗi ngày, hoặc mỗi tuần, để được đắm chìm vào. Thỉnh thoảng, tôi sẽ tham lam nán lại đây lâu một chút, nhưng cũng chỉ cố thêm được vài phút nữa mà thôi.


Thế nên để không bỏ phí khoảng thời gian ít ỏi, tôi vừa nghĩ, vừa tranh thủ lựa vài món đồ cho vào giỏ, đầu nhẩm tính chi tiêu tháng này. Nếu còn dư ra ít tiền lẻ, tôi sẽ mua kẹo dẻo cho em trai. Món kem lần trước em ấy ăn ngon lành, có vẻ cũng là một vị ổn, tôi quen tay cầm thêm hai hộp. Rồi bỗng dưng giật mình. Khi thoáng nghĩ đến “em ấy", trong đầu tôi bất ngờ hiện lên hai hình ảnh. Một là mái tóc ngắn hơi rủ xuống khi nghiêng người, một là suối tóc dài mềm mại dưới bầu trời đầy sao.


Lắc đầu, tôi vội vàng vỗ trán cố xua đi khắc phân tâm.


Đi tiếp một đoạn, có vị khách bất cẩn suýt làm rơi túi bánh quy xuống đất. Tôi nhanh tay bắt lại kịp, miệng cười nhắc nhở:


- Ấy, cẩn thận chứ. Bánh quy nát rồi ăn sẽ không ngon đâu.


- …


Không có tiếng trả lời. Nhưng trước khi tôi kịp ngẩng đầu lên xem xét, vị khách ấy đã lí nhí cảm ơn bằng một chất giọng mà tôi rất đỗi quen thuộc.


Là em!


Trùng hợp thật. Tôi thầm trách cơn gió nghịch ngợm, thổi lá bay đi lại đưa lá trở về. Chúng tôi đứng cạnh nhau tại quầy tính tiền. Trông em không có vẻ gì là lúng túng nên tôi cũng cố tỏ ra tự nhiên hết mức có thể. Bất ngờ em cười lớn:


- Anh vẫn luôn như vậy! Từ cái hồi đầu mình gặp nhau, anh đã như thế rồi!


Tôi nhìn em khó hiểu. Tôi không biết cái “hồi đầu” mà em nói đến là hồi nào. Em cũng nhìn trả lại tôi. Mắt chúng tôi giao nhau giữa cửa hàng.


- Của anh hết một trăm hai mươi hai nghìn.


- … Hả?


Tôi rời cuộc chiến trước để đáp lời cô thu ngân, lúng túng:


- Không phải một trăm hai mươi ư?


Cô bé chỉ tay vào bốn gói mì trong giỏ, giải thích:


- Sản phẩm này vừa lên giá. Chúng em có cập nhật ngoài quầy hàng ạ.


Tôi vỗ trán, nhủ thầm mình sơ ý quá. Cứ đinh ninh đã thuộc lòng giá cả nên chẳng quan sát thêm gì. Trong túi tôi chỉ mang theo đúng một trăm hai mươi nghìn. Tôi toan hỏi xin trả lại một món, nhưng hoá đơn đã in ra mất rồi. Giữa lúc bối rối, giọng em vang lên:


- Để em trả cho.


Em nói vội, miệng nhoẻn cười.


- Vậy… đổi lại, để anh xách đồ hộ em nhé?


Tôi đề nghị sau thoáng ngập ngừng, em càng cười tươi hơn.


Không như lần trước, một người đi theo sau một người, hôm nay, chúng tôi sóng bước cạnh nhau.


Trời chiều dịu dàng phủ ánh mộng mơ lên tất thảy. Em vuốt nhẹ lọn tóc dài qua tai. Tựa hồ đã nghĩ thông điều gì đó, em bảo:


- Chúng mình… làm bạn được không anh?


- Làm gì cơ…?


- Làm bạn. - Em lặp lại - Bắt đầu như cách tất cả mọi người thường bắt đầu. Mình có thể nói chuyện tiếp về những vì sao hoặc đi mua sắm cùng nhau như thế này. Ổn mà, anh nhỉ?!


Phải mất một lúc lâu tôi mới định hình được điều em muốn nói. Trong lòng tôi, nửa do dự, nửa nhẹ nhõm. Cái nhẹ nhõm nhen lên rất vội, rồi cũng tản đi rất vội. Thế nhưng nó lại là nguyên nhân chính dẫn tôi đến quyết định thoả hiệp với em. Thầm nghĩ, có lẽ bản thân tôi cũng không muốn đánh mất mối quan hệ này. Còn về lý do vì sao lại không muốn, tôi vẫn còn chưa kịp phân tích ra. Chỉ biết rằng khi ấy, tôi đã tiếp lời em bằng vẻ hào hứng hiếm gặp:


- Nếu em cần một người khuân vác thì anh rất sẵn lòng thôi!


Em cười, tôi cũng vậy. Có cái gì đó trong tôi đang từ từ đổi khác.


Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout
}