Chương 6: Một Vụ Cướp



Đã hơn hai tháng trôi qua kể từ khi xuất hiện vụ án thứ tư, nhưng tình hình vẫn không có chuyển biến khả quan. Mọi manh mối chỉ dừng lại ở lời khai mơ hồ của nghi phạm Đoàn Văn Sử. Dù gã đang bị tạm giam nhưng việc điều tra vẫn cứ như bế tắc, khiến cả Nhâm Đình lẫn Hoàng Thanh đều cảm thấy hết sức nặng nề.

Ấy thế mà, những cảnh sát khác trong cơ quan lại không nghĩ vậy. Họ quả quyết Đoàn Văn Sử chính là hung thủ của chuỗi vụ án liên hoàn, cho rằng gã chỉ đang cố tình giả điên để trốn tội. Bởi vì sao? Kết quả giám định tâm lý đã chứng minh gã hoàn toàn tỉnh táo, không hề có bất kỳ vấn đề thần kinh nào. Song những gì mà gã khai báo từ sau ngày hôm ấy, chỉ toàn là ma và quỷ, khiến mọi người chẳng tài nào hiểu nổi.

Khung cảnh của phòng họp hôm nay thật nặng nề. Trần Trung Dũng vốn là người hay pha trò, nhưng lúc này lại ít nói hẳn. Tuyết Vân cảm thấy không được khỏe, thế nên cô cũng chẳng buồn lên tiếng. Thời gian gần đây, cô và lính mới Hà My đã thân thiết hơn rất nhiều. Tuy không còn là bóng hồng duy nhất trong đội hình sự, nhưng có lẽ sự xuất hiện của Hà My đã phần nào giúp Vân cảm thấy vui vẻ hơn mọi ngày. Dẫu sao, giữa hai người phụ nữ vẫn có nhiều điều để tâm sự riêng, hơn là với những gã đàn ông trong phòng họp này.

Giữa bầu không khí ảm đạm, tiếng chuông điện thoại trong túi áo khoác của Nhâm Đình bất ngờ reo lên phá tan sự yên lặng. Ông nhấc máy cùng giọng đối thoại cộc lốc: "Được… Được… Tôi sẽ cố gắng sắp xếp… Được rồi."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, nét mặt ông Đình thoáng biến sắc.

"Thầy, có chuyện gì vậy ạ?" Dũng hỏi.

Ông Đình trầm giọng: "Trưởng phòng vừa nhận chỉ thị từ lãnh đạo, yêu cầu thu hẹp thời gian điều tra của chúng ta xuống còn một tuần. Sau một tuần này, dù kết quả ra sao thì vụ án vẫn phải khép lại. Không được để xảy ra bất cứ chuyện gì với 'người đó', chỉ chờ đến ngày xét xử."

Mọi người trong phòng họp đều hiểu 'người đó' ở đây, tức đang ám chỉ nghi phạm hiện tại của vụ án, Đoàn Văn Sử.

Hoàng Thanh chua chát hỏi: "Vì đợt điều động sắp tới, đúng không thầy?"

"Ông Hồng đã ngầm vận động cho một vị trí cao hơn. Nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ, ông ta sẽ được rút khỏi địa bàn ngay sau Tết. Khi đó, mọi trách nhiệm liên quan đến vụ này coi như xong."

"Nhưng ngoài chiếc USB, chúng ta chẳng còn chứng cứ nào có giá trị. Sao có thể buộc tội được ạ?" My thắc mắc.

Dũng cười khẩy góp lời: "Em mới vào nên chưa biết đấy thôi. Mười năm trước, đường công tác của thầy Nhâm rất thuận. Nhưng rồi xảy ra một vụ kiểm điểm nội bộ, người đứng sau thì ai cũng ngầm hiểu cả. Kết quả là năm đó thầy bị điều chuyển xuống đây, còn lão Hồng thì lên như diều gặp gió. Loại người như lão ta thì việc gì mà chẳng dám làm? Quan trọng ai sẽ là con tốt thí trong vụ này kia."

Lời của Dũng khiến My vô cùng bất ngờ, cô khẽ liếc nhìn Nhâm Đình, thấy ông đan hai bàn tay vào nhau, nhăn mặt ra hiệu cho Dũng ngừng nói.

Số là mười năm trước, có một cuộc điều động nhân sự diễn ra trong thầm lặng. Bề ngoài chỉ là một gợn sóng lăn tăn, nhưng bên trong là cả một cơn bão cuốn trôi đi hết. Với một vài người, nó chỉ là một lời đồn thổi không hơn không kém. Nhưng với Nhâm Đình thì lại là khởi đầu cho những chuỗi ngày tuột dốc không phanh, muôn đời đau đáu trong lòng của ông. Khi ấy, ông còn là một cán bộ mẫn cán, có hồ sơ tốt, được đánh giá cao và được xem xét cho vị trí Trưởng phòng vừa để trống. Thế nhưng đúng vào thời điểm ấy, ông bất ngờ bị tố cáo vì vi phạm nghiêm trọng quy trình điều tra, trong một vụ án vừa mới khép lại không lâu. Và rồi chỉ trong một thời gian ngắn, Nhâm Đình bị tạm đình chỉ, giáng chức xuống làm Đội phó của một đội nghiệp vụ cấp quận. Vài năm sau thì ông được điều trở lại Phòng Cảnh sát hình sự, giữ vị trí Đội trưởng Đội Trọng án. Trên danh nghĩa thì đã quay về đơn vị cũ, nhưng thực tế thì mười năm qua đối với ông, quả thực là mười năm mắc cạn.

Và giờ đây, lịch sử dường như một lần nữa lặp lại.

Thanh như chẳng hề bận tâm đến cuộc đối thoại xung quanh. Từ nãy đến giờ anh vẫn đang tự vấn chính mình... Nếu vụ án này khép lại như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Liệu hắn có thực sự dừng lại không, hay sẽ tiếp tục hành động để chứng minh chúng ta đã sai?

Dũng thấy Thanh vẫn còn trầm mặc, bèn đến vỗ vai anh nhẹ giọng: "Tôi nghĩ nên dừng ở đây thôi, Thanh! Mọi người đều đã làm hết sức có thể rồi."

Cái vỗ vai ấy đã cắt đứt luồng suy nghĩ của Thanh. Anh khẽ gật đầu trong vô thức, rồi chợt ngẩng lên nói với ông Đình vẻ tha thiết: "Thầy, em nghĩ... ta nên để tổ điều tra này dừng lại tại đây. Thầy hãy nộp báo cáo kết thúc điều tra, đồng thời xin rút khỏi vị trí chỉ huy. Em sẽ làm phần việc còn lại, gửi tờ trình lên lãnh đạo đề xuất chuyển toàn bộ hồ sơ vụ án về phòng. Thầy hiểu ý em mà đúng không?"

Ông Đình nghe vậy liền rơi vào trạng thái trầm tư. Sau một hồi lâu, ông mới chậm rãi đáp lại: "Cậu định… Thôi được rồi. Tôi sẽ suy nghĩ thêm."

Ai cũng hiểu nếu dừng lại tại đây, toàn bộ công trạng sẽ đều thuộc về tay lão Hồng cả. Nhưng mọi người không phản đối, vì họ chỉ muốn tạm thời rút lui trong yên ổn. Có lẽ... cũng là cách tốt nhất để bảo vệ thầy Nhâm lúc này. Cơn bão trong lòng anh dần dần lắng xuống. 

~ ~ ~ ❖ ~ ~ ~

Sáng sớm ngày 6 tháng 11, trời quang đãng. Hoàng Thanh lái chiếc Janus chầm chậm rẽ vào con hẻm nhỏ trên đường Quang Trung, Quận T, nơi xảy ra vụ cướp vào khuya hôm qua. Ngồi yên sau xe là Hà My, cô nàng có vẻ khá uể oải, mí mắt hãy còn đang rũ xuống.

Vừa rẽ vào đầu hẻm thì chợt My như tỉnh ngủ hẳn, cô đập nhẹ vào vai Thanh, nói lắp: "Anh.. anh Thanh anh Thanh, hình như kia là anh Dũng với chị Vân!"

Thanh nhìn theo hướng tay My chỉ, quả nhiên thấy Trần Trung Dũng và Tuyết Vân đang ngồi tại một quán cà phê lề đường. Cả hai đều mặc thường phục, nhìn họ thoải mái tự nhiên cứ như đang đi hẹn hò vậy. Vân lúc này mặc một chiếc váy ngắn, mái tóc dài qua vai ngày thường cột lên gọn gàng, nay được tết sang hai bên, cũng rất xinh xắn và rạng rỡ đấy chứ. Trông nàng ta khác hẳn với vẻ lạnh lùng nghiêm túc như khi ở trong Cục. Nàng vừa cười vừa che miệng, gương mặt có hơi ửng hồng, còn Dũng thì quay hẳn người sang phía nàng, mồm đang oang oang nói gì đó.

Thanh ngạc nhiên khi lần đầu thấy đồng nghiệp vốn kín đáo nay lại trông nữ tính, thậm chí có phần quyến rũ như vậy. Hà My cũng bất ngờ không kém, hơn hai tháng nay chị em luôn kè kè bên nhau, My chưa bao giờ thấy cô nàng lộng lẫy như hôm nay.

Thanh quay xe tấp vào lề đường, kéo khẩu trang xuống nói: "Chà, tưởng ai, hóa ra cặp đôi vàng của tổ giám định…"

My cũng la lớn: "Chị Vân mặc váy kìa trời! Hẹn hò buổi sáng luôn ha!"

Dũng giật mình như kẻ vụng trộm bị bắt quả tang. Còn Vân thì cũng lúng túng kéo váy xuống, đoạn ngồi thẳng dậy, che phần đùi đẫy đà đang bị nắng chiếu vào.

Thanh hiếm hoi nở nụ cười tươi roi rói, anh làm bộ hỏi: "Tôi với My đang vào hiện trường vụ cướp hôm qua. Hai người rảnh vậy, đi chung không?"

Dũng tằng hắng: "Ờm... ờ thì... gần đây không?”

My chỉ về phía sau lưng anh chàng, bảo: "Ngay cuối hẻm kìa anh!"

Vân đỏ bừng mặt nói: "Tụi tôi... chỉ là tình cờ uống cà phê gần đây thôi."

"Hay thật, ngồi đúng cái quán đầu hẻm hiện trường..." My cười khoái.

Sực nhớ ra còn vụ cướp, Thanh không muốn phí thời gian nữa, liền chào tạm biệt bọn họ: "Nói chứ hai người cứ thoải mái đi. Tôi với cái My lo vụ này được rồi!"

Dứt lời, cả hai toan lủi vào hẻm, thì nghe tiếng Vân gọi với lại: "Chờ chút đã!"

Cả hai quay lại. Thấy Vân đã đứng dậy, liếc Dũng một cái như trao đổi nhanh ánh mắt, rồi nói: "Bọn tôi vào cùng, có mang thẻ ngành đây. Dù gì cũng gần nên tiện hỗ trợ luôn."

Vẻ mặt cô nàng đã trở lại bình tĩnh, nhưng tay vẫn lén vuốt tà váy cho phẳng lại. Dũng cũng đứng lên theo, lấy lại sự nghiêm trang cần có.

Thanh liếc hai người họ, khoé miệng cong lên thành một nụ cười khó đoán: "Cũng được! Càng đông càng vui."

Chỉ nửa phút sau, cả bốn người cùng có mặt trước căn nhà nằm cuối con hẻm. Cổng nhà sẵn đã mở toang. Trong sân là một cô gái trẻ tầm ba mươi tuổi. Một bên mắt của cô ta bị chột, khuôn mặt phờ phạc mệt mỏi. Cô ngồi trước hiên nhà, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên đang vỗ về an ủi. Thấy bốn người họ đi vào, cô ta lập tức đứng bật dậy chạy đến nắm lấy tay Hà My, giọng đầy khẩn cầu: "Mọi người hãy giúp tôi với! Nếu không tìm lại được tiền, tôi sẽ chết mất! Làm ơn."

Hà My nói: "Chị bình tĩnh lại nào. Hãy kể cho chúng tôi nghe toàn bộ sự việc, từ đầu đến cuối." Cô chăm chú nhìn người báo án, đôi lông mày nhíu lại: "Chị trông quen lắm. Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi thì phải?"

Cô gái mắt chột lắc đầu đáp ngay: "Chắc cô nhầm tôi với ai rồi. Tôi chưa từng gặp cô."

"Mắt chị bị sao vậy?" Hoàng Thanh tỉnh bơ hỏi cô gái.

"Gặp tai nạn, cũng lâu rồi!"

Lúc này, Thanh để ý người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh cô gái thì bèn hỏi: "Cô đây là…"

Người phụ nữ trung niên mau mắn trả lời: "Tui là hàng xóm. Sáng nay đi bộ tập thể dục từ đầu hẻm tới cuối hẻm nè, thấy cổng nhà mở toang. Nhìn vô thì thấy con bé này bị trói nằm một góc sân, miệng bị dán băng keo kín mít. Tui mới chạy vô cởi trói cho nó đó."

Thanh gật đầu rồi ghi chú lại ngay. Vân cũng bắt đầu lấy điện thoại ra chụp ảnh hiện trường. Dù mặc váy, thế nhưng động tác của cô nàng thuần thục không khác gì ngày thường. My nhìn nàng ta rồi cười hí hửng, thầm nghĩ: "Ôi chị tôi! Đẹp nhưng vẫn thật chuyên nghiệp!"


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout