Chương 1. Em và những vì sao đêm


Em đẹp lắm!


Một vẻ đẹp đài các kiêu sa của những cô con nhà khá giả. Tóc em mượt như suối chảy thành dòng, còn mắt em trong trẻo tựa khối đá thạch anh. Sự xuất hiện của em ở công trường đã làm bừng lên sức sống cả một khuôn viên rộng. Và theo đó, tôi biết, bao tâm hồn của những chàng trai kia cũng bừng lên không kém. Em là mặt trời nhỏ giữa đêm đông.


Ấy mà, mặt trời nhỏ thích tôi.


Lũ bạn tôi, chúng nó bảo nhau thế. Và chính bản thân tôi cũng tin rằng như vậy. Dù em chưa một lần mở lời xác nhận, em vẫn mang cơm đến cho tôi, mỗi ngày, đều đặn. Lẽ nào em còn sợ tôi chưa hiểu lòng em sao?


Song hiểu lòng em, không đồng nghĩa rằng tôi cũng thích em.


Chỉ vì ý nghĩ này mà tôi bị quở là khờ khạo suốt. Cứ hễ ai biết chuyện là lại thêm một người mắng tôi quẫn trĩ. Chúng bạn tôi không ít lần bày tỏ sự bất mãn của mình. Chúng nó giận thay em! Bởi em là kẻ si tình, theo lời chúng, còn tôi là đồ đầu óc mụ mị ngớ ngẩn, có phúc mà không chịu hưởng, có người đối tốt lại đi bĩu môi chê. Nhưng tôi kệ. Mặc ai nói gì thì nói, riêng tôi vẫn cảm thấy em mới là kẻ khờ hơn cả. Em mới là kẻ không tỉnh táo khi đem trao lòng cho một người xa lạ. Vốn em có biết gì về tôi đâu, mà tôi càng có biết gì về em đâu? Đến chuyện cái tên, chúng tôi còn chưa giới thiệu nổi với nhau cơ mà!


Đành vậy, tôi hạ quyết tâm phải làm kẻ sáng suốt thay em.


Cơm em đưa, tôi từ chối nhận, dù biết chắc em sẽ buồn. Tôi mong em thấy khó mà lui, cũng mong em mau chóng tỉnh ngộ. Dù bằng cách nào, hay phương thức gì mà em trót thích tôi đi chăng nữa, tôi cần em hiểu rằng, trái tim tôi không chảy cùng một dòng máu với em, hai chúng tôi cũng không chia sẻ cùng một loại cảm xúc giống nhau. Nghĩa là, tôi không thích em, một chút nào.


Hết lần này đến lần khác, tôi thờ ơ với em. Hết lần này đến lần khác, em cho tôi cơ hội làm điều đó. Mấy bận thất thểu lê gót về cứ ngỡ sẽ khiến em bỏ cuộc, song em kiên trì hơn tôi dự tính nhiều. Tới đưa cơm, bị từ chối, lặng lẽ rời đi, rồi quay trở lại. Hết thảy như một vòng tuần hoàn không dứt. Hôm nay đã là tuần thứ hai tôi thấy em lấp ló ở góc đường. Nắng trưa gay gắt quầng lên đôi má em ửng hồng. Bao nhiêu lạnh lùng, bao nhiêu gai góc đều chuyển dần sang áy náy cả rồi. Lũ bạn tôi nhao nhao nhào vào an ủi, tôi cũng có chút mủi lòng.


- Tôi chỉ nhận một lần này thôi đấy, hôm sau em đừng mang đến nữa.


Trông em vui mừng khủng khiếp. Em nán lại xem tôi xúc hết hộp cơm rồi mới ra về. Chúng tôi không nói thêm gì với nhau. Mội người chỉ ăn và một người chỉ chăm chú nhìn. Tôi không hỏi, em cũng không gợi chuyện. “Chẳng biết em đã kịp ăn trưa chưa?” - đó là những gì còn đọng lại trong đầu sau khi tôi gọi với theo để đưa cho em một chiếc ô.


Trưa hôm tới, em không đến thật. Tôi thở phào. Vì ngày mai là ngày nghỉ nên tối đó tôi tranh thủ ghé vào cửa hàng tiện lợi mua ít đồ. Vài gói cà phê, thêm một tuýp kem đánh răng nhỏ. Hãng kem tôi yêu thích vừa ra mắt vị mới, tôi chẳng do dự gì mua liền hai hộp. Lúc nào tôi cũng thấy thoải mái hơn khi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, dù giá cả nơi này có hơi chênh một tẹo so với mấy tiệm tạp hoá ven đường.


- Cảm ơn quý khách.


Cửa tự động mở đánh “ting” một tiếng. Tôi bước ra ngoài. Trời cử gió xoay vần trên không trung. Ánh trăng rọi xuống dịu dàng. Con đường vắng người lại qua, vắng bóng xe chạy, chỉ có dư thanh âm xào xạc của lá cây bị đánh động. Tôi cứ tiến về phía trước rộng thênh thang, tận hưởng cảm giác tự do hoà lẫn trong không khí, chẳng hiểu làm sao giữa một thoáng mơ hồ lại hít vào vài hơi trống trải. Đêm tối như một tấm bạt lúc thu lúc phóng. Khu này hiếm khi bật đèn, vì quả thực cũng ít có ai chọn ra ngoài vào buổi khuya như thế.


Vậy đó mà tôi lại gặp em trên lối về.


- Anh Khương!


Trông thấy tôi từ xa, em hồ hởi gọi. Tiếng gọi bất ngờ khiến tôi phải khựng lại giây lát. À, hoá ra là em có biết tên tôi. Tôi tự nhiên thắc mắc liệu em còn biết được điều gì hơn thế nữa. Rồi tôi cũng tự nhiên muốn cười. Vậy là chỉ có tôi không biết chút nào về em thôi.


Trong lúc tôi mải nghĩ ngợi, em đã nhanh chóng dịch sang một bên để nhường chỗ. Tôi nhìn phần trống vừa lộ ra trên ghế đá, lại nhìn đoạn đường tưởng sắp đến nơi mà vẫn dài đằng đẵng trước mắt, cuối cùng cũng quyết định tạm hoãn việc về chỗ ngủ để ngồi xuống cạnh bên em.


Tôi biết chắc em không bám theo tôi. Cả quãng đường cho tới lúc gặp em, tôi thật sự chỉ đi một mình. Thế nghĩa là phải có chuyện gì đó mới khiến em ra đây vào tối muộn. Một chuyện mà có lẽ đơn độc chỉ càng làm nó tệ hơn? Nghĩ vậy, tôi chia cho em một hộp kem vừa mua ban nãy. Suốt buổi, em không hé nửa lời kể việc của bản thân. Em chỉ vừa ăn kem, vừa huyên thuyên về mấy vì sao sáng. Thỉnh thoảng, tôi cũng góp đôi lời.


- Ngôi sao kia sáng quá! Em đoán tên nó là Sirius.


Tay em chỉ lên bầu trời, tôi bất giác đưa mắt nhìn theo.


- Không đâu, Sirius phải sáng hơn thế nhiều. Đó là sao Vega, một trong ba đỉnh của tam giác mùa hè.


Bị tôi sửa lời, em tỏ vẻ tiu nghỉu. Đột nhiên tôi thấy em dễ thương lạ. Cảm giác muốn chia sẻ nhen nhóm trong lòng, tôi chỉ cho em xem hai đỉnh còn lại.


- Sao Vega cũng có một câu chuyện rất hay. Em biết Ngưu Lang và Chức Nữ chứ? Vega là Chức Nữ, Ngưu Lang thì ở ngay kia. Cùng với sao Thiên Tân, chúng hợp thành tam giác mùa hè. Nếu bây giờ là giữa tháng tám, ta sẽ còn thấy rõ hơn nữa.


Đầu em lắc lư theo hướng bàn tay tôi di chuyển. Mắt em hứng trọn ngàn sao, bừng lên lấp lánh. Tôi chợt nhớ đến câu tán tỉnh người yêu được cho là ngọt ngào nhất châu Âu: “Liệu cha của em có phải là một tay trộm hay không? Vì ông ấy đã lấy cắp những vì sao trên trời và đưa chúng vào đôi mắt em!”. Với tôi, ngay lúc này, cả Vega, thậm chí kể cả Sirius, cũng không lung linh bằng hai vì sao nhỏ nấp sau hàng mi rậm, đang thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt tôi đây.


Dĩ nhiên, tôi đã không nói em nghe điều đó.


Bọn tôi ngồi với nhau thêm một lúc thì em đứng lên, bảo muốn về nhà. Tôi bước chậm theo em. Đường vừa vắng lại vừa tối đen, để em đi một mình tôi không yên tâm nổi. Khác với vẻ hoà hợp kẻ tung người hứng khi còn ngồi trên băng ghế đá, suốt quãng đường này, chúng tôi lại im thin thít. Tôi để ý thấy tay em nắm chặt rồi mở ra vài lần. Sau cùng, em đột nhiên bước nhanh hơn.


- Anh ơi, anh đừng đi theo em nữa. Anh đừng… đối xử tốt với em.


Dường như phải hạ quyết tâm lắm, em mới dám nói ra lời này. Giọng em nghe có chút nghẹn ngào. Tôi hiểu em đang ám chỉ điều gì, nhưng tôi không đáp.


Nếu tôi cố chấp bước theo em, làm cho em khó xử, tôi là tên khốn. Nhưng nếu tôi bỏ em một mình, lỡ may xảy ra chuyện, tôi cũng xấu xa chẳng kém gì. Dẫu sao vẫn không thể thoát kiếp kẻ tồi, vậy tôi thà chọn làm kiểu kẻ tồi không khiến mình hối hận.


Em thấy tôi im lặng thì cũng thôi không nói thêm gì nữa. Tôi lại càng chẳng có thứ để giãi bày. Thế nên đêm đen cứ được đà mà nuốt trọn mọi câu từ giữa chúng tôi. Chỉ đến khi em đã đứng trước cửa nhà, tôi mới vội tìm viên kẹo ban nãy cô bé nhân viên gửi lại thay cho tiền lẻ, đặt vào tay em.


- Đến đây thôi nhé. Đừng trách anh bao đồng, được không?


Chờ em khép chặt cổng vào, tôi lững thững đi về hướng ngược lại. Lòng nhẹ nhõm.


Nhưng tôi không hề biết viên kẹo ấy cũng lại là một sai lầm.


Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout
}