Chương 17: Sự Thật - I



Một sự ảm đạm quấn quanh căn biệt thự rộng lớn bề thế. Bên trong phòng khách, ánh sáng huyền ảo từ chiếc đèn chùm khẽ đung đưa, tạo ra những cái bóng lắc lư trên tường. Chúng như đang ôm lấy cả căn nhà, rồi cùng tan vào màn đêm bất tận.

Hoàng Thanh đứng đối diện cô gái có khuôn mặt dị dạng, đôi mắt anh cứ như muốn xuyên thấu vào tâm hồn cô ta. Anh khẽ hỏi: "Cô là Trần Tú Quỳnh, phải không?"

Cô gái không trả lời mà chỉ đứng lặng yên, cặp mắt của cô ta chất chứa nhiều điều khó đoán. Gương mặt của cô bị hủy hoại, vậy nên biểu cảm cũng chỉ thấy mơ hồ, chẳng rõ ràng.

Chợt lúc ấy, từ trong góc tối của căn phòng có một bóng người bước ra. Đó là một người đàn ông trung niên với dáng vẻ khoan thai và một khuôn mặt lạnh lùng. Làn da ông ta nhẵn nhụi, mái tóc chải gọn không có lấy một sợi lạc nếp.

Chính là người luật sư thành phố - Trần Vương Lĩnh. Ông ta cười khinh khỉnh, hỏi vẻ thách thức: "Cậu theo dõi tôi từ bao giờ vậy? Cậu Đội phó!"

Hoàng Thanh không lay động, đáp lời ngay: "Từ khi biết ông nhận ủy thác cho vụ án Đoàn Văn Sử!"

"Ồ, vậy sao? Thế cậu đã biết được những gì rồi?"

"Toàn bộ bức họa về ông, tôi, anh Ngôn và cô Trần Tú Quỳnh đây." 

Đôi mắt của luật sư Lĩnh thoáng hiện lên vẻ bất ngờ, nhưng nhanh chóng trở lại bình thản. Y chề môi điệu khiêu khích: "Thật không? Tôi rất có hứng thú nghe câu chuyện của cậu đấy!"

Đặng Văn Ngôn đứng gần cửa, nghe thấy tên mình được nhắc đến mà không khỏi bàng hoàng. Trong lòng anh dấy lên vô vàn nghi hoặc.

Hoàng Thanh sắp xếp lại mọi mảnh ghép trong đầu. không lâu sau, anh nói: "Tôi cần có một chỗ ngồi."

Vương Lĩnh gật đầu, ra hiệu mời: "Được thôi, mời cậu ngồi!"

Ông ta vỗ tay, bật toàn bộ đèn trong căn phòng, ánh sáng bừng lên làm rõ từng ngóc ngách của không gian vốn đã u ám, sau đó chỉ vào bộ trường kỷ khảm xà cừ bóng loáng ở giữa phòng. Hoàng Thanh bước đến và ngồi xuống, đối diện với Vương Lĩnh. Y rót ra hai tách trà. Không gian chỉ còn lại những ánh mắt đấu trí gay cấn giữa hai người.

Ngôn cảm giác toàn thân đã tê dại. Anh đứng yên không dám thốt lên lời nào. Cô gái tên Tú Quỳnh cũng bất động, đôi mắt trợn lên nhìn chăm chăm vào cuộc đối đầu đang diễn ra.

Hoàng Thanh bắt đầu: "Tám năm trước, Lê Văn Kỷ là một tay lắm tiền nhiều của trong giới bất động sản, đã âm thầm gom đất ở một dự án tái định cư bị đình trệ. Khu này vốn dành cho dân bị giải tỏa, nhưng vì quy hoạch treo nên nhiều hộ dân phải sống trong điều kiện xuống cấp suốt nhiều năm. Lão ta lợi dụng cơ hội này để mua đất giá rẻ. Nhưng không phải ai cũng chịu bán, nhất là gia đình ông Phùng Kiến Thành."

Khi nói ra cái tên này, Thanh nghĩ luật sư Vương Lĩnh sẽ có phản ứng, nhưng thật không ngờ ông ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, chỉ khẽ nhếch mép.

"Không lâu sau có một nhóm xã hội đen xuất hiện, ép các hộ dân còn bám trụ. Chúng đe dọa, phá hoại tài sản, ép bán rẻ… Một số người khiếu nại, nhưng đơn từ đều bị dẹp êm. Cuối cùng lão Kỷ thâu tóm toàn bộ khu đất, nhưng thay vì triển khai xây dựng, nó tiếp tục bị bỏ hoang để chờ thời cơ nâng giá."

"Tiếp đi," Vương Lĩnh cầm tách trà lên ngắm nghía, vẻ ngoài không chút xao động.

Thanh lại nói: "Ông Kiến Thành là người cuối cùng nhất quyết không chịu bán, vì bãi đất sau nhà là phần mộ tổ tiên. Với ông ấy, đây không chỉ là chỗ ở mà còn là gia nghiệp. Nhưng rồi một ngày nọ, ông ấy gặp một tai nạn ngay tại khu vực đang san lấp mặt bằng. Một tai nạn đáng ngờ. Kết quả là ông ấy bị bại liệt, mất gần như hoàn toàn khả năng giao tiếp. Người vợ không chịu nổi gánh nặng mà ly dị, bỏ lại ông và con gái là cô Khánh Hân. Sau đó cô Hân đưa cha mình đi nơi khác sinh sống, tránh xa mọi ồn ào."

Gian phòng khách lặng như tờ, không ai nói một lời. Cả Ngôn lẫn cô Tú Quỳnh đều bị cuốn vào câu chuyện của Thanh, đến mức không dám chớp mắt.

"Có liên quan gì đến tôi không?" Ông Lĩnh bình thản hỏi.

Thanh vẫn cứ tiếp tục câu chuyện: "Một năm trước, cô Khánh Hân bất ngờ nhận được một số tiền lớn, năm trăm triệu, chuyển vào tài khoản ngân hàng sau một buổi từ thiện. Nhưng chỉ hơn một tháng trước, toàn bộ số tiền bốn trăm sáu mươi triệu còn lại trong tài khoản của cô đã bị một tên cướp lấy sạch. Trong quá trình điều tra vụ cướp, khi lần theo tài liệu pháp lý, tôi phát hiện gia đình ông Thành chính là một trong những chủ đất ban đầu của khu ấy."

Nói đoạn, Thanh lôi từ trong túi đeo chéo ra một chiếc bút ghi âm và một tập hồ sơ, đặt lên bàn trước mặt ông Lĩnh. "Đây là bản sao hợp đồng chuyển nhượng khu tái định cư ven đô, thầy tôi lấy được từ tay luật sư Trần Minh Hải - người từng phụ trách pháp lý cho lão Kỷ. Hợp đồng này đầy rẫy những điều khoản bất lợi, ép dân phải bán đất rẻ dưới danh nghĩa đền bù giải tỏa. Nhưng Hải không chỉ giữ lại hợp đồng. Anh ta còn cất chứng từ giao dịch, bảng kê tiền, thậm chí cả ghi âm những cuộc trao đổi nội bộ. Vì sao? Vì chỉ ít lâu sau, anh ta nhận ra mình đã bị lão Kỷ biến thành con tốt thí. Hải năm đó chỉ là một tay non kinh nghiệm. Khi biết mình đang bị đẩy ra đứng mũi chịu sào và gánh toàn bộ rủi ro pháp lý, anh ta mới hoảng sợ mà lén giữ lại chứng cứ. Suốt bao năm qua, chính những thứ này đã trở thành lá chắn để anh ta phòng thân."

Vương Lĩnh thoáng tỏ vẻ hậm hực. Đều là luật sư với nhau, ông lại quá rõ loại người như Minh Hải, non nớt dễ dụ, năm đó mới ra trường đã bị y tóm cổ kéo vào phi vụ tái định cư, làm chân sai vặt nơi văn phòng. Chơi vài đường giấy má, ném cho chút tiền, thế là hắn ta ngoan ngoãn cầm bút ký ngay. Nhưng điều khiến ông Lĩnh thấy khó chịu hơn cả, là việc tên cán bộ trẻ này nãy giờ vẫn chưa chịu chĩa mũi dùi vào mình, bởi chính bản thân y cũng dây dưa với phi vụ tám năm trước mà. Tay y vô thức siết lại, yên lặng chờ đợi.

Thanh như đọc được suy nghĩ ấy, liền nói: "Hợp đồng được ký cũng là lúc hàng loạt đơn tố cáo bị bỏ qua. Còn năm trăm triệu trong tài khoản cô Khánh Hân đến từ chính công ty môi giới bất động sản của ông. Ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là tiền ông tài trợ cho buổi từ thiện, nhưng khi lần theo dòng tiền, tôi mới biết công ty này từng bắt tay với lão Kỷ trong phi vụ đất đai tám năm trước."

Ngôn đứng ngay đó, từ nãy đến giờ lắng nghe đầu đuôi chẳng hiểu mô tê gì. Rốt cuộc chuyện này thì có liên quan gì đến anh? Anh chỉ biết ngậm miệng, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào những gì đang xảy ra.

* Mô tê gì - ý nói chẳng hiểu đầu đuôi gì.

"Từ đó tôi suy đoán số tiền năm trăm triệu này, có thể là một hình thức bịt miệng từ phía ông, lão Kỷ hoặc một bên thứ ba. Nhưng hóa ra tôi lại đã lầm. Cô Hân này vào thời điểm ấy chỉ là một sinh viên vốn an phận thủ thường, rất sợ va chạm với những thế lực lớn. Và còn một nguyên nhân nữa, đó là vì bắt đầu hơn một năm trước, cũng chính là thời điểm mà vụ án mạng liên hoàn xảy ra."

Sắc mặt của ông Lĩnh có hơi tái nhợt. Toàn thân Tú Quỳnh lúc này cũng bắt đầu run lên.

Hoàng Thanh không hề bận tâm đến phản ứng của họ. Anh tựa hồ đang hồi tưởng về một câu chuyện mà mình đã từng trải qua: "Vào ngày 28 tháng 5 của mười ba năm về trước, một nhóm sinh viên trường đại học K đã gặp tai nạn thang máy, làm hai người chết và hai người bị thương. Một người còn sống trong đó tên Phùng Khánh Hân, và một người đã chết tên Trần Dương, cũng chính là con trai út của ông. Và rồi tôi phát hiện ra. Hơn một năm trước, cô gái chột mắt Khánh Hân, người đã nhận được số tiền năm trăm triệu kia, và cô sinh viên năm nhất Phùng Khánh Hân trong vụ tai nạn thang máy, thực chất là một. Vậy tại sao mọi chuyện lại liên kết với nhau như thế, thưa luật sư Lĩnh?"

Mắt ông Lĩnh thoáng nhìn qua chiếc bút ghi âm trên bàn, dấy lên một vẻ nghi ngại. Nhưng ông ta không vội phản bác mà chỉ nhẹ nhàng dậm chân xuống nền nhà, từng nhịp suy tư. Và rồi sau một hồi lâu, y mạnh miệng đáp: "Tôi không biết, cậu cứ tiếp tục câu chuyện đi chứ!"

Thanh nói tiếp: "Sau vụ tai nạn kinh hoàng tại trường Đại học K, Trần Dương đã ra đi mãi mãi. Mất đi đứa con trai mà mình hết mực yêu thương, vợ ông không thể chịu đựng được cú sốc và dần rơi vào trầm cảm. Hai tháng sau, bà ấy qua đời tại bệnh viện thành phố. Một gia đình tưởng như yên ấm hoàn hảo, bỗng chốc tan vỡ chỉ trong thời gian ngắn ngủi."

Thanh chuyển ánh mắt sang Tú Quỳnh: "Và ông cùng với cô con gái lớn Trần Tú Quỳnh, đã không chấp nhận sự bất công này. Hai người cố gắng tìm hiểu sự thực về vụ tai nạn, nhưng nhà trường đã bưng bít mọi chuyện. Bất lực và đau đớn, hai người đã âm thầm nuôi hận thù, lập nên kế hoạch để trả thù gia đình của người hiệu trưởng ngôi trường đó. Tôi nói có đúng không, ông Lĩnh?"

Luật sư Lĩnh vẫn im ru chẳng nói gì. Vẻ mặt ông ta không biểu lộ rõ cảm xúc, chỉ có đôi mắt thoáng chút mờ mịt, vì đang chìm sâu vào dòng suy nghĩ bềnh bồng. 

"Trong lúc gây án, cô Quỳnh không may bị thương nặng, khiến toàn bộ khuôn mặt bị biến dạng. Từ đó cô không còn xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Phải đến tận bốn tháng sau, ông mới khai báo rằng con gái mình mất tích. Và rồi vào năm ngoái, khi vụ án thứ hai với thủ đoạn tương tự như mười ba năm trước lại xảy ra, đó là khi cô ta quay trở lại."

Lời nói của Thanh khiến toàn bộ âm thanh khác trong căn phòng đều ngưng bặt. Tú Quỳnh giật mình khi nghe nhắc đến cô, mắt xếch lên, đôi bàn tay cô nắm chặt, che giấu toàn bộ cảm xúc lượn lờ bên trong.

Vài giây sau, Thanh thở hắt ra một hơi, tiếp tục câu chuyện: "Đây cũng là lý do khiến tôi đau đầu nhất vì không hiểu tại sao trong suốt một thời gian dài, hai cha con ông lại không tiếp tục hành động. Cho đến khi cô gái bị chột mắt có tên Phùng Khánh Hân xuất hiện."

"Sau khi điều tra tôi mới biết được, hơn một năm trước cô ta đã vô tình gặp lại ông ở một buổi triển lãm tranh trừu tượng tại bảo tàng mỹ thuật Thành phố. Cô ta sắp ba mươi, đã không thiết sống cảnh nghèo khó cùng người cha bệnh tật của mình từ lâu. Khi gặp lại ông, cô ta nhớ lại câu chuyện của năm đó, nên đã nắm bắt lấy cơ hội duy nhất này để thay đổi số phận của mình. Cô ta nói rằng mình biết được một bí mật trong vụ tai nạn của con trai ông mười ba năm trước. Nhưng để đổi lấy bí mật ấy, cô ta yêu cầu ông phải trả một khoản tiền lớn: năm trăm triệu đồng. Điều tôi quan tâm là nguồn gốc số tiền ấy. Thay vì bỏ tiền túi, ông đã luồn lách qua công ty môi giới bất động sản đó, rút khoản tiền từ dòng vốn đã được rửa sạch để chi trả cho cô ta. Và chính sai lầm này của ông đã giúp tôi làm rõ được mọi chuyện."

"Rồi kế hoạch của lão Kỷ và ông bị đổ bể. Sau tám năm khu đất vẫn bị treo, không phải do sai sót trong tính toán, mà là vì một biến cố bất ngờ. Quy hoạch thành phố đột ngột thay đổi đưa khu này vào diện rà soát. Nguyên nhân không chỉ vì chính sách siết chặt đất ven đô, mà còn vì khu đất vướng vào một vụ điều tra tham nhũng. Những quan chức từng bảo kê cho thương vụ này mất đi quyền lực, khiến việc bán lại hay xin cấp phép đều sụp đổ. Lão Kỷ đặt cược kha khá vì tin rằng mình có đủ hậu thuẫn, để giờ chỉ có thể bất lực nhìn khối tài sản bị chôn vùi từng ngày…"

Lĩnh đan tay, những ngón xương xẩu bấu vào nhau làm cho khớp tay kêu răng rắc. Y khó chịu than: "Câu chuyện của cậu dài dòng quá. Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đấy!"

Thanh nhếch môi như một kiểu đáp lễ, rồi nói: "Và cuối cùng, sự thực từ bí mật của cô Phùng Khánh Hân đó là..."

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout