Chương 10: Động Cơ Là Gì?



Mười giờ tối thứ bảy. Quán cafe Kỷ vẫn đông nghịt người. Khách đã ngồi kín hết dãy bàn quanh gốc cây vú sữa. Nơi ánh đèn vàng treo cao, mùi cà phê rang theo gió lan ra khắp khoảng sân quán. Dù vụ án liên hoàn vẫn còn nóng hổi trên mặt báo, nhưng dường như chẳng ai muốn bận tâm đến thì phải. Vì sau một tuần bị công việc vắt kiệt thì họ chỉ muốn thảnh thơi chút đỉnh vào tối thứ bảy, để sáng hôm sau được phép ngủ vùi mà không cần phải đặt báo thức.

Đặng Văn Ngôn vừa đến, dựng xe sát lề. Vừa gỡ nón bảo hiểm thì anh liếc thấy có một người đang loáy hoáy cạnh chiếc SH Mode màu trắng, ở bên bồn cây sát khu công trường. Dáng lưng khom và cái đầu húi cua ấy, nhìn từ sau rất giống gã lưu manh Phan Tô Lý.

Ngôn bước lại, nhíu mày hỏi: "Xe hư hả, Lý?"

Người kia đứng thẳng dậy, quay nửa người ra chỗ có ánh đèn. Không phải Lý. Mà là Chiến, quản lý của quán. Mặt cậu ta hơi sầm lại, sẵng giọng đáp: "Quán ngưng nhận thêm khách nên là hai thằng kia bỏ ca, kéo nhau đi ăn hủ tiếu. Chiều tụi nó lại giở trò láu cá, em điên tiết xì bánh xe cho khỏi chạy về luôn! Haiz... Mà anh nhìn em, sao ra nó hay vậy?"

Ngôn ngớ ra một giây, rồi nói: "Ờm… nhìn từ sau đúng là dễ lầm thật."

Chiến cười ha hả: "Cũng hên là em vừa hết ca, có người vô thay. Tranh thủ ra trả đũa tí."

Ngôn gật đầu, lấy khăn trong túi áo ra chùi mồ hôi trán. Hai tên này không ngày nào là không chí chóe nhau. Chẳng hiểu sao vẫn còn trụ nổi cùng một chỗ, suốt mấy năm trời như vậy.

Ngay lúc này có một chiếc ô tô bốn chỗ dừng trước cổng quán. Cửa sau xe mở ra, và một người đàn ông bước xuống trước. Dáng người y cân đối, khuôn mặt nhẵn nhụi nghiêm nghị, áo sơ mi trắng bỏ trong quần, tóc tai chải chuốt gọn gàng. Đi sau người đó chính là lão Kỷ chủ quán, lão ta thấp hơn y nửa cái đầu, chân đi dép lê, vẫn cứ là bộ áo thun quần sọt cũ mèm ấy. Gương mặt lão có đôi phần nhăn nhó, tạo cho người ta cảm giác lão là kiểu người cọc cằn khó gần. 

Ông chú bảo vệ ca trước đang từ trong bước ra, thấy họ thì vội khép mình cúi chào: "Dạ, hai anh vô trong nghen! Ngoài này ồn dữ lắm." 

Người đàn ông áo trắng khẽ gật đầu. Còn lão Kỷ thì nhìn một vòng rồi cười cười nói: "Đông dữ vậy hả." 

Lão ta nhìn sang Chiến mà không nói gì, chỉ hất mặt sang phía góc sân, nơi bình thường vẫn để thêm hai cái bàn nhỏ. 

Chiến nói ngay: "Chỗ đó đang dọn vệ sinh á ông chủ. Lát xong là tụi em dọn bàn ra liền!" 

Lão Kỷ gật một cái ra chiều hài lòng. Người đàn ông đi cùng lão khẽ cười, quay sang nói với lão: "Coi bộ thứ bảy vẫn ổn đó ha anh Kỷ!" 

Y tặc lưỡi đáp: "Cũng chẳng được bao nhiêu. Thôi, lên lầu rồi nói!”

Hai người họ bước thẳng vào trong. Chiến dù hết ca cũng vẫn lẹ chân chạy vào, miệng gọi nhân viên và quản lý ca sau chuẩn bị thêm bàn bên vách cho khách. 

Một hồi sau Chiến bước ra, ghé tai Ngôn nói nhỏ: "Biết ai không? Luật sư Lĩnh đó. Khách VIP của quán này. Ngày trước ổng làm cho một tập đoàn bất động sản bự chà bá, sau này tách ra mở văn phòng riêng rồi lập luôn công ty môi giới."

Từ lúc người đàn ông tên Lĩnh kia bước xuống xe là Ngôn đã đứng đực mặt ra rồi. Giờ nghe tới tên, anh mới a ư hỏi lại: "Luật sư hả?"

Ông chú đang máng cái bình đựng nước lên xe, nghe thấy thế thì xen vào ngay: "Cha Kỷ coi vậy chứ quen biết rộng lắm nghe. Công an khu vực cũng thân, mà mấy ông luật sư có máu mặt trong thành phố cũng gọi là bạn bè cả. Nói nào ngay, nhà chú hộ nghèo, năm nào cũng được phát quà từ thiện hết. Tết vừa rồi còn có thùng mì in hình ông Lĩnh ở góc. Tưởng ai xa lạ hóa ra bạn thân của cha Kỷ, ghé đây hoài à!"

Chiến gật gù công nhận: "Ông Lĩnh làm từ thiện nổi rần rần đó giờ mà. Hồi trước còn hay thấy đi chung với cái cha ở nhà bên kia đường. Mà dạo này không thấy nữa." Cậu ta vừa nói vừa hất hất cằm về phía căn nhà cao tầng đối diện mặt bên của khu công trường.

Ông chú nói: "Ừ, chú cũng thấy. Mà thằng đó nom còn trẻ lắm, hình như là đàn em ông Lĩnh hen?"

Chiến nói: "Cha đó tên Hải, chắc chưa tới bốn mươi. Không phải kiểu luật sư đi kiện cáo mà chỉ chuyên lo giấy tờ thôi. Ai làm ăn lắt léo mà vẫn muốn giấy tờ sạch thì mới tìm tới ổng. Cổng nhà ổng để cho tụi thằng Lý thằng Tịnh đậu xe ô tô, mỗi ngày độ năm chiếc, mỗi chiếc lụm ba chục, năm chục ngàn. Còn ăn chia sao thì em không rõ."

Ngôn tặc lưỡi nhận xét: "Chà chà! Cùng là luật sư mà một ông thì phát gạo, một ông chỉ lo kiếm chác… Tiền để đâu cho hết ha!"

"Ừ, cùng trường ra đó. Mỗi người một ngả."

Ông chú cũng hùa theo: "Hôm trước chú có nói vụ đậu xe ô tô á Ngôn. Con coi đó, một ngày tụi nó móc mồm bốn năm chiếc là bằng ngày công của hai chú cháu mình rồi!" Song ông rung đùi, lắc đầu phán thêm một câu: "Mà nói gì thì nói, cha Kỷ quen biết dữ vậy mà mấy chuyện cỏn con với tụi lưu manh này, chả lại hông làm gì được. Đúng thiệt trớ trêu!"

Chợt có tiếng sấm nổ vang trời, gió mạnh hơn lùa vào tận mái hiên. Ông chú nhìn lên cao rồi nói nhanh: "Chắc mưa à nghen. Thôi chú về kẻo trễ. Coi nom xe cộ cho cẩn thận!"

Nói rồi, ông vội vã đội nón bảo hiểm, kéo dây kéo áo rồi lùi ra phía chiếc Wave cũ dựng sát bờ tường, Chiến cũng giật mình nhận ra cần phải chuồn cho lẹ, trước khi đám Lý Tịnh quay trở lại.

~ ~ ~ ❖ ~ ~ ~

Đêm hôm ấy, trời đổ mưa nhẹ. Ngay ngã ba hẻm Bình Long, Trương Nhâm Đình khoác chiếc túi da vuông vức qua vai, bộ quần áo thấm hơi nước, đứng lặng trước căn nhà cao tầng nằm đối diện mặt bên của khu công trường. Ánh đèn đường phản chiếu xuống mặt đường ướt, loang loáng từng dấu chân của ông. Những dấu chân in hằn kia đang dẫn lối ông về đâu đây? Về phía quá khứ ư? Một quá khứ mà ông tưởng chừng đã khép lại từ lâu.

Suốt mười ba năm qua, Trương Nhâm Đình đã gần như thôi hy vọng vào khả năng phá giải vụ án này. Thời gian như bào mòn từng vết tích, dần dà khiến ông nhiều lúc phải tự đặt câu hỏi, liệu mình có đang lặp lại vô ích một hành trình không có điểm đến?

Cảnh tượng hiện trường ngày hôm đó vẫn còn in hằn trong đầu ông, như một dấu khắc trên đá. Cửa nhà không hề có dấu hiệu bị cạy phá, đồ đạc trong bếp thì hầu như vẫn nguyên vẹn. Một nồi lẩu đặt giữa bàn ăn đã vơi hơn nửa, ba bộ bát đũa và vài chén nước chấm còn dở. Thức ăn trong tô đã được xới ra. Dường như cả ba người họ đang dùng bữa tối thì vụ việc xảy ra. Điều khiến ông phải suy ngẫm là, tại sao lại chỉ có ba phần ăn? Không hề có bát đũa thứ tư nào được dọn sẵn, cũng chẳng có ghế cho khách ngồi. Lúc đó Hoàng Thanh còn đi học chưa về, và nếu là bữa cơm gia đình thì tại sao họ lại không đợi con về? Nếu không đợi, vậy thì họ đang ăn với ai?

Máu vương khắp nơi, chủ yếu tập trung ở gian bếp và khu bàn ăn. Mặc dù hiện trường có hơi xáo trộn, nhưng không hề có dấu hiệu bị lục soát hay cướp phá. Tiền bạc, tư trang vẫn còn nguyên. Ông Đình đã từng nghi ngờ, rất có thể hung thủ là người quen biết, hoặc thậm chí còn thân thiết với gia đình của Hoàng Thanh nữa kia. Thế nhưng vào năm 2002... những thiết bị giám định hầu như còn thô sơ. Không có camera trong hẻm, không có xét nghiệm DNA, luminol phát hiện dấu máu thì vẫn còn nhiều hạn chế kỹ thuật. 

Vậy điều gì đã giúp ông kết nối năm vụ án lại với nhau? Đó là cả ba thi thể năm ấy đều bị móc mắt với cách thức y hệt bốn vụ án mới đây, bắt đầu với mắt trái, rất gọn và không làm rách phần da ở quanh hốc mắt. Kỹ thuật ấy không phải ai cũng làm được. Hung thủ có lẽ đã từng tiếp xúc với giải phẫu, hoặc chí ít cũng phải có tay nghề, đủ bình tĩnh và linh hoạt.

Với tính cách này, thì việc dùng dây dù để sát hại các nạn nhân đúng là rất hợp lý, vậy tại sao năm đó, thứ hung khí mà hắn sử dụng lại là một con dao bếp? Khiến kết quả là máu vương vãi khắp sàn nhà, ba nhát trên người của hiệu trưởng Hoàng Đức Đông, một nhát ngay tim vợ ông ấy, bé gái chỉ bị lấy đi đôi mắt, nhưng cũng mất máu mà chết. Phải chăng vì là lần đầu gây án nên hắn thiếu kinh nghiệm? Hay đã có tình huống bất ngờ xảy ra? Nhâm Đình không chắc chắn. Những giả thuyết ấy ông đành tạm gác lại, vì khi đang rà soát hồ sơ của một số vụ tranh chấp đất đai cũ theo chỉ đạo từ phía trên, ông đã phát hiện ra một manh mối mới, lão chủ quán cafe Kỷ.

Nhâm Đình dừng chân trước cổng căn nhà cao tầng, đưa tay nhấn chuông. Giây lát sau, phía trong có ánh đèn bật lên, rồi một bóng người xuất hiện sau khung cửa kính. Bước ra là một người đàn ông trông còn khá trẻ. Dáng anh ta hơi gầy, đang mặc một bộ đồ ngủ. Cặp kính trên sống mũi trễ xuống nhìn có đôi nét cẩu thả.

Người đàn ông cảnh giác, hỏi ngắn gọn: "Giờ này tìm tôi, chuyện gì?"

Nhâm Đình cũng không nhiều lời: "Vào trong nói chuyện được chứ?"

Người đàn ông nọ chần chừ giây lát. Song cũng mở cổng, ra hiệu cho ông Đình bước vào.

Gian phòng khách nhà anh ta vắng lạnh và đơn điệu một cách tẻ nhạt. Bộ ghế salon bọc giả da đã nứt nẻ, trên tường dán toàn là giấy cũ vàng ố, vài món đồ điện tử thì cũng là loại đời thấp vương vãi chút bụi bặm. Không hề có lấy một bức tranh hay chậu cây nào cho vui mắt. Cả căn nhà toát lên vẻ tiết kiệm cực độ.

Nhâm Đình đánh giá một vòng, rồi tự ý kéo ghế ngồi xuống. Ông vừa mở túi lấy ra tập hồ sơ, vừa nói: "Tôi đã xem qua hồ sơ giao dịch khu đất ven đô tám năm trước. Tôi thử cộng trừ nhân chia vài con số trong đó... nhưng có lẽ phép toán mà cậu dùng, lại ra một kết quả khác."

"Giao dịch kinh doanh mà. Tính toán mỗi nơi mỗi kiểu. Có gì thắc mắc, ông cứ hỏi bên liên quan."

"Vâng! Nhưng tôi nghĩ cậu nên xem qua trước đã."

Người đàn ông kia ngẫm nghĩ giây lát, sau đó miễn cưỡng với tay nhận tập hồ sơ, vừa đọc vừa có hơi cắn răng.

Nhâm Đình nói: "Tôi chỉ tò mò thôi... rốt cuộc ai mới là người hưởng lợi thực sự từ những điều khoản này? Hừm. Cậu có nghĩ rằng lão già Kỷ vẫn còn để mắt đến cậu không? Lão ta luôn theo dõi mọi động thái của những kẻ từng có liên quan đến thương vụ đất đai năm đó. Nếu không thì chẳng có lý do gì lão lại mở quán cafe ngay đối diện nhà cậu."

Người đàn ông lúc này mới ngẩng lên, mấp máy môi: "Ông.. rốt cuộc ông muốn gì?"

Nhâm Đình thầm cân nhắc. Trần Minh Hải, tay luật sư non trẻ năm xưa giờ đã khác. Chưa đến bốn mươi, hành nghề được mười năm, tính từ thời điểm tám năm trước chắc mới chân ướt chân ráo vào nghề. Vậy thì việc bị một kẻ cáo già như lão Kỷ dắt mũi cũng là điều dễ hiểu. Nhưng hiện tại y đã khác. Bộ dạng tiết kiệm đến mức keo kiệt và ngôi nhà rẻ tiền lạnh lẽo này đã chỉ ra một điều, y là kẻ trọng tiền hơn tất thảy.

Nhâm Đình nheo mắt nhìn chằm chằm người ngồi phía đối diện. Người luật sư tên Hải cố giữ vẻ bình thản, nhưng bàn tay vẫn thi thoảng nắm chặt rồi buông ra, vai cũng hơi co lại theo nhịp thở nặng nề. Người quá quen che giấu sẽ học được cách im lặng, chứ cơ thể thì không biết nói dối.

Ông Đình nặn ra một nụ cười, thản nhiên hỏi: "Cậu biết phó giám đốc Sở Công an Thành phố chứ? Cậu ta học sau tôi một khóa, hồi trước cũng từng ở đội hình sự."

Hải bắt đầu đổ mồ hôi hột, khẽ gật một cái.

"Giờ cậu ta đang thanh tra lại toàn bộ các thương vụ đất đai từ chục năm trước đổ lại. Nghe đâu thành phố có kế hoạch chỉnh trang khu ven đô, mà muốn làm thì trước hết phải làm sạch hồ sơ đất. Bất kỳ ai từng nhúng tay vào mua bán mờ ám đều có thể bị lật lại. Mà tính cậu ta, làm việc không có nể ai đâu."

Sắc mặt của luật sư Hải thoắt cái bỗng trở nên u ám. Anh ta siết lấy tập tài liệu, rồi bất chợt quẳng nó xuống mặt bàn. Hai tay cứ thế đưa lên, chầm chậm vuốt mặt. Một khoảng lặng kéo dài. Cuối cùng y cũng đứng dậy, lững thững đi vào bên trong.

Sự yên lặng bám chặt bốn bức tường, chỉ chừa lại tiếng mưa lách tách ngoài hiên. Phải đến gần mười phút sau thì luật sư Minh Hải mới bước trở ra, trên tay cầm một xấp hồ sơ cũ. Ánh mắt anh ta đã khác hẳn lúc nãy, không còn hoảng loạn, chỉ còn trầm đục như đáy ao.

~ ~ ~ ❖ ~ ~ ~

Hắn từng làm công nhân khuân vác ở xưởng may gần khu dân cư Tân Phước. Ít tháng sau, một vụ án mạng xảy ra ngay trước cổng nơi đó. Người chết là một bác sĩ tâm lý đã về hưu, từng công tác tại bệnh viện thành phố.

Hắn ta chuyển việc sang làm vận chuyển cho một nhà xe nằm sát tuyến đường Mai Hắc Đế. Lại thêm một cái chết, lần này là một giám đốc của công ty lắp đặt thang máy.

Một lý lịch nghề nghiệp khác, bảo vệ trường học, rồi nhân viên siêu thị. Mỗi nơi hắn ta từng đặt chân đến, đều vấy máu.

...

Hoàng Thanh ngồi một mình trong một quán cafe nhỏ ở quận T. Hôm nay anh có một cuộc hẹn với thầy Nhâm. Từ lúc điều tra những đối tượng có thể liên quan đến vụ cướp bốn trăm sáu mươi triệu của cô Phùng Khánh Hân, lại lòi ra thêm một cái tên, và bất ngờ thay! Cái tên này có dính líu tới cả bốn vụ án gần đây. Dưới kia phố đã lên đèn, xe cộ cũng thưa thớt dần. Ánh đèn trắng từ các cửa hiệu còn mở hắt lên ban công, chạm nhẹ vào mắt Thanh. Nhưng anh không cảm nhận được rõ, vì đầu óc đang mải miết xâu chuỗi lại toàn bộ vụ việc.

Hiện trường khi ấy… bàn ăn vẫn còn nguyên. Nồi lẩu, chén bát, rau sống, nước chấm, đều được xử lý vô cùng hoàn hảo. Không có dấu hiệu chen lấn hay xô xát gì ở khu vực này cả. Thế nhưng… anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Anh đã xem đi xem lại các bức ảnh chụp từ hiện trường đến hàng trăm, hàng ngàn lần. Và chỉ có duy nhất một chi tiết khiến anh cứ mãi băn khoăn. Không thể sai được! Đó là bức ảnh chụp gian bếp. Là hai chiếc ghế phụ nằm nép ở góc dưới chân cầu thang. Người khác sẽ thấy chúng chẳng có gì đặc biệt, nhưng với anh thì khác.

Chỗ đó là nơi anh vẫn hay lui tới hồi nhỏ. Mỗi buổi sớm sau khi ăn sáng xong, anh hay ngồi ngay nơi bậc thang để mang giày đi học. Và lần nào cũng vậy, qua kẽ hở của bậc thang, ánh mắt anh lại vô thức nhìn vào cặp ghế đặt phía đối diện. Có những buổi anh còn trốn cơm tối, chỉ để ngồi đấy đọc vài trang truyện tranh. Anh đã quá quen với bố cục mọi thứ trong nhà, nhất là nơi hai chiếc ghế gỗ phụ vẫn được mẹ xếp sát vách cầu thang, chân ghế xoay về phía bên phải.

Sáng hôm xảy ra án mạng vào mười ba năm trước, anh ngồi đó buộc giày như mọi khi, thấy hai chiếc ghế vẫn ở đúng chỗ, chưa hề xê dịch. Vậy mà trong bức ảnh chụp hiện trường ngày hôm ấy, chúng đã được đặt lệch đi. Cả hai ghế đều xoay chân về phía bên trái, một chiếc còn bị đẩy chệch ra khỏi tường vài xăn-ti. Đó là kiểu đặt vội sau khi dùng, của một người không hề biết rõ bố cục sinh hoạt trong nhà. Những chi tiết nhỏ nhặt ấy vốn dĩ người ngoài chẳng thể nhận ra, nhưng anh thì lại nhớ như in. Vì trong nhà này, góc cầu thang đó gần như không ai lui tới, và hai chiếc ghế phụ ấy cũng cả năm mới đem ra đôi ba lần, thậm chí còn lâu hơn. Vì cha anh làm hiệu trưởng, các cuộc gặp gỡ với đồng nghiệp hay khách khứa đều giải quyết ở bên ngoài, rất ít khi mời ai về nhà. Và nếu có, mẹ anh sẽ luôn là người cẩn thận mang hai chiếc ghế phụ ấy ra. Khi khách về thì bà lại tỉ mỉ cất chúng vào đúng chỗ cũ. Trường hợp khách đông hơn thì mẹ sẽ lấy thêm ghế nhựa ở trong kho ra, nhưng chuyện ấy vốn hiếm khi xảy ra.

Không thể là mẹ anh được. Vì bà luôn gọn gàng ngăn nắp, từng chiếc ghế sau khi dùng đều được đặt lại đúng vị trí cũ, y hệt như một thói quen đã ăn sâu vào máu. Xuân em gái anh thì lại càng không, vì con bé mới có bốn tuổi, lại rất sợ những góc tối khuất.

Vậy phải chăng hôm đó, mẹ anh đã đem chúng ra sử dụng. Và sau khi hung thủ gây án, hắn lau sạch mọi dấu vết, dọn dẹp kỹ đến mức sắp xếp lại cả số lượng chén bát, nhưng với hai chiếc ghế thì hắn chỉ đặt chúng trở lại một cách mơ hồ, vì hắn vốn không hề biết rằng còn có một đứa con trai trong nhà, mỗi ngày đều nhìn thấy chúng được đặt ở một vị trí quay ngược lại.

Thanh hít sâu một hơi. Trong lòng anh bắt đầu có một cái gì đó lạnh buốt đang lan ra khắp sống lưng.

Nghĩa là vào buổi chiều tối hôm ấy… nhà anh có khách. Không phải một người, mà có tới tận hai. Họ được mời vào bàn ăn. Và rồi chỉ một khoảnh khắc sau đó, cả gia đình anh chết thảm.

Vậy còn phần ăn của hai người kia? Rõ là trên bàn khi ấy chỉ có ba bộ chén đũa. Không có bất cứ phần ăn nào bị dọn đi nửa chừng, sạch sẽ như chưa từng có ai ngồi đó. Tức hung thủ đã lau sạch. Không chỉ máu, mà... còn cả sự hiện diện của hắn nữa.

Hắn đã tính đến từng chi tiết. Biến tấu số lượng chén bát để hiện trường trông như chỉ có gia đình anh đang ăn tối. Ngoài ra thì không có bất cứ dấu vết lạ hay một vật dư thừa nào cả. Và nếu không phải như vậy… nếu không từng có ai xuất hiện… thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất mà thôi.

Thứ đó là ma, là quỷ!

Một thứ không mang hình hài con người, lặng lẽ bước vào nhà anh, giết chết ba người trong nhà rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Thanh cảm thấy lồng ngực mình như bị thứ gì đó đè lên, khiến anh bất giác nghèn nghẹn khó thở. Nếu là ma quỷ thật, thì hóa ra... những lời gã Đoàn Văn Sử từng nói, không hẳn là hoang đường.

Lúc này, Trương Nhâm Đình đã đến quán. Ông bước lên lầu nhìn quanh một lượt, thấy Thanh đang ngồi trầm tư ở một góc ban công, thì bèn tiến tới ngồi cạnh. Ông chặc lưỡi, mở lời trước: "Tôi tới trễ chút! Vừa ghé nhà thằng cha luật sư kia. Lãnh đạo đang khui lại mấy vụ đất đai cũ."

Thanh thấy thầy đến, liền gạt bỏ mớ suy nghĩ mông lung để tập trung vào chuyện chính, anh nói: “Bên em xong rồi! Từ khi khoanh vùng những người liên quan tới vụ cướp, em đã để ý gã bảo vệ này. Chỗ nào gã từng làm việc là chỗ đó có án mạng. Toàn bộ cả bốn vụ!”

Ông Đình gật đầu nói: “Ừm! Còn về lão Kỷ. Tên thật là Lê Văn Kỷ, sinh ra và lớn lên ở tỉnh Y. Cả dòng họ làm nghề mộc, chuyên chạm khắc tượng gỗ, đồ thờ, và búp bê dân gian. Lão sống bằng nghề đó gần hai chục năm. Đến bốn mươi tuổi thì đất đai ở quê bắt đầu sốt giá, lão bán sạch rồi ôm tiền lên thành phố. Ban đầu là đầu tư bất động sản, sau mới mở quán cafe. Nghe nói hồi trẻ lão là tay thợ giỏi chuyên nhận phục chế tượng cũ, có món phải khoét hộp sọ để thay phần lõi, có món còn phải gắn lại mắt thủy tinh bằng keo và mũi dùi chuyện dụng."

Thanh nhíu mày hỏi: “Vậy chẳng phải… giống như móc mắt người sống à?”

“Ừ, trên người sống chắc sẽ khó hơn. Nhưng tôi nghĩ, lão đủ tay nghề để làm.”

Thanh đờ người vài giây, anh suy nghĩ một chút rồi tự hỏi: “Gã bảo vệ giờ lại đang làm việc cho quán lão, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?”

Ông Đình nhún vai: “Chưa loại trừ được. Biết đâu thật sự là trùng hợp.”

“Không thể thế được!” Thanh ngẩng đầu lên, giọng run run: “Hai chiếc ghế gỗ phụ đặt dưới chân cầu thang bị xê dịch. Một người dọn hiện trường kỹ đến mức lau cả dấu chân, mà lại đặt ghế sai sao thầy?”

Đến lượt ông Đình bắt đầu suy nghĩ, dường như ông đã hiểu ra vấn đề: "Ý cậu là... có thể là cả hai người này. Một kẻ gây án, còn một kẻ phụ dọn hiện trường?”

Thanh gật đầu đáp: “Kẻ ra tay thì cần lạnh lùng kiên nhẫn, quen với chi tiết, có thể là lão già kia. Còn kẻ phụ dọn dẹp thì cần nhanh nhẹn và khỏe mạnh, chắc là gã bảo vệ. Năm đó gã cũng mười bảy tuổi rồi.”

Nói xong thì Thanh ngả người ra ghế, cả hai rơi vào im lặng. Độ nửa phút sau anh móc ra một bao thuốc, châm một điếu. Ông Đình cũng đưa tay xin một điếu khác. Manh mối lần này quá lớn, khiến cả hai chưa kịp định thần lại.

Sau khi thở ra một làn khói, Thanh mới mơ hồ nói: "Nhưng... động cơ là gì? Cả hai người đó, em không thấy ai có dính dáng gì tới gia đình mình. Không thù không nợ, cũng chẳng quen biết gì. Bà Nguyệt bác sĩ tâm lý, ông Tùng giám đốc công ty thang máy, cậu Bảo sinh viên đại học, cô Trúc giáo viên tiểu học. Những người này ruốt cuộc là thế nào?"

Ông Đình lắc đầu nói: “Đến giờ vẫn không thấy mối liên hệ nào. Hồ sơ cá nhân của bọn họ chưa từng liên quan gì đến hai người kia."

“Vậy... Vậy thì tại sao lại là cả gia đình em?”

0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout