Thanh khẽ quan sát Ngôn. Trán anh ta lúc này đã rịn mồ hôi, mỗi lời Thanh nói đều như một nhát búa đập mạnh vào đầu anh. Cả thế giới như sụp đổ xung quanh, khiến anh chẳng thể thở nổi nữa.
"Ngày hôm đó, tại trường Đại học K, có một nhóm sinh viên năm nhất ngành Kiến trúc và Báo chí đang vội vã đến lớp cho một buổi thuyết trình quan trọng. Trong chiếc thang máy cũ của tòa nhà chính có bốn sinh viên: Một nam sinh, cô Phùng Khánh Hân, Trần Dương, và còn một người nữa, Đặng Văn Ngôn, cũng chính là người đã vô tình gây ra thảm kịch mà không ai có thể lường trước được."
Ngôn đờ người kinh hãi. Một luồng hơi lạnh bắt đầu hình thành từ sâu trong lòng anh ta, rồi lan ra khắp cơ thể, khiến đôi tay anh run run mất kiểm soát.
"Anh Ngôn trong trường vốn nổi tiếng là người thiếu cẩn thận và thường xuyên vội vã. Hôm đó, trong lúc cả nhóm đứng chờ thang máy, anh ta vốn đã quen với việc nhanh chóng đến lớp để không bị trễ tiết, đã vội vàng bấm nút để gọi thang. Sau đó thay vì đợi cửa thang máy mở hoàn toàn, anh lại chen vào khi cánh cửa chỉ vừa nhích ra. Chiếc thang máy đã hơn một năm không được bảo trì, hệ thống trục bánh răng và phanh bảo hiểm vốn đã có vấn đề. Gặp tác động từ anh Ngôn, điều này đã làm một trong các bánh răng điều khiển thang máy bị lệch, khiến cơ chế an toàn hỏng, dẫn tới rơi thang."
"Hai nạn nhân thiệt mạng chính là Dương con trai của ông, và một nam sinh khác. Cả hai đứng gần trung tâm thang máy, nơi chịu lực va chạm trực tiếp. Hai người may mắn sống sót là cô Hân và anh Ngôn. Dù vậy, cả hai cũng đã bị thương nặng, nhất là ở vùng đầu. Sau này cô Hân vì tổn thương não, dẫn đến mãi mãi bị mất đi một mắt. còn anh Ngôn cũng đã bị tổn thương vĩnh viễn một bên tai."
Hoàng Thanh ngưng nói, anh bắt đầu để ý đến thái độ của từng người trong phòng, như muốn nghe xem ai thở mạnh, ai nuốt nước bọt, ai liếc trộm ai.
Ngôn co rúm người, hai tay ôm lấy đầu hoảng loạn. Giọng anh vỡ ra, lắp ba lắp bắp: "Tôi… tôi không cố ý… Tôi đâu ngờ lại thành ra như vậy… Tôi chỉ muốn… chỉ muốn nhanh đến lớp thôi mà…"
Tú Quỳnh nãy giờ đứng im như hóa đá, bỗng bật ra một tiếng thét xé họng, tựa hồ không chịu đựng nổi thêm nữa: "Cậu còn dám nói là vô ý à? Chính con nhỏ mắt chột đã kể hết với tôi rồi! Hôm đó lúc mọi người đứng trong thang, cậu bày trò nhét thẻ sinh viên vào khe cửa để dọa thằng Dương! Cậu biết rõ tính nó ngày thường nhát gan dễ hoảng, đúng không? Cậu tưởng chỉ là trò đùa thôi à? Nhưng chính cái trò đùa đó làm hỏng hệ thống, khiến thang máy rơi xuống! Nếu cậu không quá trớn thì thằng Dương em tôi nó đâu có chết!"
Ánh mắt của Tú Quỳnh hằn lên những tia máu. Nhìn Ngôn, cô như thấy cả một quá khứ đen kịt ùa về, từng đợt sóng hận thù trong lòng nổi lên cuồn cuộn. Nhưng rồi… cô thấy Ngôn cũng đang nhòe lệ, mỏi mệt nhìn lại cô, khuôn mặt anh hoảng loạn như người vừa thoát khỏi cái chết. Ngôn cố nuốt xuống cục nghẹn, dàn dụa nước mắt nói: "Tôi chưa từng… chưa từng làm chuyện đó. Tất cả quả thực chỉ là tai nạn… Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại nói vậy. Mười ba năm qua, tôi đã... tôi đã…"
Lồng ngực Quỳnh phập phồng. Trong lòng cô ta bắt đầu nhen lên những nghi hoặc. Mặt đỏ phừng phừng: "Đừng có nói dối!"
Thanh thấy thế thì liền đanh giọng cắt ngang, như để tháo gỡ mọi khúc mắc: “Không phải do anh Ngôn nói dối. Mà bởi cô đã bị lừa!”
Cô ta trợn mắt lên nhìn Thanh, nhưng anh đã né tránh ánh mắt ấy mà quay hẳn sang phía Ngôn, nói: "Tôi biết anh vẫn luôn tin rằng chính bản thân là nguyên nhân khiến thang máy rơi. Niềm tin ấy đã dằn vặt anh suốt hơn mười ba năm qua, đúng không? Tôi đã gặp mẹ anh, bà hiện đang làm lao công ở bệnh viện Bạch Mai. Chính bà ấy kể rằng anh đã luôn sống khép kín và mang mặc cảm tội lỗi, vì anh cho rằng nếu hôm đó anh không chen vào thang máy, thì ắt hẳn mọi chuyện đã khác. Nhưng tôi biết rõ một điều, cho dù hôm đó anh có chen vào hay không, thì chiếc thang vẫn sẽ rơi xuống mà thôi."
Thanh lại lấy trong tập hồ sơ ra một xấp giấy, rồi chìa tới trước mặt mọi người, nói: “Đây là bản giám định kỹ thuật từ Sở Xây dựng. Vào thời điểm xảy ra tai nạn, bộ trục phanh đã hoàn toàn mài mòn, và cơ chế bảo hiểm gần như không hoạt động. Hệ thống đáng lẽ phải được thay thế từ tám tháng trước, nhưng nhà trường phớt lờ các khuyến cáo. Vậy nên là, tai nạn ấy là do sự tắc trách của nhà trường và đơn vị bảo trì. Hoàn toàn không phải do anh Ngôn.”
Ngôn đờ đẫn không nói được gì nữa, nói gì bây giờ? Khi người ở trước mặt anh đây, đang bóc tách từng lớp bí mật đã ẩn náu trong anh suốt ngần ấy năm qua. Cả Tú Quỳnh bây giờ cũng đã lặng người đi, cứ như cô ta vừa bị giáng lên đầu một cú chí mạng vậy.
Rồi Thanh chỉ tay vào cây bút ghi âm ở trên bàn. Chiếc bút sẫm màu, trông đã cũ nhưng có vẻ chưa hề hỏng hóc gì.
“Cây bút này được chia làm hai phần ghi âm riêng biệt. Phần đầu tiên là lời khai của Phùng Khánh Hân. Cô ta thú nhận rằng tất cả những gì từng kể với ông Lĩnh, về việc Ngôn cố tình nhét thẻ sinh viên vào khe cửa thang máy, trêu chọc dẫn đến tai nạn, tất cả đều là bịa đặt. Mục đích của cô ta là để có được năm trăm triệu. Khi ấy Khánh Hân đang túng quẫn, và biết ông Lĩnh sẽ làm mọi cách để tìm lời giải thích cho cái chết của con trai. Cô ta cần một kẻ chịu tội thay, và Ngôn chính là con mồi hoàn hảo.”
Thanh nhấn nút. Một giọng nữ the thé vang lên qua loa nhỏ của chiếc bút ghi âm.
- Hơn một năm trước tôi vô tình gặp lại ông Lĩnh. Gương mặt ấy tôi chẳng thể nào quên được. Bởi cả hai lần tôi rơi vào tận cùng của cuộc đời, ông ta đều có mặt. Lần thứ nhất là ở bệnh viện thành phố, mười ba năm về trước. Khi ấy tôi còn chưa kịp hoàn hồn sau vụ tai nạn thì ông ta đã tới, chỉ để hỏi đi hỏi lại về nguyên nhân thang máy rơi, và lảm nhảm về đứa con trai đã chết của ông ta. Lần thứ hai là vào tám năm trước. Lúc này ông ta xuất hiện cùng một lão già và một gã luật sư khác. Họ tới nhà tôi với giọng điệu hách dịch, yêu cầu cha con tôi phải dọn đi, phải rời khỏi nơi mà mình đã chôn rau cắt rốn. Và đây, là lần thứ ba, cũng là thời điểm mà tôi kiệt quệ nhất. Năm trăm triệu, trong đầu tôi lúc này chỉ hiện ra số tiền ấy. Một luật sư như ông ta thì thiếu gì tiền cơ chứ? Thế nên là tôi đã bịa ra câu chuyện khác để khiến ông ta phải nôn tiền ra. Tôi nói rằng chính Ngôn đã nhét thẻ sinh viên vào khe cửa thang máy năm xưa. Đúng, tôi đã vu oan cho cậu ấy. Vì tôi cần tiền. Không phải để chữa bệnh cho cha tôi, ông ấy có sống hay chết thì cũng không quan trọng. Tôi chỉ cần tiền cho bản thân tôi, cho cuộc sống của tôi. Hừm... à Phải! Dẫu sao thì cha tôi cũng sắp chết rồi, cũng cần một khoản để mà... chôn cất ông ấy cho đàng hoàng.
Luật sư Lĩnh khẽ rùng mình, gương mặt ông ta bỗng chốc trắng bệch như tờ giấy. Ngôn thì khó nhọc đưa cả hai tay lên lau mắt, gương mặt anh đầy vẻ bi thương, cái bi thương mà có lẽ đã chôn sâu từ rất lâu, nay mới trào ra. Anh nói trong nước mắt: "Khoảnh khắc tôi được kéo ra khỏi đống đổ nát, tôi nhìn sang bên cạnh thấy Dương… mặt cậu ta đã bị đè nát biến dạng… nhưng đôi mắt ấy vẫn mở to nhìn chằm chằm vào tôi. Hình ảnh đó… nó đã ám ảnh tôi suốt bao nhiêu năm qua…"
Ngay cả ban tối, lúc cận kề cái chết, Ngôn cũng chưa hề nhuộm lên mình dáng vẻ nhu nhược thế này. Ông Lĩnh nhăn trán nhìn anh, tâm trí ông đang ngay ngáy suy nghĩ. Trong khi Tú Quỳnh thì ngồi phịch xuống đất, hai tay bưng lấy mặt, cùng với đấy là nước mắt từng giọt rơi xuống, có lẽ cô ta đã hoàn toàn sụp đổ, và ngay lúc này đây, cô đã không còn muốn đối diện với hiện thực trước mắt nữa.
"Tôi… tôi đã tin lời ả ta! Vậy mà…"
Thanh tội nghiệp nhìn Quỳnh, một người bị tách biệt với xã hội lâu ngày như cô ta, không khỏi có phần nào hình thành một sự nhẹ dạ. Anh chỉ thở dài một tiếng, rồi tiếp tục nói: "Phần ghi âm thứ hai là của ông Phùng Kiến Thành, cây bút này cũng đã ghi lại một phần trong cuộc giao dịch của bọn ông và bên thứ ba liên quan đến quá trình thu gom đất khu ven đô. Nội dung ghi âm đề cập đến việc dọn dẹp rắc rối và giữ bí mật nếu không muốn mọi chuyện bung bét, phần nào đã được ông Thành ghi lại. Trước khi Khánh Hân cùng cha mình chuyển đi, cô ta đã phát hiện ra chiếc bút ghi âm này trong người ông Thành. Lúc ấy cô ta vẫn còn nhỏ, chưa hiểu hết ý nghĩa của nó nên chỉ cất đi mà không suy nghĩ nhiều. Mãi cho đến một năm trước, khi tình cờ gặp lại ông ở thời điểm tài chính của mình đã cạn kiệt, cô ta mới nhớ ra và tìm lại chiếc bút ghi âm này. Vì không muốn rơi vào tình thế bị đẩy vào góc chết nếu ông nuốt lời về khoản tiền kia. Dù là vậy, cô ta chưa từng có ý định dùng cây bút này để đe dọa ông, vì điều đó sẽ khiến cô ta gặp nguy hiểm."
Nói xong, anh lại nhấn nút trên cây bút một lần nữa. Có tiếng loạt soạt của giấy tờ, rồi một giọng đàn ông trầm khàn vang lên.
Là giọng của ông Thành.
- Tôi nói rồi, đây là đất ông bà để lại. Giá các anh đưa ra chưa bằng nửa thị trường. Cưỡng ép kiểu này thì khác gì ăn cướp…
Lão Kỷ:
- Cướp á? Anh không hiểu à, tôi là người mua, còn anh thì đang cản đường đấy. Chúng tôi gom cả khu, mỗi một thửa kẹt lại là mất cả trăm tỷ. Đừng đẩy tôi phải làm điều mình không mong muốn nhé!
Ông Lĩnh:
- Anh cứ nghĩ kỹ. Chúng tôi đã soạn sẵn hồ sơ, có thể xin cưỡng chế theo Điều 66. Khi ấy anh vừa mất đất, lại vừa mất tiền.
Ông Thành:
- Tôi không ký! Dù gì tôi cũng không sống được bao lâu nữa.
Lão Kỷ:
- Không sống được bao lâu thì càng nên biết điều. Tôi không cần anh ký, tôi chỉ cần đất. Còn cách lấy... thì nhiều lắm. Cứ đợi đó mà xem.
Ông Lĩnh:
- Anh Kỷ, đừng quá lời…
Lão Kỷ:
- Tôi đã bảo đất phải gom xong trong quý này. Ai chống thì dọn! Dân không chịu bán, sẽ có người tới nói chuyện!
Luật sư Lĩnh trở về tư thế ngồi rung đùi, buông mắt khỏi chiếc bút ghi âm rồi từ từ nhâm nhi trà. Dáng vẻ ông ta khoan khoái, trông chẳng khác gì người đang thưởng thức một bộ phim phòng. Với kiểu người như ông ta đã quen sống bằng đầu, quen cẩn miệng, thì trong đoạn ghi âm đó tuyệt nhiên sẽ không có câu nào đủ để ghim ông lại. Mọi phát ngôn của ông trước giờ đều bóng gió nước đôi, không có gì quá rõ ràng, quá cụ thể. Vừa đủ để lòe thiên hạ, nhưng có lẽ là chưa đủ để buộc tội ông hoàn toàn.
Điều mà Vương Lĩnh phải lo lúc này, nếu tay Trần Minh Hải năm đó đã giữ lại toàn bộ tài liệu pháp lý, và nếu mấy thứ đó thực sự đã rơi vào tay công an, thì không chừng chính y sẽ bị kéo vào. Đáng lẽ phải khử tên này trước tiên, nhưng tiếc rằng ngày ấy y lại xem thường Hải, một gã mới ra trường, non gan, nói chuyện lí nhí như con mọt sách, tưởng chỉ cần dọa cái là co vòi lại. Nào ngờ hắn ta lại âm thầm cất giấu từng mảnh giấy, từng con số, cứ như đã biết trước sẽ có ngày phản chủ vậy.
Thế nên năm đó, Vương Lĩnh mới bàn với lão Kỷ. Lúc mở quán cafe thì phải chọn đúng cái mặt tiền sát nhà Minh Hải. Không phải để tiện buôn bán gì cho cam. Mà là để mỗi khi hắn bước ra cửa, hễ cứ ngẩng mặt lên là thấy, uống ly cà phê thì cũng phải nhìn qua phía mình.
Lúc ấy ông tin, cái thằng chạy việc non nớt ấy sẽ tự biết điều. Sống ngay dưới bóng của những người từng làm vô số chuyện tày trời, thì dù có giữ vài mảnh giấy cũng chẳng dám ho he.
Nhưng coi bộ ông đã tính sai. Không những không tránh né, mà dạo gần đây hắn còn bắt tay với Tô Lý, thằng giữ xe nói cà lăm mà ranh như cáo ấy. Rốt cuộc thì giờ chúng nó lại dám quay ra đâm ngược cả lão Kỷ.
Chết tiệt...
Là bản sao kê ngân hàng ư? Hai khoản được chuyển từ công ty của lão Kỷ về văn phòng luật của y, đính kèm dòng ghi chú: một cho tư vấn pháp lý giải tỏa, một là hỗ trợ chi phí giải trình. Chẳng có khoản nào gọi là hoa hồng cả, nhưng người ta mà lật ra, thì cái chữ hỗ trợ kia cũng đủ khiến y thấy mệt rồi.
Tiếp đến là về mấy cái email. Năm ấy Hải có nhắc về giá bồi thường thấp hơn giá khung. Và hình như y cũng có nhắn lại, bảo là cứ để tôi lo giấy má. Nhưng y chắc chắn, người ký xác nhận pháp lý cuối cùng vẫn là Hải.
Tệ hơn nữa là mớ giấy nháp viết tay, chỉ đạo tách riêng các hộ chống đối để làm văn bản cưỡng chế. Chắc không đến mức thằng Hải giữ lại toàn bộ chứ?
Chết tiệt! Nếu tên cảnh sát nhãi ranh kia thực sự đang nắm trong tay những thứ này, thì mọi chuyện quả thực là không ổn rồi.
Thấy luật sư Lĩnh rung đùi, Thanh cứ ngỡ rằng y đang vô cùng tự tin. Anh hít sâu một hơi, rồi đi vào trọng tâm: "Và rồi, ông và cô Tú Quỳnh đã lên kế hoạch trả thù anh Ngôn. Lúc này theo lời kể của cô Hân thì anh ta là người trực tiếp gây ra cái chết của con trai ông. Hai người không chỉ muốn anh ta phải sống trong những cơn ác mộng, mà còn muốn anh ta cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng, như thể cái chết luôn rình rập. Và để thực hiện điều này, ông đã chọn một cách thức không thể nào tàn bạo hơn: giết người, móc mắt, và ra tay bất kể nơi nào mà anh Ngôn dừng chân. Mỗi lần anh ta tưởng sẽ thoát khỏi, mỗi lần anh ta nghĩ mình sẽ an toàn, thì lại có một sự trả thù đẫm máu chực chờ."
Một đợt sấm chớp xuyên qua người Đặng Văn Ngôn. Từng câu, từng chữ của Hoàng Thanh tựa hồ ghim sâu vào trong trí não anh.
Thanh bắt đầu liệt kê những sự kiện đã diễn ra:
Ngày 10 tháng 2 năm 2014, anh bắt đầu công việc khuân vác tại xưởng may gần khu dân cư Tân Phước.
Ngày 28 tháng 5 năm đó. Bà Nguyệt, bị sát hại trước cổng xưởng may.
Ngày 20 tháng 8, anh nghỉ việc ở xưởng may, chuyển sang làm nhân viên đóng gói, vận chuyển hàng cho một nhà xe tại tuyến đường Mai Hắc Đế.
Ngày 16 tháng 12. Ông Tùng, bị sát hại tại khúc rẽ của tuyến đường Mai Hắc Đế, sát bên nhà xe ấy.
Anh nghỉ việc ở nhà xe. Ngày 1 tháng 3 năm 2015, Sau khi nghỉ tết âm lịch một thời gian, anh nộp hồ sơ vào làm bảo vệ của trường THCS Trường Chinh.
Ngày 12 tháng 4. Cậu Bảo, bị sát hại tại một sân bóng rổ phía đối diện cổng trường Trường Chinh.
Ngày 18 tháng 7, anh lại tiếp tục nghỉ việc tại trường học, chuyển sang làm nhân viên toàn thời gian tại siêu thị điện máy Xanh.
Ngày 3 tháng 9. Cô Trúc, bị sát hại tại tường rào công viên An Bình, đối diện siêu thị điện máy Xanh.
Ngôn đứng lặng yên, đôi mắt anh mơ hồ nhìn vào một khoảng không vô tận. Cơn rùng mình chợt ập đến khi những ngày tháng ấy trôi qua trong tâm trí anh không khác gì từng vết dao cứa. Những cái chết bí ẩn, những vụ án mà anh chẳng tài nào thoát khỏi vết tích của chúng.
Mười ba năm qua, Ngôn đã sống trong sự ám ảnh về cái chết của Trần Dương. Những ngày tháng dài đằng đẵng, mỗi công việc mới lại chỉ là một nơi để lánh tạm. Anh cố gắng quên đi quá khứ, cố gắng xây dựng lại cuộc sống, nhưng hơn một năm trước, chúng đã trở lại, không ngừng ám ảnh anh. Mỗi bước đi, mỗi quyết định lại đưa anh vào một vòng luẩn quẩn không thấy lối ra.
Thanh tiếp tục phân tích những suy luận của mình: "Vụ án ngày 28 tháng 5 năm ngoái là lần đầu tiên Tú Quỳnh trở lại gây án sau mười hai năm. Cô đã vô tình lọt vào camera giám sát trước cổng xưởng may và trên con đường nạn nhân trở về khu dân cư. Và kế hoạch tẩu thoát có phần trót lọt của cô sau đó, có lẽ là do ông Lĩnh sắp đặt nên. Tôi đã điều tra ra được bà Nguyệt bác sĩ tâm lý, nạn nhân trong vụ giết người đầu tiên, chính là người đã từng trực tiếp khám bệnh cho vợ của ông năm xưa. Còn nạn nhân trong vụ thứ hai, cũng là chủ cũ của căn biệt thự này, ông Lê Bá Tùng. Ông ta là giám đốc của công ty bảo trì thang máy Hoàng Phát, chính là công ty đã bảo trì chiếc thang máy gây ra vụ tai nạn ở trường đại học K. Nhưng còn lại hai vụ án sau này... Tôi nghĩ mãi vẫn chưa thể tìm ra mối liên hệ."
"Anh sẽ không bao giờ tìm ra được đâu," Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Tú Quỳnh cắt ngang. "Vì từ giây phút giết gã giám đốc, tôi đã trở thành một con quỷ rồi. Từ lúc đó, tôi giết người mà không cần quan tâm đến ai nữa, miễn là khiến tên Ngôn này phải đau khổ. Nhưng cuối cùng thì sao?"
"Quỳnh, con có im ngay đi không?" Ông Lĩnh trợn mắt quát.
Tú Quỳnh không hề ngừng lại. Cô ta cười khẩy: "Tôi còn có thể làm điều gì tồi tệ hơn nữa? Mười ba năm cuộc đời tôi đã theo đuổi thứ gì đây? Không phải công lý, cũng không phải công bằng, chỉ có tội ác. Tội ác chồng chất tội ác!"
Thanh thở dài, tội nghiệp nhìn cô ta, rồi lại nhìn về phía luật sư Lĩnh, đắn đo nói: "Vậy là tôi đã đoán đúng. Những vụ án đó, chính Tú Quỳnh là kẻ trực tiếp ra tay. Còn ông… ông là người đứng sau dọn dẹp, che giấu mọi thứ. Một người có khả năng xóa sạch hiện trường hoàn hảo như vậy hẳn là kẻ nắm rõ mọi quy trình, từ gây án đến những phương thức để thủ tiêu chứng cứ. Và ông, rõ là rất phù hợp với vai trò đó. Hai người đã cố gắng đẩy Ngôn vào tuyệt vọng, khiến anh ta sống trong nỗi ám ảnh rằng ai đó đang truy đuổi mình, rằng tất cả đều là lỗi của anh ta."
Mắt Ngôn lăn lên sòng sọc, anh hướng thẳng vào ông Lĩnh, nói lớn: "Ông ép tôi làm bảo vệ cho ông... là để kiểm soát tôi? Để chuẩn bị cho kế hoạch ngày hôm nay, đúng vậy không?"
Vương Lĩnh từ từ đặt tách trà xuống bàn, nét mặt vẫn điềm nhiên như không: "Cậu nghĩ sao cũng được, Ngôn ạ. Nhưng nếu cậu không gây ra chuyện ngu ngốc năm đó, con trai tôi đã không chết. Người vợ mà tôi yêu thương nhất cũng không vì vậy mà qua đời. Gia đình tôi đã chẳng tan vỡ."
"Vậy thì ông giết cả nhà tôi là vì cái gì?" Thanh không kiềm chế được sự phẫn nộ, lời anh cất lên như một tiếng nổ: "Vụ án năm đó, cả nhà tôi đã bị hai cha con ông sát hại, và vì không có chứng cứ rõ ràng, nó đã bị đưa vào án treo suốt mười ba năm qua!"
Ngôn và Tú Quỳnh sững sờ, mắt mở to nhìn anh, không cách nào tin được những lời này.
Từng câu chữ của Thanh hóa thành lưỡi dao, rạch toang lớp vỏ im lặng đã bọc chặt bao lâu nay: "Ông đã biến con gái mình thành một kẻ sát nhân máu lạnh, và biến anh Ngôn thành con rối trong trò chơi báo thù của ông? Ông nghĩ nỗi đau của ông có thể biện minh cho tất cả những hành động đó hả?"
Bình luận
Chưa có bình luận