"Alo! Đợi chút, tui ra liền!"
Trúc cúp máy, tay cầm chiếc điện thoại hãy còn run bần bật. Cô mở hé cửa toilet, đảo mắt nhìn quanh căn phòng một lượt. Sau đó cô mới vội xỏ dép, rón rén mở cửa bước ra. Từng bước chân nhẹ nhàng, song lại vô cùng căng thẳng.
Bỗng có một giọng nói cất lên từ phía sau làm cô giật bắn mình: "Gần mười hai giờ đêm rồi, bà còn đi đâu? Mai hông có tiết dạy hả?"
Đó là tiếng của người bạn ở chung phòng trọ với cô. Trúc không quay đầu lại mà chỉ lấp liếm: "À tui ra ngoài có chút việc. Lát tui về liền, bà ngủ trước đi ha!"
Cô bạn thở dài không nói thêm gì nữa. Vài giây sau, tiếng dép của cô bạn lẹp xẹp quay lại giường rồi im bặt. Trúc đứng yên trong giây lát. Cô hít vào một hơi, tự nhủ lòng phải thật bình tĩnh, rồi mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Công viên An Bình lúc nửa đêm, âm u đến ghê rợn. Không có lấy một bóng người qua lại. Dẫu có ánh đèn đường lờ mờ hắt xuống, ấy thế nhưng bức tường rào của công viên đã chắn mất phần lớn ánh sáng, chỉ để lại vài tia tàn tạ. Trúc cứ hoài dán mắt vào chiếc đồng hồ đeo tay, từng giây từng phút trôi qua như kéo dài vô tận. Đã gần hai mươi phút mà sao hắn vẫn chưa tới? Sự bực tức và luôn cả lo âu, cứ thế bủa vây lấy cô.
Rồi đột nhiên, từ phía sau vang lên một âm thanh khe khẽ. Có tiếng bước chân người.
Tim Trúc thót lại, cảm giác ớn lạnh vừa mới vụt qua sống lưng. Cô nuốt nước bọt, không dám quay đầu ngay, thế nhưng tiếng bước chân ấy tựa hồ càng lúc càng gần hơn. Cô không thể chịu nổi nữa bèn quay phắt lại, giọng nói bật ra đầy sự bực bội: "Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi hông?!"
Nhưng... đằng sau cô chẳng có ai cả.
Không gian hoàn toàn trống rỗng. Tiếng gió thổi qua, cộng thêm âm thanh xào xạc từ những tán cây khiến Trúc bất giác rùng mình, một thoáng khó chịu dâng lên trong lòng.
"Rõ ràng là đã nghe thấy… hông lẽ là ảo giác?" Cô tự trấn an rồi quay đầu trở lại, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, hơi thở của Trúc nghẹn lại nơi cổ họng.
Đứng ngay trước mặt cô lúc này là một khuôn mặt kinh dị gớm ghiếc. Da thịt thứ đó nhăn nheo rạn nứt, như có một lớp vỏ mỏng manh sắp vỡ ra từ những vết thương lâu ngày chưa lành. Một nụ cười nham nhở hiện ra, làm khuôn mặt vốn đã khủng khiếp càng trở nên quái đản hơn.
Trúc muốn hét lên, nhưng cổ họng cô đã bị bóp nghẹt. Trong giây lát, mọi thứ xung quanh co thắt lại. Một âm thanh nghèn nghẹn vang lên, cuốn cô vào trong bóng đêm.
~ ~ ~ ❖ ~ ~ ~
Vào rạng sáng ngày 3 tháng 9 năm 2015, tại Quận A, Thành phố X. Một người đàn ông trung niên đang đi bộ quanh công viên. Như thường lệ thì ông thức dậy từ rất sớm, để tập thể dục buổi sáng. Khi chuẩn bị đi vào con hẻm nhỏ cuối đường Đặng Văn Ngữ dẫn về nhà mình, ông bỗng cảm thấy rùng mình. Chẳng lẽ là vì tiết trời sắp chuyển đông, nên cơ thể chưa kịp thích nghi? Không… không phải như vậy. Mà là vì ông vừa để ý thấy trước mặt mình, ngay hàng cây ở cuối dãy tường rào công viên đối diện nhà vệ sinh công cộng, có ai đó đang nằm bất động.
Người đàn ông nọ bèn rón rén từng bước lại gần để quan sát cho kỹ, rồi bỗng ông thét lên một tiếng kinh hoàng. Đang nằm đấy là một người phụ nữ trẻ, đầu của cô ta nghiêng sang một bên, đôi mắt cô mở to nhưng hoàn toàn trống rỗng, không hề nhìn thấy con ngươi. Thay vào đó, hai hàng máu chảy xuống từ hai hốc mắt đã khô từ bao giờ.
Tại công viên An Bình, đám đông đã vây kín. Tiếng xì xào, tiếng chụp ảnh không ngớt khiến cho khung cảnh thêm ồn ào hỗn loạn, cảnh sát đã giăng dây để bảo vệ hiện trường.
Trung tá Trương Nhâm Đình - Đội trưởng của Đội Cảnh sát Hình sự Thành phố, khòm người bước qua vòng dây cảnh giới, vội vã tiến vào trong khu vực cây xanh. Ông quan sát thi thể một lúc rồi khẽ buông một tiếng thở dài. Đúng lúc này thì chiếc điện thoại di động trong túi reo vang, ông chậm rãi nhấc máy nghe. Đầu dây bên kia là giọng hớt hải của một nam thanh niên.
"Thầy ơi, tình hình không ổn rồi!"
"Nắm thông tin chậm quá!" Nhâm Đình tặc lưỡi.
"Thầy… chỉ hơn một năm đã bốn vụ thế này rồi. Chúng ta… vẫn cứ tiếp tục chứ?"
"Đây không phải việc cậu có thể quyết. Chiều nay tôi có cuộc họp khẩn, để xem tình hình từ phía lãnh đạo như thế nào đã, cậu đến Cục trước đi, chuẩn bị tinh thần phối hợp với đám phóng viên." Nhâm Đình ngắt máy, người vừa gọi cho ông là Hoàng Thanh, anh là thành viên của tổ chuyên án, cánh tay phải đắc lực đã theo bước ông suốt hơn mười năm nay.
Tổ chuyên án 528 của Trương Nhâm Đình đã thành lập được một năm kể từ khi vụ án thứ hai xảy ra. Ngoài Hoàng Thanh ra thì còn có anh chàng Trần Trung Dũng, là thành viên của tổ giám định vật chứng, và cô nàng Cao Thị Tuyết Vân, người phụ trách xử lý hình ảnh. Hai người bọn họ đều là những chuyên gia thuộc phòng kỹ thuật hình sự thành phố, đã gắn bó cùng ông và Thanh suốt nhiều năm qua. Dẫu là thế, từ khi bắt tay vào điều tra chuỗi vụ án liên hoàn cho đến tận bây giờ, cả ba vụ vẫn chưa hề được giải quyết.
Nửa năm trời yên ắng, tưởng đâu mọi chuyện đã chìm xuồng thì nay hung thủ lại ra tay, như vả thẳng vào mặt ông một cái đau điếng. Nhâm Đình khẽ đưa mắt nhìn sang thi thể người phụ nữ nằm yên bất động kia, chợt ông thoáng thấy có cảm giác như đôi mắt của cô ta cũng đang mở to nhìn chằm chằm về phía mình, khiến cho da gà ông nổi hết cả lên.
~ ~ ~ ❖ ~ ~ ~
Hoàng Thanh miệng ngậm ổ bánh mì mới ăn được nửa, đã vội vã mặc áo khoác bước ra cửa. Đêm qua anh phải tăng ca đến tận mười một giờ, sáng nay khi vừa nghe tin dữ thì lập tức chạy đến cơ quan, cảm giác uể oải vô cùng.
Thanh vào ngành từ rất sớm. Sau khi tốt nghiệp Trường Cảnh sát Nhân dân, anh đã luôn theo chân các tiền bối thực hiện nhiều nhiệm vụ công tác một cách tích cực. Với ngoại hình cao ráo ưa nhìn, tính cách ham học hỏi, cùng với tinh thần trách nhiệm của mình, anh được nhiều người trong đơn vị chú ý đến. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, anh được tín nhiệm vào đội cảnh sát hình sự thành phố.
Anh chàng cao to điển trai Trần Trung Dũng mở toang cửa bước vào. Theo sau Dũng là một cô gái dáng người nhỏ nhắn, chỉ cao đến vai anh, nhưng gương mặt lại cực kỳ thanh tú. Dũng cười tươi í ới: "Đây là Hà My, sẽ tham gia hỗ trợ điều tra cùng chúng ta trong thời gian tới! Em giới thiệu một chút đi nào!"
Cô gái cúi đầu, dõng dạc nói: "Em chào mọi người ạ! Em là Lê Hà My, vừa mới tốt nghiệp Trường An Ninh Nhân Dân. Rất vui vì khoảng thời gian này được tham gia công tác với các anh chị ở đây. Em hy vọng sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ các anh chị!"
Vậy ra tổ chuyên án đã có thêm một thành viên mới sau hơn một năm thành lập. Cô nàng Hà My này có đôi chân thon gọn, tóc để chấm vai, gương mặt trắng nõn trông rất xinh. Nhìn qua thì thật cứ tưởng học sinh, chứ không ai nghĩ cô đã ngoài hai mươi rồi đâu. Thân hình nhỏ nhắn ấy đúng là đối lập hẳn với Tuyết Vân, bóng hồng lâu năm của đội hình sự. Vân thì lại đầy đặn, ngực nở eo cong, nhìn đâu ra đấy, chỉ tiếc là lúc nào nàng ta cũng ăn bận kín cổng cao tường, cùng với mái tóc cột cao gọn gàng, làm cho mấy gã trong cơ quan cứ ngó qua mà tiếc hùi hụi.
Tuyết Vân lúc này cười thân thiện, gật đầu xã giao: "Chào em, chị là Vân, hy vọng mình sẽ giúp đỡ lẫn nhau trong thời gian tới. Em vừa hoàn thành chương trình đào tạo, chắc hẳn đang rất háo hức đúng không?"
"Dạ vâng! Đây là lần đầu em được trực tiếp tham gia làm nhiệm vụ mà không có sự giám sát của cấp trên. Từ nhỏ em đã mơ ước trở thành một cảnh sát xuất sắc, giúp đỡ người tốt, trừng trị cái ác!"
Xét thấy ngoại hình của cô gái này chắc sẽ hữu ích trong những vụ án cần người đóng vai học sinh cấp ba. Khi cần cài cắm vào lứa tuổi vị thành niên, cô nàng hẳn sẽ là lựa chọn tối ưu. Nhưng đó là chuyện sau này. Còn hiện tại cũng chỉ để làm đẹp đội hình không hơn không kém. Thanh nghĩ bụng, đoạn càu nhàu: "Sao tôi không nghe thầy nhắc gì về vụ này? Có phải chuyện đùa đâu, lại còn lôi học sinh vào đây?"
Nghe vậy, Hà My liền lập tức phản bác: "Em không phải là học sinh ạ, em đã tốt nghiệp, và cũng đã có bốn tháng thực tập để củng cố kiến thức và phát triển kỹ năng rồi ạ."
"Vậy thì em nên tìm nơi khác để củng cố thêm, tổ của chúng tôi không tuyển học sinh."
Lời nói ấy khiến My đơ cả ra. Ngày đầu tiên được giao công tác, cô không ngờ mình lại gặp phải thái độ khó chịu đến thế. Thằng cha này mặt cứ bí xị, từ lúc cô bước vào đã chẳng có vẻ gì là thiện cảm rồi.
Dũng cắt ngang: "Này ông thôi đi, làm con bé sợ rồi đấy. Đây là quyết định của thầy Nhâm, không phải tôi tự ý đưa con bé đến đây. Sinh viên mới ra trường đã là cảnh sát rồi, ông cũng từng là lính mới, chẳng phải cũng phải đi khắp nơi để học hỏi sao?"
* Thầy Nhâm - ý nói Nhâm Đình, Đội trưởng đội Hình sự, luôn được đồng nghiệp kính trọng và gọi như vậy vì ông không chỉ tài giỏi, mà còn là người đào tạo nhiều thế hệ cảnh sát.
"Ngày đó tôi là người biết tự lượng sức mình…" Thanh nhún vai đáp.
Vân tằng hắng một tiếng, cô sợ Thanh sẽ làm không khí chùng xuống nên mới ngắt lời anh: "Thôi được rồi, được thầy Nhâm để mắt đến thì cũng không phải chuyện đơn giản. Nếu có vấn đề gì cứ gặp thầy rồi thắc mắc sau. My đừng lo, có chị ở đây thì không ai dám bắt nạt em đâu." Cô liếc nhìn Thanh một lượt từ trên xuống, rồi đổi chủ đề bảo: "Mà ông thức trắng mấy đêm rồi vậy? Nhìn ông xem, sắp thành con gấu trúc rồi đấy!"
"Công việc lu bu, hôm qua hai giờ mới ngủ được. Sáng nay chắc chỉ có tôi là chưa đến hiện trường thôi nhỉ?"
~ ~ ~ ❖ ~ ~ ~
Phòng pháp y tối đèn. Xác người phụ nữ nằm đấy với đôi mắt trống hoác, miệng thì há hốc, mái tóc đã bên bết máu, cả thân mình cô ta cứng quèo như khúc gỗ. Trong không gian lặng ngắt, mùi thuốc hăng hắc quện với cái mùi tanh tưởi của xác thịt, cứ thế xộc thẳng vào mũi của từng người trong tổ điều tra.
Nạn nhân tên Hà Thị Trúc, 28 tuổi, làm giáo viên tiểu học.
Trần Trung Dũng đứng nép một góc, thi thoảng anh lại liếc nhìn thi thể đang nằm giữa bàn inox. Con người của Dũng vốn thuộc dạng gai góc, trước khi về tổ giám định, anh từng lăn lộn khắp nơi từ ổ mại dâm cho tới hiện trường ma túy, nếm không thiếu loại mùi đời nào. Thế nhưng ngay lúc này đây, anh vẫn không khỏi rợn người khi nhìn vào đôi mắt trống huơ của cái xác.
Người bác sĩ pháp y với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề đang tháo găng tay, mặt chảy đầm đìa mồ hôi. Ông ta thở dài, nói cộc lốc: "Siết cổ bằng dây dù, cỡ sáu ly. Cô ta giãy chết một trận ra trò."
Nhâm Đình "ừ" một tiếng. Ông để ý thấy phần cổ tay đã tím bầm biến dạng, dấu vết giằng co vẫn còn hằn rành rành.
Người bác sĩ pháp y quẳng găng vào thùng rác, sau đó cầm một cây bút, ông chỉ chỉ vào hốc mắt bên trái: "Cách móc y hệt ba vụ trước. Mắt trái bị lôi ra trước tiên bằng vật nhọn lưỡi nhỏ, độ sâu tầm ba phân rưỡi. Gọn gàng, không thấy vỡ xương hốc, cũng không rách da quá mức cần thiết." Ông ta nhìn ngang liếc dọc, giọng chậm rãi: "Vẫn là kiểu thao tác quen tay… biết chính xác mình đang làm gì."
"Giờ chết sao nhỉ?"
"0 giờ đến 0 giờ 30 phút. Không lâu trước lúc bị siết cổ. Ý tôi là, giằng co rồi đi luôn chứ không có màn dọa nạt gì."
"Ba vụ trước nó để lại sợi dây. Lần này thì không hả?"
"Dọn sạch, vẫn là không dấu vết, không tóc, không DNA!"
Hoàng Thanh khịt khịt mũi, anh chỉ nghe đến đấy thì quay đầu bước ra ngoài phòng. Bên tai anh hãy cứ vang vọng tiếng của người bác sĩ khi nãy: "Mắt trái trước. Sạch sẽ. Không để lại gân hay mô thừa."
Một thứ hơi lạnh ngấm vào tận sâu nơi tim gan anh.
Bình luận
Chưa có bình luận