Chương 4: Nghi Phạm Xuất Hiện



Chiều ngày 6 tháng 9 năm 2015. Công viên An Bình vắng tanh chỉ có hai người đàn ông, một thanh niên và một trung niên, đang ngồi khom lưng trên hai chiếc xích đu, tạo nên một khung cảnh có phần lạ thường.

Người đàn ông trung niên lấy từ túi áo khoác ra một gói Ba Số, rút ra hai điếu thuốc. Một điếu ông ném sang phía người thanh niên, điếu còn lại đưa lên miệng. Ông khẽ chửi thề một tiếng: "Mẹ! hôm nay nhất định phải tóm được nó!"

Ông là Trung tá Trương Nhâm Đình, Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự Thành phố.

Người thanh niên đưa tay bắt lấy điếu thuốc. Anh chính là Hoàng Thanh, học trò đắc lực của ông. Anh trầm tư nhìn đầu mẩu thuốc trong tay hồi lâu mà chưa châm lửa ngay. 

Theo lời khai từ người bạn ở cùng phòng trọ với nạn nhân, đêm xảy ra án mạng vào lúc 11 giờ 40, cô giáo Trúc nhận được một cuộc gọi rồi lập tức rời đi. Người gọi đến không ai khác ngoài gã bạn trai cũ, cũng là đầu mối cuối cùng trước khi nạn nhân biến mất.

Nhóm điều tra do Tuyết Vân phụ trách đã rà soát dữ liệu camera quanh khu vực hiện trường, tập trung tại đoạn đường Đặng Văn Ngữ và khu siêu thị điện máy đối diện công viên. Ba đối tượng được xác định xuất hiện gần thời điểm xảy ra vụ án. Một gã đàn ông say rượu đứng tiểu tiện trước cổng siêu thị, khi được hỏi thì nhớ nhớ quên quên, không xác định được có ai khác xung quanh cả. Một cô sinh viên về khuya, nhà nằm gần công viên, cũng vội vã chạy xe vào cổng và không chú ý điều gì bất thường.

Cuối cùng, đáng chú ý nhất là gã bạn trai cũ của Trúc. Hắn đã bị camera ghi lại cảnh tiến vào công viên và rời đi sau hơn mười phút. Từ sau đêm đó hắn biến mất hoàn toàn, bỏ trống phòng trọ, cắt đứt liên lạc với người thân, đến cả quê nhà cũng không thấy về. Chính cha hắn cũng thừa nhận, đã hơn một năm không nghe tin tức gì từ con trai.

Vóc dáng của hắn khá gầy, cử chỉ hành vi lại gần như trùng khớp với người đã xuất hiện trong camera tại xưởng may trong vụ án thứ nhất. Tất cả dấu hiệu đều chỉ về một hướng. Nhưng nếu hắn thực sự là kẻ gây án, tại sao lại hành động lộ liễu đến vậy?

Nhâm Đình rung đùi nói: "Cậu thấy thằng này thế nào, có phải là người mà chúng ta tìm kiếm bấy lâu nay không?"

"Đúng là rất khả nghi, nhưng hơi thiếu thông minh..." Hoàng Thanh khẽ chau mày đáp.

Ông Đình gật gù, vẻ như đã biết trước đáp án: "Hiểu rồi, dẫu sao vẫn cần phải bắt nó về hỏi cung xem thế nào."

Thanh im lặng một lúc rồi ngập ngừng: "Nếu lần này vẫn không thu được kết quả gì… có khi… chúng ta nên bỏ cuộc…"

Ông Đình liếc nhìn cậu học trò rồi bật cười: "Ai mới là người quan tâm đến vụ án này nhất? Là tôi? Hay là cậu?" 

Thanh thoáng ngẩn người. Ông Đình lại thêm: "Có tình tiết mới rồi, vẫn không muốn khôi phục chuyên án 118 sao?"

Thanh lắc đầu: "Mắt trái bị lấy trước, luôn bằng vật nhọn lưỡi nhỏ, độ sâu từ ba đến ba phân rưỡi. Không bao giờ đâm lệch, không phá xương hốc mắt hay làm rách mô dư thừa. Thao tác cực kỳ thành thục, như một thói quen lặp đi lặp lại... nhưng vậy thì đã đủ chắc chắn chưa?"

Anh ngẩng lên, ánh mắt không giấu nổi nỗi mỏi mệt: "Lần này là dây dù… Nếu cứ thế này mà khôi phục chuyên án, em sợ sẽ chỉ càng làm cho mọi thứ rối thêm thôi."

Nói đến đây, Thanh thấp giọng lấp lửng một câu: "Chức trưởng phòng của thầy..."

Nét mặt Nhâm Đình có chút thay đổi, ông thở dài nói: "Haiz… ừ, nếu không dính vào vụ này thì cuối năm nay có thể sẽ được đề bạt lên lại." Ông lại rít một hơi thuốc dài, để cho khói thuốc lượn lờ quanh khuôn mặt, rồi mới cất lời: "Tôi còn theo đuổi vụ này và chuyên án 118 không phải là vì cậu, cũng không phải vì tôi, tôi là vì chức trách của một người công an nhân dân mà thôi."

Thanh thấy lòng mình nặng trĩu. Anh cũng đã đưa điếu thuốc lên miệng rồi châm lửa, sau đó nhìn sang Nhâm Đình. Không biết từ khi nào, trên khuôn mặt của người đàn ông hơn năm mươi tuổi này đã hiện rõ lên những vết chân chim. Nhưng đôi mắt ông ấy vẫn vô vàn sắc sảo, vẫn tràn đầy sự quyết tâm như ngày đầu tiên của mười ba năm trước, khi anh lần đầu gặp ông.

Nhâm Đình thong thả đứng dậy, trở lại giọng điệu tự tin sẵn có: "Thằng khốn đó sẽ quay lại đây, không hôm nay thì ngày mai, hẳn chỉ còn là vấn đề thời gian."

"Là vì chiếc USB đó đúng không ạ?"

"Ừ! Một người dân nhặt được nó tại hiện trường nhưng không giao ngay cho công an. Anh ta định giữ lại dùng, nhưng khi phát hiện dữ liệu bị đóng băng không thể format hay can thiệp, mới quyết định đem nộp. Có lẽ lần này chúng ta đã gặp may."

~ ~ ~ ❖ ~ ~ ~

Sau sáu giờ tối, nơi này gần như đã không còn ai lui tới. 

Từ lúc chiều, Nhâm Đình và Hoàng Thanh đã ngồi tại dãy xích đu gần bồn hoa chính giữa công viên, giả vờ như đôi cha con đang trò chuyện. Đến chập tối khi đèn đường bắt đầu bật lên, họ mới lặng lẽ ghé một tiệm tiện lợi ở đầu đường, mua ít bánh mì và nước lọc để ăn tạm trong lúc quan sát. 

Cả hai bắt đầu rút vào một chòi quản lý bỏ hoang ở phía góc đông bắc công viên. Nơi này vừa đủ khuất tầm nhìn, lại có thể ngồi theo dõi toàn bộ khoảng sân quanh bức tượng đá trung tâm. Họ phủi bụi nơi ghế gỗ, đoạn thay phiên im lặng nhìn ra khe cửa gãy mà chờ đợi. 

Thời gian kéo dài đến tận tối khuya. Không khí ẩm lạnh len lỏi qua từng khe gió. Cơn đói đã qua, thay vào đó là cái cảm giác rã rời chán chường. Thanh vươn vai mấy lần, mắt anh đã hơi trũng xuống vì thiếu ngủ. Sau vụ này, coi bộ anh phải đi khám tổng quát một lượt xem thận của mình có vấn đề gì không. Nhâm Đình ngồi kế bên thì vẫn bất động, nhưng bàn tay ông đặt trên đùi đã bóp nhẹ vào nhau. Nếu kẻ đó thực sự quay lại, khả năng cao là đêm nay. 

Mười giờ mười lăm phút. 

Một bóng người xuất hiện từ phía đường Đặng Văn Ngữ. Dáng hắn ta hơi gầy, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, hai tay thì đút vào trong túi áo khoác. Hắn bước đi rất chậm, thong dong về phía cổng phụ công viên.

Người đó nhìn ngang ngó dọc một lúc, thấy có vẻ như đã không còn ai ở đây, bèn tiến đến nơi bức tượng đá trung tâm.

Đúng! Không có ai trong công viên lúc này. Gió rít nhẹ qua hàng cây, khiến âm thanh bước chân của hắn ta càng lúc càng rõ. Hắn dừng lại trước một bụi cây ở bên cạnh bức tượng, rồi cúi đầu xuống.

Dưới tán cây sấu già, bóng người ấy bắt đầu lom khom lần mò quanh bãi cỏ, động tác gấp gáp như đang tìm kiếm thứ gì đó. 

Nhâm Đình ra hiệu bằng một cú huých nhẹ vào vai. Cả hai rời khỏi căn chòi. Họ bắt đầu tản ra, vòng cung ép sát. Chỉ vài bước dài thôi là khoảng cách đã bị rút ngắn. Hoàng Thanh lập tức áp sát từ phía bên phải, còn Nhâm Đình men theo mép lối đi bên trái, chia thành gọng kìm.

Khi chỉ còn cách vài mét, bóng người kia chợt khựng lại, ngoái đầu nhìn về phía sau vì linh cảm có ai đang theo dõi mình. Nhưng y đã quá trễ rồi.

Thanh hô lớn: "Công an đây! Đứng yên tại chỗ!"

Bóng người nọ giật nảy mình, ngay lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng còn chưa được đến hai bước thì hắn đã bị Nhâm Đình từ phía bên kia lao tới quật ngã, đè chặt xuống nền đất ẩm.

Thanh cũng nhanh chóng phóng đến ghì hắn xuống mặt cỏ, khuỷu tay chèn chặt ngay gáy.

Y vùng vẫy dữ dội: "Tôi… tôi chỉ đang tìm đồ! Sao lại bắt tôi?"

"Im mồm!"

Tiếng còng số tám bật nghe tanh tách. Nhâm Đình rọi đèn pin vào mặt của kẻ bị bắt, tóc hắn ta đã bên bết mồ hôi, sống mũi xương xẩu, đôi mắt trợn ngược cả lên vì kinh ngạc. Ông cúi sát vào mặt hắn rồi lạnh lùng nói: "Đúng là mày rồi. Đưa đi!"

~ ~ ~ ❖ ~ ~ ~

Gần mười một giờ đêm, tại đồn Công an Thành phố.

Bên trong phòng thẩm vấn, Nhâm Đình và Hoàng Thanh nhăn mặt nhìn người đang ngồi phía đối diện. Người này là nghi phạm chính của vụ án, tên Đoàn Văn Sử, 32 tuổi. Anh ta là người Gia Lai lên thành phố, hiện đang làm nhân viên văn phòng cho một công ty in ấn quảng cáo. Khuôn mặt anh ta trông rất trẻ, thậm chí có phần nho nhã thư sinh. Giờ đây khi anh ta đối diện với hai người cảnh sát, thái độ lại thành ra khép nép thảm hại.

Nhâm Đình nhìn bộ dạng trói gà chưa chặt của tên này, định bụng hôm nay phải cho hắn khiếp vía một phen. Ông quăng chiếc USB lên bàn, hầm hầm quát: "Anh quay lại công viên là để tìm thứ này, đúng không?"

Sử thoáng run rẩy, lắp bắp phân trần: "Mấy anh cán bộ… xin hãy tin tôi… Tôi không giết người. Tôi thề!"

"Bộp!"

Ông Đình đập mạnh tay xuống bàn, tiếng vang khiến Sử giật mình co rúm lại. Ông nói to như quát vào mặt anh ta: "Thế cái gì trong này đây hả, nói rõ ra không thì anh đừng trách!"

Sử nuốt khan: "Vâ… vâng… Khoảng ba tháng nay, tôi có tham gia… cá… cá độ bóng đá. Tôi thua hết sạch. Chủ nợ nhiều lần tìm đến đòi tiền. Tôi… tôi không còn cách nào khác. Tiền bạc, đồ đạc giá trị thì đều đã đem trả nợ và cầm cố hết cả rồi…"

Thanh hỏi giọng lạnh tanh: "Vậy nên anh nảy ra ý định tống tiền người yêu cũ à? Nói mau, đêm ngày 2 tháng 9 anh hẹn cô giáo Trúc ra công viên làm gì?"

"Tôi… lúc còn quen cô ấy, hễ mỗi lần cả hai ân... ân ái với nhau, tôi đều quay phim lại rồi lưu vào chiếc USB này làm kỷ niệm. Tôi… cũng là đến bước đường cùng nên mới nghĩ ra cách này… Nhưng các anh phải tin tôi, tôi không giết cô ấy!"

"Hừ! Quay lại làm kỷ niệm, thằng bệnh hoạn này!" Hoàng Thanh nghĩ bụng. Anh xuất thân từ hệ chính quy, được đào tạo bài bản, bao năm nay luôn sống một cách có kỷ luật, đúng là đúng, sai là sai. Anh đặc biệt coi thường những kẻ như Sử, sống tồi bại không có phương hướng, buông thả trong cờ bạc rồi lại đổ vấy cho hoàn cảnh.

Theo tài liệu huấn luyện chuyên môn, một người biết rõ hung khí sẽ có khuynh hướng co giật người, hoặc tỏ ra căng thẳng đột ngột, khi nghe nhắc đến chi tiết đó. Nếu Sử vô can, dưới áp lực truy vấn phần nào sẽ khiến anh ta run rẩy, đổ mồ hôi, miệng khô khốc… chỉ vì sợ hãi và căng thẳng, chứ không hẳn là vì có tội. Trên thực tế thì, tâm lý người vô tội còn có thể căng thẳng rõ rệt hơn cả kẻ phạm tội. Vì nghi phạm giấu giếm tội, thường sẽ cố gắng kiềm chế các dấu hiệu lo âu, trong khi người vô tội thì lại dễ thể hiện nỗi sợ hãi ấy ra bên ngoài.

Thanh hiểu rõ điều này, bèn tạo áp lực: "Không phải anh giết cô ấy, vậy thì ai? Đã xác định rõ thời gian nạn nhân tử vong trùng khớp với thời điểm anh hẹn cô ấy ra công viên rồi. Hơn mười phút ở trong công viên, anh làm gì trong đó?" 

Sử ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt dần trở nên trắng bệch: "Tôi thề có trời đất… Hôm đó, tôi mang USB đến để gặp Trúc như đã hẹn. Nhưng khi vừa tới nơi, tôi thấy… tôi thấy…"

"Thấy gì? Nói mau!"

Toàn thân Sử lúc này run rẩy, mồ hôi chảy đẫm áo. Anh ta lắp bắp, như đang thuật lại một câu chuyện hoang đường: "Tôi thấy… thấy thứ đó… thứ đó đang móc lấy đôi mắt của cô ấy! Tôi sợ đến mức không cử động được, chỉ dám nấp sau bức tượng gần đó mà quan sát. Khi nó quay đầu lại… tôi hoảng quá bỏ chạy. Về đến phòng trọ mới nhận ra mình đã đánh rơi chiếc USB từ lúc nào, tôi không dám trở lại đó nữa. Rồi tôi trốn vào một tiệm net, ở lì trong đó suốt hơn một ngày để theo dõi tin tức về vụ án… xem mọi chuyện có đúng như mình đã thấy hay không…"

Ông Đình hồ nghi, hỏi: "Thứ đó mà anh nói… là thứ gì vậy?!"

"Khô.. không biết… khi hắn ta quay mặt về phía tôi, tôi thực sự không biết, có lẽ… có lẽ đó không phải là con người."

"Mẹ nó! Mày đang đùa à, không phải con người, không lẽ là ma quỷ hả?" Nhâm Đình giận dữ quát lên.

Bỗng nhiên lúc này, trong phòng vang lên tiếng nước nhỏ giọt. Cả ông Đình và Thanh đều giật mình nhìn xuống dưới chân người đàn ông tên Sử. Nước tiểu từ đũng quần của anh ta đã chảy ra sàn nhà từ lúc nào.

Sử ngước mắt lên, vẻ mặt anh ta lúc này càng thêm hoảng loạn và sợ hãi. 

Anh ta trợn trừng mắt, gằn từng chữ một: "Đúng. Chính là ma quỷ!"

Tại phòng giám sát, Trần Trung Dũng vừa xem màn hình vừa lấy tay vuốt vuốt mái tóc trước trán, nói với Tuyết Vân: "Tên này bộ có bệnh thần kinh à?!"

Vân không đáp, cô nhìn lên màn hình đang chiếu hình ảnh ba người bên trong phòng thẩm vấn.

Hoàng Thanh ngẩn người nhìn về phía Nhâm Đình, thấy ông cũng đang nhìn anh, nét mặt của cả hai trông hết sức khó coi. 

'Không phải con người, vậy thứ chúng ta đang đối đầu, rốt cuộc là thế lực gì đây?!'


0

Hãy là người bình luận đầu tiên nhé!

Bình luận

Chưa có bình luận
Preview Settings

Try It Real Time

Layout Type
    • LTR
    • RTL
    • Box
Sidebar Type
Sidebar Icon
Unlimited Color
Light layout
Dark Layout
Mix Layout