Chương 46: Ký Sinh



Sau hai tiếng, cả nhóm cố gắng truy đuổi theo dấu vết Ngọc Trân để lại. Họ tìm thấy một ngôi nhà bỏ hoang, nó nhỏ bé, mục nát, hôi thối, cây cối xung quanh cũng khô héo, gãy rụng. Phủ bên ngoài sân là một đống tro tàn từ lá cây rụng.

Ngọc Trân đứng giữa căn nhà, mái tóc đen dài bay lơ lửng như thể bị gió vô hình thổi động. Đôi mắt cô đỏ rực, nhưng không đồng nhất, những tia máu đỏ chảy trong tròng trắng như những dòng sông nhỏ uốn lượn trên bản đồ. Khuôn mặt cô là bức tranh của sự đau đớn và tranh đấu nội tâm, vặn vẹo giữa hai thực thể đang giành giật một thân xác.

“Khốn khiếp! Sao lại... không... nghe lời ta!”

Giọng nói phát ra từ miệng Ngọc Trân không phải của cô, một âm vực trầm, xa xôi, như tiếng vọng từ hang động cổ xưa. Cửu Âm Quân đang cố gắng chiếm đoạt hoàn toàn.

Gia Bách đứng cách đó vài bước, tay phải nắm chặt Cây Nguyệt Ảnh đang dài ra, tay trái cầm một lá bùa Thái Dương Ấn. Linh hồn anh như bị xé nát khi phải nhìn Ngọc Trân trong trạng thái này.

“Không được lại gần!” Đạt kéo Gia Bách lùi lại. “Em không cảm thấy sao? Sức mạnh của hắn đang phát tán.”

Nhiệt độ trong căn phòng giảm xuống đột ngột, hơi thở của họ bốc thành làn khói trắng. Trần Minh bước đến bên cạnh Ngọc Mai, vòng tay bảo vệ cô. Anh nhìn xung quanh, thấy những chiếc bóng trong phòng bắt đầu đậm đặc hơn, uốn éo như có ý thức riêng.

“Đây mới chỉ là giai đoạn đầu.” Trần Minh lên tiếng, giọng run rẩy vì lạnh. “Cửu Âm Quân đang như một ký sinh trùng, từ từ xâm lấn vào cơ thể vật chủ. Hắn chưa hoàn toàn làm chủ thân xác Ngọc Trân.”

Gia Bách nhìn Ngọc Trân, cảm nhận được sự giằng xé trong thân thể cô. Vẻ mặt cô thay đổi liên tục, khi là nỗi đau đớn tột cùng, khi là vẻ hung ác của thứ sinh vật cổ xưa.

“Gia Bách…”

Một tiếng gọi yếu ớt, rõ ràng là giọng của Ngọc Trân thật. Đôi mắt cô giờ đây đan xen giữa đỏ và đen, như một cuộc đấu tranh giữa hai linh hồn. Cô gần như phải vắt kiệt sức lực để giành lại quyền kiểm soát trong vài giây.

“Anh... phải... giết em... nếu em không kiểm soát được…”

Từng từ cô thốt ra như những nhát dao đâm vào tim Gia Bách. Anh lắc đầu dữ dội.

“Không! Tôi sẽ không làm thế. Chúng ta sẽ tìm cách giải thoát cho cô.”

Đôi mắt Ngọc Trân bỗng chuyển hoàn toàn sang màu đỏ.

“Không thể giải thoát!” Cửu Âm Quân lại lấy được quyền kiểm soát. “Cô ấy là của ta!”

Gia Bách nắm chặt Cây Nguyệt Ảnh, cảm thấy nó dao động mạnh mẽ. Phần vỏ cây bọc quanh cổ tay anh bắt đầu lóe sáng nhẹ với màu xanh lam huyền bí.

“Liên…” Anh thì thầm.

Gia Bách đưa Cây Nguyệt Ảnh lên, để không khí mát lạnh của nó dẫn dắt. Mắt anh nhắm lại, miệng lẩm nhẩm:

“Bất phản, bất khuất, bất nhiễm. Hồn phách an tại, tà ma ly tán.”

Một vòng sáng màu xanh lam mờ ảo xuất hiện dưới chân Ngọc Trân, từ từ lan rộng và kéo dài lên trên như một lồng ánh sáng.

“Nghĩ rằng có thể nhốt ta sao?” Cửu Âm Quân gầm lên. “Ta đã chờ đợi hàng ngàn năm!”

Ngọc Mai tiến lên đứng bên cạnh Gia Bách. Cô gái nhỏ bé mảnh khảnh nắm lấy tay anh, nhìn thẳng vào mắt người chị đang bị chiếm đoạt.

“Chị hai.” Giọng Ngọc Mai nhẹ như gió thoảng. “Em biết chị vẫn ở đó.”

Đôi mắt của Ngọc Mai bỗng chuyển sang màu trắng, không còn đồng tử. Cô nhắm mắt lại, và khi mở ra, một tia sáng trắng từ mắt cô chiếu thẳng vào mắt Ngọc Trân.

Không gian giữa hai chị em như vặn vẹo, méo mó. Gia Bách cảm nhận được làn sóng năng lượng vô hình lưu chuyển giữa họ. Ngọc Mai đang sử dụng khả năng của Âm Nữ bên trong mình.

“Ngọc Mai! Nguy hiểm lắm!” Gia Bách kêu lên.

“Cứ để cô ấy làm đi.” Trần Minh giữ lấy tay Gia Bách. “Ngọc Mai có thể đã tìm thấy một kẽ hở.”

Ngọc Trân và Cửu Âm Quân bắt đầu rung lên dữ dội, thân thể vặn vẹo như thể bị kéo giãn. Những tiếng gào thét phát ra, giờ là sự pha trộn giữa giọng nói của Ngọc Trân và thực thể kia.

“Gia… lại đây!” Một tiếng nói vang lên dưới âm hưởng của cả hai thực thể. “Chị đang… nghe thấy… em!”

Gia Bách tăng cường sức mạnh cho phong ấn của mình, hơi thở biến thành sương mù đậm đặc hơn khi anh rút sâu vào nguồn sức mạnh bên trong. Anh bắt đầu niệm chú, thanh âm nhỏ nhưng đều đặn:

“Nhật nguyệt tương phùng, âm dương giao hội. Phách quy thần định!”

Lồng ánh sáng quanh Ngọc Trân thu hẹp lại, siết chặt. Cửu Âm Quân phản kháng, những tia năng lượng đen sẫm bắn ra từ thân thể Ngọc Trân, đâm thủng lồng ánh sáng ở một vài điểm.

Đạt đứng sau, mắt dán chặt vào cảnh tượng. Trực giác của anh báo hiệu nguy hiểm từ mọi phía. Trên tường, những chiếc bóng nhảy múa, biến dạng thành những hình thù quái đản.

Đột nhiên, một tia sáng từ đôi mắt trắng của Ngọc Mai bắn mạnh hơn, đâm thẳng vào mắt Ngọc Trân. Thân hình Ngọc Trân giật lùi, những vằn đỏ trong mắt cô lui dần, để lộ đôi đồng tử đen tự nhiên trong khoảnh khắc.

“Anh… Gia Bách…” Giọng Ngọc Trân thật sự vang lên. “Em không... cầm cự... được lâu.”

Gia Bách nhìn vào mắt cô, thấy sự tỉnh táo ngắn ngủi.

“Tứ Linh Sư…” Ngọc Trân thì thầm. “Tìm họ…”

Mắt cô lại chuyển sang đỏ, và Cửu Âm Quân giành lại quyền kiểm soát. Một tiếng thét ghê rợn phát ra, cùng với một đợt sóng năng lượng đủ mạnh để đẩy tất cả lùi lại.

Ngọc Mai ngã quỵ, đôi mắt cô trở lại bình thường nhưng trông vô cùng mệt mỏi. Trần Minh đỡ lấy cô.

“Cửu Âm Quân đang bám vào hồn phách của Ngọc Trân như một con ký sinh.” Ngọc Mai thở dốc. “Em đã thấy được... quá trình xâm chiếm mới chỉ đầu giai đoạn một. Chúng ta còn khoảng thời gian ngắn ngủi khi hắn hoàn toàn chiếm đoạt chị ấy.”

Đạt nhíu mày, nhìn Gia Bách và Ngọc Trân đang giằng co.

“Tứ Linh Sư, bốn pháp sư cuối cùng của truyền thống cổ đại.” Anh nói. “Anh đã nghe về họ. Mỗi người nắm giữ một phần bí mật của Bát Phương Phong Ấn. Họ chính là những thành viên góp phần tạo nên bản Bát Phương Phong Ấn đầu tiên, cũng như làm việc dưới trướng của vị pháp sư vĩ đại nhất thời bấy giờ. Nhưng sau đó, họ lại qua đời quá sớm.”

Gia Bách vẫn duy trì lồng ánh sáng, mồ hôi nhỏ giọt trên trán: “Chúng ta cần tìm họ. Có lẽ họ biết cách tách Cửu Âm Quân khỏi Ngọc Trân.”

“Em biết họ ở đâu.” Ngọc Mai nói nhỏ. “Em đã mơ thấy họ nhiều lần. Có một người đang ẩn mình dưới lòng Chợ Lớn, trong một mê cung cổ xưa từ thời người Hoa đầu tiên đến Sài Gòn.”

Ngọc Mai nhìn xoáy vào mắt Gia Bách, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.

“Nhưng em cũng phải cảnh báo, không phải tất cả bọn họ đều đáng tin.”

Gia Bách nhìn sang Ngọc Trân đang vùng vẫy trong lồng ánh sáng. Thân hình cô vặn vẹo trong góc độ không tự nhiên, với những vết tích màu đen bắt đầu lan từ các mạch máu trên cổ cô.

“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Anh quyết định. “Đạt, anh và Trần Minh ở lại đây, tiếp tục duy trì phong ấn. Em sẽ đi cùng Ngọc Mai tìm Tứ Linh Sư.”

Đạt gật đầu, nhưng rồi ngập ngừng: “Rất nguy hiểm. Vô Diện và Ngũ Quỷ vẫn đang ở ngoài kia.”

Trần Minh nói lớn: “Đúng vậy. Quá mạo hiểm. Chúng ta cần ít nhất ba người để duy trì phong ấn nếu Cửu Âm Quân trở nên mạnh hơn.”

“Sáng suốt.” Đạt miễn cưỡng đồng ý. "Nhưng Gia Bách, chúng ta vẫn sẽ làm theo những nhiệm vụ em phân chia. Như vậy thì mới tăng tỷ lệ thành công. Em phải cực kỳ cẩn thận.”

Gia Bách gật đầu, ánh mắt anh vẫn không rời Ngọc Trân. Trong khoảnh khắc, anh thấy một tia sáng nhận thức trong mắt cô, Ngọc Trân vẫn đang chiến đấu bên trong.

“Anh sẽ cứu em, Ngọc Trân.” Anh thì thầm. “Anh hứa đấy.”

Ngọc Mai kéo tay áo Gia Bách: “Chúng ta phải đi ngay. Em không biết chị ấy có thể cầm cự được bao lâu.”

Khi Gia Bách và Ngọc Mai chuẩn bị rời đi, Cửu Âm Quân bỗng ngừng vùng vẫy. Đôi mắt đỏ rực của hắn nhìn thẳng vào Gia Bách, một nụ cười quái dị xuất hiện trên khuôn mặt Ngọc Trân.

“Con người!” Giọng nói vang vọng đầy mê hoặc. “Ngươi không hiểu được sức mạnh thật sự của Ngọc Trân. Cô ấy không chỉ là một linh thể, cô ta là một chìa khóa. Và một khi ta có được tất cả. Tất cả sẽ quỳ dưới chân ta!”

Gia Bách không đáp lại, nhưng trong đáy mắt anh ánh lên một quyết tâm sắt đá. Anh nắm chặt tay Ngọc Mai và nói:

“Đi thôi.”

Sau cánh cửa, khi đã cách xa phòng giam giữ Ngọc Trân, Gia Bách mới để lộ nỗi đau của mình. Anh dựa vào tường, thở dốc, cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt tim mình.

Ngọc Mai nhìn anh, đôi mắt cô đượm buồn.

"Gia Bách, em biết anh yêu chị ấy.” Cô nói. “Và em cũng biết anh sẽ cứu được chị ấy. Em đã thấy trong giấc mơ của mình.”

Gia Bách nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Em thấy gì?”

“Em thấy hai người, đứng cạnh nhau dưới ánh trăng non.” Ngọc Mai mỉm cười nhẹ. “Nhưng để đến được khoảnh khắc đó, chúng ta phải vượt qua đêm tối nhất trước.”

Gia Bách gật đầu, vẻ mặt quyết tâm trở lại. Anh đứng thẳng dậy, hít một hơi sâu.

“Vậy chúng ta sẽ tìm Tứ Linh Sư.” Anh nói. “Và dù có phải đối mặt với cả thế giới, anh cũng sẽ không để Ngọc Trân rơi vào bóng tối.”

Theo như những gì sư phụ từng dạy cho Gia Bách. Long, Lân, Quy, Phụng là bốn linh thú thiêng liêng trong văn hóa Việt Nam, tượng trưng cho sự cao quý và quyền năng bảo hộ. Từ thời Hùng Vương, những sinh vật huyền thoại này đã ăn sâu vào tâm thức người Việt.

Long là biểu tượng cho quyền lực tối thượng và sức mạnh của nước. Gắn liền với truyền thuyết Lạc Long Quân, rồng tượng trưng cho vương quyền và khả năng điều khiển thời tiết, mang mưa thuận gió hòa cho dân chúng.

Lân là tượng trưng cho sự hiền hòa và điềm lành. Kỳ Lân xuất hiện khi có thánh nhân ra đời hoặc trong thời thịnh trị. Trong văn hóa dân gian, Kỳ Lân còn là biểu tượng bảo vệ, đặc biệt đối với trẻ nhỏ.

Quy là biểu tượng cho sự trường thọ, bền vững và trí tuệ. Rùa gắn với truyền thuyết Hồ Gươm và thần Kim Quy trao kiếm báu cho Lê Lợi. Rùa được xem là linh vật giữ bí mật của trời đất, ghi chép lịch sử và tiên tri tương lai.

Phụng là tượng trưng cho sự cao quý và hòa hợp. Phụng thường đi đôi với Rồng trong quan niệm “Rồng mây gặp gỡ”. Sự xuất hiện của Phượng Hoàng báo hiệu thời đại thịnh vượng, thái bình.

Theo truyền thuyết, vào thời Hùng Vương, bốn vị pháp sư đầu tiên đã được các vị thần trao truyền bí thuật của Tứ Linh để bảo vệ bờ cõi. Họ lập ra bốn dòng truyền thừa bí mật, và qua hàng nghìn năm, những bí thuật này được truyền từ thầy sang trò. 

Tứ Linh Sư không chỉ là những pháp sư riêng lẻ, mà còn tượng trưng cho sự cân bằng vũ trụ. Khi bốn ấn phù Long, Lân, Quy, Phụng kết hợp thành Tứ Linh Đại Trận, chúng tạo nên một phong ấn mạnh mẽ.

Sau đó hai người bước ra ngoài, hướng về Chợ Lớn, trong khi đêm Sài Gòn đang dần chìm vào bóng tối. Trên bầu trời, mặt trăng đã bắt đầu lu mờ.

*****
Hết.

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout