Cơn ác mộng khiến Đặng Văn Ngôn giật mình thức giấc. Anh vừa thở hổn hển vừa lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán. Dạo gần đây những cơn ác mộng này xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn, với nội dung đáng sợ và tương tự như nhau. Đều là một nỗi kinh hoàng không ngừng ám ảnh tâm trí. Anh nhoài người về phía bàn, với tay lấy chiếc đồng hồ lên xem. Đã chín giờ ba mươi phút tối, còn nửa tiếng nữa là đến ca làm của anh.
Ngôn là dân tỉnh lẻ, lên Thành phố X cùng gia đình khi mới mười tuổi. Kinh tế gia đình anh đã lung lay từ khi người cha qua đời vì căn bệnh ung thư gan. Mẹ anh làm lao công ở một bệnh viện nhỏ trong thành phố, một mình gồng gánh nuôi hai anh em ăn học.
Những tưởng cuộc sống của Ngôn sẽ ổn định hơn khi anh đỗ vào trường Đại học K, bắt đầu năm nhất với bao hoài bão và hy vọng. Song số phận lại quá mức trớ trêu. Một tai nạn bất ngờ xảy ra, khiến chức năng thính giác bên tai trái của anh suy giảm nghiêm trọng. Không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình, anh buộc lòng phải bỏ học.
Từ đó, Ngôn dấn thân vào hành trình mưu sinh, lăn lộn giữa vô vàn công việc nặng nhọc nơi đô thị. Từ bốc vác, phụ hồ, đến lái xe thuê, anh làm tất cả chỉ để kiếm thêm thu nhập lo cho người mẹ già yếu và cô em gái sắp vào cấp hai.
Hiện tại, anh đang làm bảo vệ ca đêm tại quán cafe Kỷ ở Quận B. Chữ "Kỷ" được đặt theo tên của chủ quán, một ông già diện chiếc quần sọt cũ mèm mà anh đã gặp ngay hôm đầu tới xin việc.
Quán Kỷ có một nét đặc biệt hiếm thấy ở Thành phố, ấy là mở cửa xuyên đêm. Từ chiều tối đến mười một giờ đêm quán vẫn khá đông khách, nhưng sau đó thưa dần. Lâu lâu mới có vài vị khách ghé lại và ngồi cho đến sáng. Thực chất, công việc của nhân viên ca đêm là xếp kho, dọn dẹp quán, và tưới cây trong sân vào sáng hôm sau. Ngôn thầm nghĩ, những quán cafe như thế này hẳn không trông chờ gì vào doanh thu ca đêm, bởi lượng khách chẳng đáng là bao.
Quán nằm trong con hẻm lớn trên đường Bình Long, thuộc khu dân cư lao động của Quận B. Phía ngoài quán được bao bọc bởi hàng rào bằng dây hoa tầm xuân. Còn ở trong sân, những bộ bàn ghế được sắp xếp thành vòng tròn xung quanh một cây vú sữa già. Tổng thể quán có cái view rất đẹp, một khung cảnh thơ mộng cùng với đôi nét hoài cổ.
Tối nay, Ngôn chạy chiếc xe Honda cọc cạch đến quán sớm hơn năm phút. Anh gật đầu chào ông chú bảo vệ ca trước, rồi nhanh chóng vào ca. Anh đã bắt đầu trực đêm ở đây từ hôm qua, sau khi nghỉ việc ở một siêu thị điện máy. Chỗ trực chỉ đơn giản với một chiếc dù lớn, và cái ghế gấp đặt ở kế bên cổng vào. Thông thường sau một giờ sáng khi quán vắng khách, anh mới trải tấm chăn mỏng ra và ngủ đến sáng.
Đối diện quán Kỷ là khu công trường bỏ hoang hơn ba năm nay, phía ngoài là một khoảng đất trống vừa đủ chứa thêm bốn mươi chiếc xe. Chủ quán đã hợp tác với phía đối diện để tận dụng chỗ trống này làm bãi gửi xe thứ hai cho quán. Ngôn ngồi xuống ghế, lặng lẽ quét mắt qua những vị khách ra vào. Gió đêm thổi khẽ qua hàng dây hoa tầm xuân, đong đưa một mùi hương dìu dịu.
Bên phía công trường đối diện, có hai thanh niên giữ xe đã ngồi đó từ lâu, với khoảng hai mươi chiếc xe xếp thành đôi hàng ngay ngắn. Thấy Ngôn đến, một tên với nét mặt láu cá lên tiếng, giọng cà lăm đặc sệt miền Nam: "Anh Ngôn nay tới đúng giờ ha anh Ngôn!"
Anh còn chưa kịp phản ứng thì gã bồi thêm: "Này chắc hục.. chắc hục bida cứng à, căn phát nào trúng phát đó ha?"
Gã đó tên Phan Tô Lý, anh trai của gã còn lại, Phan Tô Tịnh. Hai tên này là những kẻ có số má trong khu vực, đã giữ xe cho quán Kỷ được hơn ba năm nay.
Tịnh trông khá to con, bờ vai gã thô, bước đi lúc nào cũng dứt khoát, ít nói nhưng nhìn là biết khó động vào. Còn Lý thì nhỏ con nhưng mà lại lanh hơn, hoạt ngôn hơn, gương mặt gã ta lúc nào cũng có vẻ đùa cợt, như thể không có gì là nghiêm trọng với gã.
Anh em Lý đến mười hai giờ đêm thì hết ca, tức chỉ làm việc chung với Ngôn mỗi ngày có hai tiếng thôi. Khi hai tên này ra về mà xe trong bãi còn ít, tất cả sẽ được gom vào bên phía quán cho Ngôn trông. Nhưng nếu xe vẫn còn nhiều thì hoặc Ngôn sẽ phải báo cho nhân viên ra phụ, hoặc là một mình quản cả hai bãi.
Khi bớt khách, Ngôn đi qua chỗ hai anh em Lý và nói: "Hôm nay xe không nhiều lắm nhỉ, đỡ việc thật!"
Gã Lý bỗng trề môi, nhấn nhá: "Vắng mới mệt đó cha ơi! Cha, quay qua.. quay qua, quay lại mà nó lủi cái ông đền nổi hông?"
"Tôi thấy khu này an ninh nên chắc cũng đỡ lo." Ngôn gãi đầu cười cười.
Lý chỉ tay về phía chiếc xe cuối hàng bên bãi công trường, lại nói: "Lát nữa.. lát nữa em về em dời.. dời chiếc đó ra ngoài hàng một chút cho anh Ngôn dễ trông nha anh Ngôn, góc đó là.. là đường về nhà em, hông có camera."
Ngôn nheo mắt nhìn về phía góc tối ở ngã ba bên khu công trường, chợt hiểu ra lý do vì sao hôm qua khi anh trực, chiếc xe cuối cùng ở bãi đó lại bị xếp lệch hàng. Hóa ra Lý cố tình sắp xếp, để góc nhìn của anh rõ hơn khi trông cả hai bãi. Điều này khiến Ngôn cảm thấy gã cũng không tệ, có vẻ là người tốt tính.
"Mấy chú làm ở đây từ mấy giờ vậy?" Ngôn hỏi.
Lý đáp ngay: "Sáu giờ chiều tới mười hai giờ khuya thôi anh Ngôn. Tụi em làm cho.. cho quán lẩu ngoài đầu đường Bình Long. Bên quán này là tụi.. tụi em hỗ trợ mấy anh cho vui."
"Ra là vậy, cảm ơn hai chú, tôi thì làm mười tiếng, mà tới một giờ khuya tôi cũng bắt cái ghế ra góc kia ngủ tới sáng thôi nên cũng thoải mái."
Người em Tô Tịnh lúc bấy giờ mới chậc lưỡi, nghiêm mặt nói: "Cẩn thận nha anh Ngôn. Dạo này mấy vụ giết người móc mắt ghê quá. Ban đêm tốt nhất anh cứ dắt hết xe vào trong rồi ngủ bên trong cho chắc."
Lời của Tịnh khiến Ngôn lạnh toát sống lưng. Đúng vậy, là vụ án mạng ở công viên hai ngày trước. Kẻ sát nhân được cho là hung thủ của chuỗi án mạng liên hoàn cách đây hơn một năm, hãy còn chưa sa lưới. Ý nghĩ rằng thứ đó có thể vẫn đang rình rập quanh đây, làm anh cảm thấy bất an.
"Ừ, để tôi xem sao. Tìm góc nào không có camera mà ngủ, chứ ông chủ mà biết thì dễ bị đuổi việc lắm."
Gã Tịnh bước vào trong quán, một lát sau gã mang ra hai ly bạc xỉu, đưa cho người anh của mình một ly.
Lý cầm lấy ly nước rồi lại liến thoắng: "Ở đây mình cứ gọi.. gọi nước hoải mái nha anh Ngôn, quán hỗ trợ tụi mình. Ngày nào trước khi về, tụi.. tụi em cũng làm mỗi đứa một ly!"
Mắt Ngôn sáng rực lên: "Uầy thật không?! Vậy thì hay quá, khỏi phải mang nước theo nữa."
Lý cắm ống hút rồi bảo: "Việt Nam mình nhỏ xíu à, mấy vụ án bình hường hì hôm trước, hôm sau đã bắt.. bắt được hung hủ rồi. Nhưng vụ này căng nha. Nghe nói sắp tới hạn chế mấy tụ vui chơi ban đêm nữa, coi bộ tụi mình sắp.. sắp mất việc rồi."
Ngôn cười cười. Trong đầu anh thầm nghĩ, "có khi hôm nay vì thằng oắt con này mà mình chẳng ngủ được nữa."
Cậu Chiến là quản lý của quán cafe Kỷ, cũng trạc tuổi Tô Lý. Thân hình cậu ta cỡ Lý, nhỏ con và lanh lẹ. Làm cái công việc này thì khỏi phải nói rồi, ngày nào cũng thấy cậu mặc sơ mi đen ôm sát người, tươm tất sạch sẽ. Vừa ló ra khỏi cửa quán thì đã lia điện thoại quét vài tấm hình bãi xe. Nhìn thấy Ngôn, cậu ta nhe răng cười lấy lệ, rồi băng qua đường để chụp ảnh bãi xe bên kia. Ngôn cũng gật đầu lại chào một cách khách sáo.
Khi vừa bước xuống lòng đường thì Chiến đụng vai ngay với Lý. Cú chạm rõ là nhẹ hều, mà hai bên lại nhìn nhau gườm gườm như muốn ăn tươi nuốt sống nhau vậy. Đứng đối diện từ dáng người tới cái kiểu chống nạnh, trông cứ như hai phiên bản đúc khuôn. Nhìn cảnh đó, tự nhiên Ngôn nhớ tới mấy bộ phim hành động hạng B. Chà! Hai thằng giống nhau y sì đúc, chạm mặt lúc hoàng hôn, và chuẩn bị rút súng ra bắn.
Thế rồi lại không thấy ai nói năng gì, cũng chẳng buồn xin lỗi. Cuối cùng Chiến bấm điện thoại thêm phát nữa, rồi mới quay lưng trở vào quán. Còn gã Lý thì một tay xách ghế, một tay ôm lấy cây dù, lững thững đem cất vào trong kho.
Hai đứa này chắc hẳn đã có xích mích gì rồi chăng? Ngôn ngồi thấy hết từ đầu tới đuôi mà làm bộ như không để ý. Cho đến khi Lý quay lại lúi húi khóa xe, anh mới lên tiếng hỏi chơi: "Ủa, ban nãy vụ gì vậy chú?"
Lý kéo dây khóa cho chắc rồi đáp: "Hông gì đâu anh Ngôn. Tụi em vậy hoài à. Giỡn chút cho vui thôi."
Nói xong gã dửng dưng đứng dậy phủi quần như không có gì đáng bàn. Ngôn nhìn hai anh em gã leo lên chiếc SH rồi lủi vào con hẻm tối. Làm giữ xe mà chạy chiếc đó, ắt hẳn không phải hạng xoàng.
~ ~ ~ ❖ ~ ~ ~
Đêm hôm nay, không khí kì quái bao trùm lấy quán, khiến Ngôn không khỏi cảm thấy rờn rợn. Mỗi cơn gió thoảng qua mang theo hơi lạnh buốt giá, tựa như những bàn tay đang chạm vào da thịt anh, làm cho từng thớ cơ trên người anh co rút lại. Những ánh đèn led vàng mỏng manh trong sân chẳng thể thắp sáng không gian, vì hầu hết chúng đã bị đám dây tầm xuân mọc dày đặc quanh cổng thu lấy hết.
Ngôn vội vã dắt xe vào sân. Anh nhìn xung quanh rồi chọn cho mình một góc khuất sau cánh cổng, kéo chiếc ghế xếp về và nằm xuống. Cả không gian chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của anh và tiếng gió từ tán cây vú sữa khẽ xào xạc, thổi xuống mặt sân lạnh ngắt.
Đã hai giờ sáng, cậu quản lý Chiến đã lên lầu, và cô bé nhân viên phục vụ cũng gục xuống ngủ quên trong quầy. Dưới quán lúc này chỉ còn lại anh và cô bé ấy. Ngôn kéo tấm chăn mỏng lên người rồi khép mắt, thế nhưng có vẻ như giấc ngủ đến không dễ dàng. Anh cứ mơ mơ màng màng, tựa hồ bị cuốn vào một cơn ác mộng không có hồi kết.
Bất ngờ lúc này, ngay trước mặt anh ở phía ngoài cổng quán, có một dáng người hiện ra. Trời đất! Cơ thể hắn quá đỗi dị hợm. Cái đầu thì quẹo sang một bên, toàn bộ khuôn mặt đều bị bóng tối che đi. Tay phải hắn dài quá đầu gối với bộ móng sắc nhọn, đang nhỏ giọt thứ chất lỏng sền sệt màu đỏ từ đầu móng vuốt xuống đất. Là máu! Ngôn cảm nhận được mùi tanh của máu trong không gian, tim anh thắt lại, từng cơn ớn lạnh bắt đầu dâng lên.
Hắn ta bước lại gần và đưa bàn tay trái nhỏ xíu gầy guộc ra trước mặt Ngôn, giọng nói ma mị cứ y như vọng về từ cõi âm ty địa ngục vậy: "Trả mắt cho tao… trả đây…"
Ngôn không thở nổi nữa, cơ thể anh đã bị đông cứng trong nỗi sợ hãi tột cùng. Anh liên tục dụi mắt, nhưng khi mở mắt ra thì hắn vẫn cứ đứng đó, đôi mắt đầy căm hờn nhìn anh. Rồi đột nhiên, hắn ta gào lên một cách oán hận: "Trả đây! Mắt của tao! Tại sao mày lấy mắt của tao?"
Ngôn bật người dậy, hoảng loạn ném tấm chăn xuống đất. Chiếc ghế xếp đổ ập vào người khiến anh kinh hãi hét lên: "Không! Đừng… đừng… tha cho tôi!"
Anh cố gắng lùi lại, đôi chân mềm nhũn duỗi ra. Toàn thân anh đã rã rời không còn sức, cứ thế mà bò ngược lê lết. Sau cùng, Ngôn chỉ có thể tuyệt vọng nhìn hắn đang giơ bộ móng vuốt nhọn hoắt của mình lên, đoạn nhắm thẳng về phía đôi mắt của anh mà đâm xuống.
Anh thét lên trong đau đớn: "Không!!!"
Bất chợt, Ngôn choàng tỉnh. Thì ra chỉ là một giấc mơ. Cả cơ thể anh đã ướt đẫm mồ hôi, tim đập loạn xà ngầu. Anh nheo mắt nhìn đồng hồ trên tay, đã ba giờ sáng. Vẫn đó một màn đêm đen kịt ngoài cổng. Ngôn thở dốc, cảm giác như mình vừa hoàn thành một chặng marathon.
"Trần Dương… vẫn là cậu ta…" Anh lẩm bẩm, đầu óc quay cuồng. Những cơn ác mộng không ngừng đeo bám anh, kể từ sau ngày hôm ấy.
Còn đang bần thần thì bất chợt có một bàn tay lạnh ngắt từ đâu đặt lên vai, khiến anh giật thót mình, hét lớn một lần nữa: "Aaa! Đừng… Tha cho tôi!"
"Là em… em đây mà!" Giọng nói run rẩy của cô gái nhân viên làm anh giật mình quay lại. Cô bé đang đứng sau lưng anh, mắt mở to có phần sợ sệt, hình như chính cô cũng hoảng khi thấy anh la toáng lên như vậy.
"Trời ơi! Làm anh giật hết cả mình!" Tay Ngôn đặt lên ngực, hãy còn chưa hoàn hồn.
Cô bé ấp a ấp úng: "Hôm nay… anh thức cùng em đến sáng được hông? Em… em thấy hơi sợ…"
Ngôn nhướng mắt lên nhìn cô gái. Một hồi sau, anh mới thở dài nói: "Hơ… được thôi. Anh cũng vừa gặp ác mộng, hết ngủ nổi rồi."
Bình luận
Chưa có bình luận