Màn đêm tăm tối bao trùm lấy vùng núi Thất Sơn, sâu thẳm trong cánh rừng, nơi ánh trăng chỉ len lỏi qua những đám mây đen dày đặc. Một người phụ nữ trung niên, với nét mặt hằn sâu bởi thời gian, đang bế trên tay một đứa bé sơ sinh.
Đứa bé ấy chính là Hoàng Hạ, với làn da mịn màng, đôi mắt to tròn trong veo như ngọc, phản chiếu nét ngây thơ vô tội. Nhưng lúc này, Hạ không hề biết rằng vận mệnh của mình đã được định sẵn, và nó sẽ phải đối mặt với những sự thật không ai tưởng tượng nổi.
Bà Quỳnh, bà nội của Hạ, đang đứng giữa cơn bão táp của định mệnh. Những tiếng rên rỉ, gào thét vang vọng từ bóng tối như một lời cảnh báo khiến tim người phụ nữ chùng lại. Bà hiểu rằng, thế lực hắc ám đang ráo riết truy đuổi họ, không chỉ để tìm kiếm quyền lực mà còn vì mục đích hiểm độc khác – tiêu diệt tận gốc gia tộc bà, dòng dõi phù thủy đã tồn tại qua hàng thế hệ.
Nắm chặt chiếc nhẫn bạc trong tay, người phụ nữ kiên cường thầm hứa sẽ bảo vệ cháu mình bằng mọi giá:
– Ta sẽ không bao giờ quay lại…
Trong lúc chạy trốn, ký ức đau buồn lại trỗi dậy: Chồng, con trai và con dâu của bà đã bị sát hại. Hình ảnh ấy luôn ám ảnh, buộc bà phải sống trong nỗi sợ triền miên.
Bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng của rừng sâu. Gió lạnh buốt thổi qua, mang theo mùi ẩm ướt của đất đá. Bà Quỳnh cảm thấy nỗi bất an đang bao trùm, nhưng trong lòng tràn đầy quyết tâm. Đứa trẻ này chính là hy vọng duy nhất của dòng tộc.
Hạ ngọ nguậy trong chiếc khăn trắng quấn vội, mắt mở to nhìn nội như thể cảm nhận được nỗi lo lắng đang gặm nhấm lấy tâm hồn bà.
– Mình phải đi nhanh hơn! – Bà Quỳnh thầm nhủ, bước chân dần vội vã.
Trong màn đêm, một bóng đen lù lù xuất hiện với đôi mắt đỏ rực như lửa. Hắn là tay sai của thế lực hắc ám đang lần mò dấu vết của hai bà cháu.
Người phụ nữ chạy như bay qua cánh rừng dày đặc, lòng kiên quyết không lùi bước. Mỗi nhánh cây gãy dưới chân, mỗi hơi thở nặng nhọc như muốn nhắc nhở bà về sự nguy hiểm đang rình rập sau lưng.
Thế rồi từ đằng xa, hiện ra một ngôi miếu cổ, mang theo chút hy vọng mong manh. Bà Quỳnh nhanh chóng chạy vào trong ẩn mình, thầm mong tường đá rêu phong sẽ che chở cho họ khỏi sự truy đuổi.
Giấu Hạ vào một chiếc tủ gỗ trong góc tường, bà nhanh chóng đeo chiếc nhẫn bạc vào tay, tiếp tục lục tìm trong túi một vài bùa hộ mệnh để bảo vệ đứa bé. Nhưng thời gian không cho phép, bóng tối đã tràn ngập lối vào. Giọng nói trầm lạnh vang lên, xé toạc bầu không khí:
– Ta biết mụ đang trốn trong này. Mau giao thằng nhỏ ra đây. Nó phải thuộc về bọn ta!
Giọng nói ấy ám ảnh, vọng lên giữa màn đêm, như một lời nguyền sẵn sàng nuốt chửng mọi hy vọng cuối cùng của hai bà cháu.
Bà Quỳnh quay người lại, kiên quyết:
– Không! Cháu tao sẽ không bao giờ rơi vào tay tụi mày!
Rồi bà giơ bàn tay mình lên thành hình nấm đấm, hướng thẳng chiếc nhẫn về phía kẻ thù:
– Phòng Hộ Lưỡng Cực!
Một vầng sáng rực rỡ tỏa ra, chiếu rọi khắp không gian. Ánh sáng ấy như một vòng tay ấm áp, bảo vệ họ khỏi mối đe dọa của thế lực tà ác.
Bóng đen lao vào, nhưng đã bị cản lại bởi kết giới. Hạ nằm trong tủ, thích thú ngắm nhìn ma thuật kỳ diệu xung quanh thông qua khe hở nhỏ.
– Hạ à, con phải thật mạnh mẽ! Không ai có thể lấy đi sức mạnh của con! – Bà Quỳnh hét lớn để tự động viên bản thân.
Tên tay sai vẫn đang tìm cách vượt qua. Hắn gầm lên giận dữ, tông vào tấm khiên phép thuật khiến lớp bảo vệ mỏng manh rung chuyển.
Bà Quỳnh cố gắng duy trì tấm khiên, mồ hôi túa ra lạnh buốt trên trán. Mỗi giây phút trôi qua như kéo dài vô tận, mỗi hơi thở là một cuộc chiến giữa sự sống và cái chết. Tận sâu trong thâm tâm, người bà ấy vẫn luôn tin rằng tương lai của dòng tộc đang nằm trong tay đứa trẻ này. Những bí mật rồi sẽ dần được hé lộ khi đến lúc. Nhưng trước hết, phải giữ cho Hạ an toàn dù cho có phải đánh đổi bằng mạng sống.
– Mụ đàn bà ngu! Mụ tưởng núp sau cái khiên đó là có thể thoát được ta sao? Lầm rồi!
Bóng đen gầm lên hung tợn, phóng liên tục những tia phép xanh lục nhắm thẳng vào kết giới, tạo ra những cú nổ liên hoàn đinh tai nhức óc. Một vết nứt dài đã xuất hiện.
– Không xong rồi… Không lẽ đến cả sức mạnh của chiếc nhẫn cũng không thể cản lại hắn? – Bà Quỳnh thầm nghĩ, nỗi bất an lộ rõ trên gương mặt.
Tên tai sai cười điên dại đắc thắng. Hắn thừa biết chỉ một chút nữa thôi là phép thuật bảo vệ kia sẽ tiêu tan, và thằng bé mà hắn được lệnh phải tóm sẽ nằm gọn trong tay hắn. Đây chắc chắn là một chiến công lớn để có được tiếng nói trong Tổ chức.
Tuy nhiên, tên tai sai đã vui mừng quá sớm. Hào quang từ chiếc nhẫn đột ngột bùng lên dữ dội, xé toạc bóng tối xung quanh. Nguồn năng lượng lớn đến mức tống hắn văng xa vài thước.
Ánh sáng uy lực ấy hình thành một cái lộng khổng lồ úp chụp lên đầu, nhốt tên tai sai gọn gàng bên trong. Tên tai sai liên tục gào thét, bắn phép loạn xạ nhưng chúng đều bị dội ngược lại, nhảy múa lung tung, khiến hắn phải lãnh trọn từng cú phản đòn đau đớn.
– Thời cơ tới rồi!
Nắm lấy cơ hội thoát thân, bà Quỳnh vội vàng ôm Hạ vào lòng, liều mạng lao ra khỏi ngôi miếu, chạy sâu vào khu rừng Thất Sơn tăm tối. Bà biết mình cần phải đến đâu. Địa điểm đã được định sẵn, một nơi có thể bảo đảm an toàn cho cả hai người, cách ly hoàn toàn khỏi những mối đe dọa khủng khiếp hiện tại.
Mỗi bước chạy của bà giữa rừng rậm, báo hiệu một điều gì đó lớn lao sắp đến. Cuộc chiến chỉ mới bắt đầu, và giờ đây, sự dũng cảm cùng tình thương dành cho đứa cháu đã biến người phụ nữ ấy thành một tia sáng lóe lên giữa màn đêm u tối.
– Hoàng Hạ, con là niềm hy vọng của chúng ta…
Bình luận
Chưa có bình luận