Ngày xưa, hình ảnh người con gái vẹn toàn không chỉ được khắc họa qua dung mạo đoan trang, mà còn phải hội tụ đủ bốn tài năng: cầm, kỳ, thi, hoạ. Những tuyệt thế giai nhân ấy tựa như những viên ngọc quý của trời đất, hàng triệu người mới sản sinh ra được một người.
Từ thuở bé, tôi từng ngây ngô tin rằng người con gái khi lớn lên chỉ cần đèn sách chăm chỉ và tích lũy của cải, ắt hẳn sẽ được cha mẹ hài lòng. Nhưng sau nhiều trải nghiệm mới có thể thấy rằng, có những người sinh ra đã là một người hoàn hảo, cho dù có cố gắng cách mấy cũng chẳng thể sánh bằng.
Không bao lâu, sự kiện văn nghệ sắp tới vào ngày nhà giáo việt nam sẽ là một cột mốc quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời. Nhiều lớp sẽ chuẩn bị các tiết mục tranh tài tự do, không cần phân biệt đó là gì, miễn sao phù hợp với chủ đề là được.
Cô Văn là người quyết định chính cho tiết mục của lớp tôi. Dù gì cô cũng là giáo viên dạy môn Văn nên cái nhìn thẩm mỹ của cô chắc chắn tốt hơn ai hết trong số học sinh ở đây. Không có gì khó khăn, cô nhanh chóng chọn tiết mục "Bèo dạt mây trôi” cùng với màn múa quạt duyên dáng nhằm để lưu giữ nét đẹp truyền thống.
Lớp chúng tôi quyết định không tập luyện dưới sân trường mà chọn tập kín đáo bên trong lớp. Các bạn nam khiêng bàn ghế đặt vào sát tường, chừa lại khoảng không ở giữa rộng thênh thang, vừa đủ để tập văn nghệ.
Không ai biết cô chủ nhiệm đã đứng đó từ lúc nào. Chiếc quạt giấy mỏng manh trong tay cô khẽ mở ra, hòa vào làn gió nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ. Cô bắt đầu hướng dẫn chúng tôi từng động tác của bài múa “Bèo dạt mây trôi.”
Các ánh mắt đều chăm chú dõi theo từng cử động của cô, từ cách mở quạt nhẹ nhàng đến những bước chân chậm rãi như nước chảy. Áo dài trắng của cô phấp phới theo từng nhịp điệu, tạo nên một khung cảnh thật đẹp, vừa thanh thoát lại vừa dịu dàng. Cô kết thúc bài múa với một nụ cười nhẹ nhàng, rồi quay sang hỏi cả lớp:
“Có ai muốn xung phong múa lại bài này cho cô và các bạn cùng xem không?”
Cả lớp im phăng phắc. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám lên tiếng. Giữa bầu không khí yên tĩnh ấy, chỉ có cánh tay của Ngọc nhẹ nhàng giơ lên.
“Em có thể múa một bài cho cô và các bạn cùng xem được không?” Cô chủ nhiệm mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ vọng.
Ngọc khẽ gật đầu, “Dạ, để em thử ạ.” Rồi bạn ấy bước lên phía trước, chậm rãi đón lấy chiếc quạt giấy mà cô vừa sử dụng. Tôi nín thở quan sát, trong lòng không khỏi tò mò về sự bí ẩn xung quanh người con gái xinh đẹp này.
Tiếng nhạc “Bèo dạt mây trôi” lại một lần nữa vang lên, và Ngọc bắt đầu múa. Tôi không thể rời mắt khỏi bạn ấy. Những động tác của Ngọc mượt mà, nhẹ nhàng như cánh bướm lượn giữa đồng hoa. Chiếc quạt trong tay bạn ấy mở ra rồi khép lại theo từng nhịp điệu của bài hát, khi thì như cánh hoa nở rộ, lúc lại như cánh chim đang đậu. Bước chân của Ngọc mềm mại, linh hoạt, mỗi cử chỉ đều hài hòa với nhịp điệu của bài hát, khiến cho bài múa trở nên sống động, như một bức tranh tuyệt đẹp đang chuyển động trước mắt tôi.
Khi bài hát kết thúc, Ngọc khép quạt lại, cúi chào một cách dịu dàng. Không gian như lắng đọng trong vài giây trước khi cả lớp bùng lên những tràng pháo tay tán thưởng. Cô chủ nhiệm mỉm cười hài lòng, ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ dành cho Ngọc. Còn tôi, đứng im không rời mắt khỏi Ngọc giây nào, thầm công nhận tài năng của bạn ấy.
Điệu múa của Ngọc, tưởng chừng như đơn giản, lại khiến tôi phải lặng người trước sự bay bổng của nó.
Tế bào âm nhạc trong tôi bắt đầu hoạt động, nó nhớ lại như in từng động tác mà Ngọc đã vừa thị phạm. Chẳng mấy chốc mà xong bài múa, nhỏ Huyền tập kế bên có vẻ hơi chật vật đoạn mở đầu, quay sang nhìn tôi ghen tị:
“Sao mày tập lẹ dữ vậy, mày biết múa đúng không? Tư thế này không phải dân mới tập rồi.” Huyền khoanh tay giận dỗi, tôi nhìn bộ dạng của Huyền mà không nhịn được cười.
“Chả biết, tao cứ nhớ nhớ rồi múa theo.”
"Ồ!!!” Huyền bất ngờ kêu lên, đánh yêu tôi một cái, “Dạy lại tao đi chứ tao sắp khùng tới nơi!”
Tôi cười thầm rồi nghĩ, bạn tốt thì luôn khó kiếm, đặc biệt là người như Huyền. Tôi quay sang nhìn, thấy Ngọc đang hướng dẫn động tác cho các bạn nữ khác. Vậy thì Huyền sẽ là đứa học trò duy nhất của cô giáo Trang.
Mãi tập trung, chẳng mấy chốc cũng tới giờ về, cô giáo rời đi trước, các bạn còn lại ai nấy người cũng mệt lả, mồ hôi mồ kê ướt như tắm. Tôi đang dọn đồ chuẩn bị lấy chai nước uống thì nghe tiếng ai đó từ ngoài cửa nói vọng vào.
“Lớp các cậu múa đẹp quá.”
Thắng đang đứng ở trước cửa lớp, lưng tựa vào tường, tay khoanh trước ngực nhìn vào lớp tôi. Phong thái của cậu ta vẫn là cái gì đó khác biệt, áo thì nửa trong nửa ngoài, cái khăn quàng đỏ trên cổ áo đã cất vào từ lúc nào. Bình thường tan học thì không có ai kiểm tra mấy chuyện tác phong này, nhưng nếu vô tình gặp phải ông giám thị “Hít-le” thì thể nào cũng bị bắt viết bảng kiểm điểm. Nhỏ My đáp lại với cái giọng nghi ngờ.
"Nè nè, Thắng nhìn lén lớp tụi tui đúng không?”
"Ăn trộm động tác là tụi tui xử ông đó.” Nhỏ Hân nhanh nhảu nói theo.
"Ai mà thèm chơi hèn như vậy chứ.” Cậu ta bước vào lớp, như thấy điều gì đó, bất chợt quay mặt sang tôi hỏi:
“Đúng không, Trang?”
Tôi ngại ngùng nên không biết trả lời thế nào, chỉ cúi đầu xuống đất, gật gật nhẹ không nói gì. Huyền trả lời thay cho tôi:
"Đúng rồi đúng rồi, tụi này mà biết cậu hó hé là không xong đâu.”
Thắng ngồi xuống bục giảng, ở giữa lớp, duỗi thẳng chân ra, tay cậu chống ra đằng sau lưng. Cậu ta hết cau mày rồi lại chu môi, nhìn cứ như đang diễn vai thám tử nào đó vậy. Chúng tôi quay trở lại đội hình, chuẩn bị tập lại đoạn cuối trước khi ra về thì Thắng la toáng lên.
"Đứa nào đứng ở cửa đó?”
Ngọc giật mình thấy rõ, những đứa còn lại theo phản xạ mà nhìn theo ra ngoài cửa lớp. Do lớp tôi đã kéo màn che hết các cửa sổ, chỉ còn mỗi cửa chính vẫn mở nên không thể thấy rõ là ai. Ngọc trấn an cả nhóm, rồi ai nấy lặng lẽ đi về. Tôi đứng ngoài hành lang chờ Huyền và Ngọc về cùng thì nhìn thấy Thắng đi đến chỗ bạn ấy. Cậu nói gì đó, Ngọc không đáp lại, chỉ đi một mạch ra khỏi lớp, lướt ngang tôi mà không nhìn. Thắng như người mất hồn, cậu ta nhìn theo bóng lưng Ngọc, sau đó lại đi tới chỗ tôi đứng.
"Trang đợi Huyền à, cả hai về nhà cẩn thận nhé.”
Mái tóc của cậu ấy bị gió thổi bay nhè nhẹ. Ánh nắng chiều cũng dần thu hết lại vì cái không khí ảm đạm vừa rồi. Tôi không muốn đắm chìm trong câu chuyện riêng của các bạn ấy nên cũng chẳng hỏi gì.
Khi tiếng nói của Huyền văng vẳng bên tai, tôi mới nhận ra cả sân trường này bây giờ chỉ còn lại hai đứa. Huyền quơ quơ tay trước mặt tôi, hỏi:
"Nè, sao đứng như tượng vậy? Ăn chè không? Tập nãy giờ đói quá.”
Cái bụng của tôi cũng cùng lúc kêu lên, nhảy múa như rút cạn năng lượng buổi chiều của tôi.
Ly chè Thái trước mặt tôi đã bắt đầu tan đá, những giọt nước nhỏ xuống từ từ, hòa vào lớp nước mát lạnh phía dưới. Tôi và nhỏ Huyền đang ngồi ở quán chè quen thuộc gần nhà. Quán này nổi tiếng với tụi học sinh vì chất lượng và giá cả rẻ. Chè ở đây ngon thật, vị ngọt thanh chứ không gắt, thạch thì giòn và dai, ăn vào như tan trong miệng.
“Ê, không biết đứa nào chơi bẩn nhỉ, còn nhiều lén lớp khác tập?” Huyền vừa nhai viên thạch, vừa lẩm bẩm.
“Tao cũng không rõ lắm.” Đương nhiên là tôi không thể biết được mấy chuyện này, vì chính tôi còn đang chờ câu trả lời đây.
Chuyện nhìn trộm hay ai đó chơi bẩn cũng không còn quan trọng với tôi nữa. Bởi rằng trong não tôi lúc này chia ra thành hai vị thần tối cao đang tranh cãi. Một bên tò mò câu chuyện mà Thắng và Ngọc đã nói với nhau, phần còn lại là hình ảnh Thắng đứng tựa người vào cửa. Tôi không biết ánh mắt cậu ta dừng ở đâu, tôi tò mò nhưng cũng phần nào đoán ra. Nó dừng lại trên người Ngọc.
Ngậm cái muỗng, tôi thở hắt ra một cái rồi nhìn nhỏ Huyền mà nói:
"Hình như là tao thích Thắng.”
Câu nói vừa dứt, cái muỗng trên tay nó cũng rơi xuống. Mắt nó mở to hết cỡ, nhìn chằm chằm vào tôi hỏi lại.
"Mày thích cái thằng đó thật à. Mày có chắc chắn không đó.”
Câu hỏi của nó chính tôi còn không thể trả lời. Bây giờ hỏi tôi về một bài Toán, hay một câu đố hóc búa nào đó, tôi sẽ trả lời ngay. Cơ mà câu hỏi này còn khó hơn gấp bội.
Rốt cuộc, tôi có thích Thắng không?
Tình cảm này đối với tôi cũng giống như một bài toán. Hai biến số là hai người yêu nhau, còn kết quả tình yêu ấy thì nằm sau dấu bằng. Nhưng với tôi, dù có dùng bất cứ phép tính nào đi nữa, thì sau cùng đáp án vẫn luôn là con số không.
“Tao không biết nữa... Chỉ biết là mỗi lần đứng trước mặt Thắng, tao không dám nhìn thẳng vào mắt của nó.” Tôi cảm thấy nóng bừng cả mặt, vội cúi xuống để giấu đi sự ngượng ngùng.
Huyền cười khúc khích, rồi bỗng dưng ôm lấy hai má tôi, nâng lên để nhìn cho rõ.
"Mày không được bỏ cuộc, phải theo đuổi tới cùng chứ. Mặc dù nhỏ Nhi hơi dữ nhưng mặc kệ nó, sợ gì.”
Tôi xấu hổ, chỉ biết gật nhẹ. Huyền vỗ vai tôi, giọng đầy phấn khích: “Để tao làm quân sư cho! Bà nguyệt này sẽ mai mối, se tơ cho mày!”
“Mày mà nói nữa là tao không thèm chơi với mày đâu!” Tôi quay mặt đi chỗ khác, nhưng không nhịn được mà bật cười.
Hai đứa tôi cứ thế trò chuyện rôm rả, cười đùa không ngớt. Trời dần chuyển sang màu xanh đen, báo hiệu một buổi tối tĩnh mịch đang dần buông xuống. Nhỏ Huyền chở tôi về nhà, trên con đường đã bắt đầu thưa thớt bóng người. Vừa bước vào nhà, tôi thấy ba mẹ đã về và đang chuẩn bị bữa tối. Mẹ nhìn tôi, vẻ tò mò: “Hôm nay sao con về trễ vậy?”
“Dạ, con có tập văn nghệ với lớp ạ.”
Mẹ nghe vậy thì cau mày:
“Học hành không lo, cứ tập văn với chẳng nghệ.”
“Không sao đâu bà ơi, nó còn nhỏ, để nó tập văn nghệ đi.” Ba lên tiếng bênh vực, rồi quay sang xoa đầu tôi, cười: “Có gì bữa đó ba xin nghỉ một bữa đi coi con múa.”
Nghe ba nói, tôi vui hơn hẳn. Ba luôn là người hiểu tôi nhất. Cơ mà hình như phụ huynh không được vào xem, tôi nói lại với ba. Nghe thấy vậy, ông ấy diễn ra biểu cảm đau khổ tiếc nuối làm tôi và mẹ cười phá lên.
“Em cũng muốn xem chị múa như nào, chị múa bài gì thế?” Trọng tò mò hỏi, đôi mắt sáng lên như chờ đợi câu trả lời.
“Chị mày sẽ múa ‘Bèo dạt mây trôi’ đấy, lúc đó nhớ mà chống mắt lên xem nhé!”
Trọng bật cười, hạt cơm trong miệng phun ra tứ tung, văng vào tay mẹ. Mẹ nhăn mặt, mắng lớn: “Trời ơi, cái thằng quỷ này, làm cái trò gì vậy!”
“Dạ con không nhịn được cười thôi mà mẹ. Mà sao chị dạo này hăng hái xung phong múa thế, có bao giờ thấy chị múa đâu!”
“Để rồi xem, máu văn nghệ trong cơ thể này đang sôi sùng sục.” Tôi vỗ ngực tự hào, cố làm vẻ mặt thật nghiêm túc.
Mẹ nghe vậy, liền chêm thêm một câu: “Người thì như cái cây củi, múa cái gì không biết.”
Cả nhà ai nấy cũng đều ăn xong bữa tối. Tôi lên giường nằm, vắt tay lên trán, lòng ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ về những gì đã diễn ra trong ngày hôm nay. Người tôi mệt nhoài, chẳng còn tâm trạng nào để làm bài tập nữa. Trong đầu tôi, chỉ có một điều duy nhất khiến tôi vướng bận: Thắng có tình cảm với Ngọc.
Mở quyển truyện ra, tôi muốn đắm mình trong nó để quên đi mọi thứ. Trong tiểu thuyết về tình cảm, nữ chính luôn được xây dựng là người thông minh, nhẹ nhàng và đầy tinh tế. Cô ấy chiếm trọn cả trái tim của nam chính bằng lòng tốt bụng của mình. Vừa đọc, tôi vừa so sánh cô nữ chính này với Ngọc. Bạn ấy là một cô gái đáng mến, lớp tôi ai cũng yêu quý bạn ấy, kể cả tôi. Vậy nên, khi biết Thắng thích Ngọc, tôi chẳng ngạc nhiên chút nào, vì Huyền đã nói ở cấp một, Thắng đã thể hiện rõ thái độ và đã tỏ tình với Ngọc.. Thật ra, tôi đã đoán được điều này từ trước, nhưng cớ sao lòng lại nặng trĩu thế này?
Bắt đầu nhớ lại mấy bộ phim truyền hình trên tivi, nữ diễn viên phụ buồn bã mỗi lúc phát hiện ra nam chính không yêu mình, cô ấy thường diễn rất đau khổ. Rầu rĩ vắt tay lên trán ngắm nhìn trần nhà, tôi cố diễn cái nét buồn đau đó, nhưng không được. Tôi không muốn làm diễn viên phụ khi nam chính lại là Thắng.
Tôi thở dài, quay người sang ôm cái gối dài, cố gắng vô giấc ngủ. Nhưng lòng tôi vẫn cứ rối bời, mông lung với những câu hỏi không có lời giải đáp.
* * *
Hôm nay là buổi tập lần thứ năm, nhóm múa của lớp tôi vẫn tập trung đầy đủ như thường lệ. Cô chủ nhiệm có việc bận nên giao hết mọi thứ lại cho Ngọc. Trong lúc cả nhóm đang ngồi nghỉ ngơi, nhỏ Huyền bỗng hớt hải chạy vào lớp, mồ hôi ướt đẫm trán, thở không ra hơi. Tôi vội vàng chạy lại, lo lắng hỏi: “Sao vậy mày? Có chuyện gì mà chạy nhanh dữ vậy?”
Tôi vỗ nhẹ lưng Huyền, giúp nhỏ lấy lại bình tĩnh. Sau vài phút thở chậm lại, Huyền mới kể: “Tao mới qua lớp 6/4 để thám thính tình hình. Tao thấy lớp bên đó múa động tác y chang lớp mình luôn!”
Nghe vậy, nhỏ My hoảng hốt kêu lên: “Thôi chết rồi, giờ làm sao đây mọi người?”
Chuyện kinh thiên động địa thế này, lớp tôi không khỏi bàng hoàng. Mấy chuyện trùng vũ đạo văn nghệ vốn không phải là chuyện hiếm, nhưng ăn cắp công sức của người khác thì tuyệt đối không thể xem là bình thường. Con Ánh bực mình, xắn tay áo, định đi thẳng qua lớp kia tính sổ, nhưng may thay Ngọc đã kịp thời ngăn lại.
Giữa lúc cả nhóm đang bối rối không biết nên làm thế nào thì Ngọc đã lên tiếng, giọng điềm tĩnh:
“Không sao đâu, chúng ta chỉ cần chỉnh lại một vài động tác múa. Mình sẽ thêm một đoạn nhạc dạo đệm bằng đàn, trong lúc đó thì Ánh sẽ múa đơn.”
Ngọc nắm lấy tay Ánh, nhỏ nhẹ nói:
"Cuối giờ, bọn mình trao đổi thêm.”
Cả nhóm chúng tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên. Huyền vốn lúc nào cũng tếu táo, liền hỏi với vẻ tò mò: “Bạn biết cả đệm đàn hả?”
Tôi cũng trố mắt nhìn Ngọc. Bốn chữ Công, Dung, Ngôn, Hạnh mà người lớn hay nói đều đã được tôi đơn giản hóa bằng tên của Ngọc. Trước mắt tôi đang là nữ chính của cuốn tiểu thuyết tình cảm tôi vừa đọc tối qua. Cô ấy như vừa mới bước chân ra khỏi trang sách và đứng sừng sững ngay đây. Ngọc chỉ mỉm cười nhẹ, rồi bắt đầu hướng dẫn chúng tôi chỉnh sửa lại một vài động tác múa.
* * *
Mấy ngày sau thi cử kết thúc thì sức nóng của cuộc thi văn nghệ lại phừng phừng. Lớp nào lớp nấy đều đẩy nhanh tiến độ tập luyện. Hết giờ học là các học sinh ùa nhau ra tranh giành chỗ trống. Âm nhạc, tiếng cười và giọng nói xen lẫn vào nhau làm không khí sôi động hơn hẳn.
Cả nhóm múa tập trung tại sảnh sau của trường. Vị trí mà chẳng ai để ý. Nói là sảnh chứ nó là một khoảng sân nhỏ được để dư làm lối ra vào của cổng sau. Vị trí này là do Ngọc không muốn các bạn nam trong lớp phải vất vả khiêng bàn ra vô để tạo khoảng trống trong lớp, nên nó đã liên hệ với bên giám thị để xin được một chỗ tập đẹp như này, vừa gần chỗ gửi xe ra về, vừa gần căn tin, tiện cho việc mua đồ ăn một thể.
Bấm cái nút trên máy cát-xét to tướng, tiếng nhạc “Bèo dạt mây trôi” lại một lần nữa được cất lên, vang vọng ra khắp sân trường.
Mặc dù tôi là người cũng được gọi là biết múa, nhưng bản thân lại chưa từng đứng trên sân khấu nên chỉ chọn vị trí ở phía bên ngoài. Vừa có thể tránh được sự chú ý của mọi người, vừa để đỡ bị xấu hổ nếu như lỡ bị quên một vài động tác. Thế mới nói áp lực của người đứng ở giữa đáng sợ đến nhường nào. Thật tình từ lúc sinh ra tới giờ, tôi không mảy may muốn được làm trung tâm của mọi sự chú ý, đặc biệt là những cái nhảy múa như thế này. Vậy mà nhỏ Ngọc với nhỏ Huyền lại múa đôi một cách ăn ý. Vừa nhìn tụi nó tôi vừa trầm trồ, Huyền lúc múa khác hẳn với cái dáng vẻ mà nó dùng để trêu chọc mỗi ngày. Nó học chậm nhưng chắc, nên bây giờ đứa tỏa sáng đang là nó.
Đột nhiên từ đâu tới, một đám học sinh lớp khác kéo ùn ùn qua tới sân tập của lớp tôi. Dẫn đầu là cô gái cao lớn, dáng người khỏe khoắn, tóc xõa dài, áo thì hở nút ở cổ, mí mắt được kẻ bằng bút đậm, bặm trợn không khác gì dân anh chị ở ngoài khu chợ Lớn.
Bảng tên trên áo được thêu chữ “Ngọc Tú” đỏ chót. Nhỏ hậm hực, đứng trước mặt chúng tôi, giọng lớn ra oai:
“Đứa nào lớp trưởng đâu? Ra đây tụi tao muốn nói chuyện.”
Ngọc bước ra trước mặt chúng tôi. Dáng vẻ của cậu ấy vẫn tự tin như lúc nào, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh không tỏ ra chút sợ hãi nào.
“Bạn tìm mình?”
Tú quát lớn:
“Ai cho phép lớp mày ăn cắp bài múa của lớp tao?
Ngọc vẫn thản nhiên như không, đáp:
“Lớp mình không có ăn cắp của ai. Tất cả đều là công sức của cô Văn nghĩ ra.”
Câu trả lời của Ngọc chẳng thể nào làm hài lòng được cái đám kiêu ngạo kia. Nó liền tiến tới thêm một bước, đứng cách gần Ngọc chỉ hai bước chân, giọng điệu xấc láo:
“Ai làm chứng cho tụi mày?”
Thấy điệu bộ của Tú như vậy, miệng tôi không kiềm được nên buông lời châm chọc:
“Đúng là cái quân vừa ăn cắp, vừa la làng.”
Con nhỏ đó hướng mắt về phía tôi, cái mặt nó tức lên rồi chạy lại đẩy vai tôi một cái. Cú đẩy hơi mạnh làm tôi mất thăng bằng, ngã xuống đất cái bịch. Nhỏ Huyền ngồi thấp xuống đỡ tôi dậy, mặt nó lo lắng hỏi:
“Mày có sao không?”
“Tao không sao.” Tôi hờ hững nói.
Nhỏ Huyền toan đứng dậy để giằng co, nhưng tôi đã kịp thời kéo cánh tay nhỏ lại, thì thầm:
“Không cần đâu.”
Lúc này, hai bên không giữ được sự bình tĩnh, liền lao vào nhau xô xát, cảnh tượng ấy không khác gì tụi con trai hay chia phe đánh nhau vào giờ ra chơi. Nhỏ Tú ỷ được thân hình cao lớn nên hống hách xô hết đứa này tới đứa kia trong đám con gái lớp tôi. Con My bị nó đẩy ra, loạng choạng xém té. Mặt nó hoảng sợ, chạy đằng sau lưng tụi lớp tôi đứng núp. Mỗi nhỏ Ngọc vẫn đứng đó bình tĩnh quan sát. Đứng bên cạnh nhìn nó như vậy thì trong đầu tôi nảy lên một ý nghĩ. Nếu nó xô Ngọc, tôi sẽ liều mạng mà đánh lại nó.
Giằng co hồi lâu, bất thình lình, tiếng của giám thị vang lên văng vẳng sau lưng:
“Này! Các em kia làm gì vậy? Sao giờ ra về rồi còn không về nhà mà còn tụ tập?”
Tụi lớp 6/4 hùa nhau chạy toán loạn, đứa nào đứa nấy tranh thủ ồ ra như ong vỡ tổ. Nhỏ Tú không quên gằn giọng cảnh cáo chúng tôi:
“Chuyện này chưa xong đâu!”
Nói rồi, nó phóng thật nhanh ra khỏi cổng trường, không còn thấy dấu tích gì của tụi con gái lớp 6/4 ở đây nữa.
Thầy giám thị với gương mặt hung dữ tiến về phía chúng tôi, la mắng:
“Tụi em còn ở đây la cà? Còn không mau về nhà?”
Bên lớp kia hiển nhiên gây sự trước, vậy mà giờ lớp tôi bị la rầy như vầy, không can tâm chút nào. Tôi càm ràm:
“Thầy đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
Thầy giám thị như không tin vào mắt mình, nghiêm nghị nhìn tôi:
“Em… em vừa nói cái gì? Nói lại xem nào?”
Nhỏ Huyền thấy điềm chẳng lành, vội vàng giơ tay bịt miệng tôi lại, cười cười ái ngại nói:
“Dạ bạn em nó bị sốt nên nói sảng thôi thầy.”
Ngọc cũng tham gia vào, nói với theo:
“Dạ chúng em đang tập văn nghệ thì có lớp khác kiếm chuyện và xô đẩy Trang và một vài bạn khác, nên nhất thời bạn ấy bị hoảng sợ thôi ạ.”
Khuôn mặt đang co dúm bỗng những nếp nhăn được giãn ra. Đôi mắt thầy nhìn hết mấy đứa bị Tú va chạm lúc nãy, trên mặt tụi nó đều đang mang đầy sự sợ hãi. Tôi cũng giả vờ trưng ra khuôn mặt tương tự. Cuối cùng thầy cũng hiểu được phần nào, chỉ xua xua tay nói:
“Thôi được rồi. Các em mau chóng về nhà kẻo tối.”
Đợi thầy giám thị đi khuất bóng dáng, Huyền mới buông tay ra khỏi miệng tôi, thở phào nhẹ nhõm, nó mắng:
“Mày có bị khùng không? Ông thầy đó được mệnh danh là Hít Le nổi tiếng khắp trường.”
Ngọc cũng gật đầu đồng tình với Huyền nhẹ nhàng nói:
“Huyền nói đúng đó. Dù sao cũng không nên chuốc họa vào thân. Thôi, tụi mình cùng về nhà.” nói rồi quay sang tụi lớp tôi, “Mọi người ơi, hôm nay lớp chúng ta nghỉ tập sớm hơn mọi khi nhé.”
Mấy đứa trong nhóm văn nghệ giải tán, mạnh ai về nhà người nấy, thoáng chốc sân trường đã không còn ai. Hôm nay Huyền lại đóng vai “bạch mã” để chở tôi về nhà như mọi khi. Trên đường đi, tôi hỏi:
“Huyền ơi, thầy Hít-le đó dữ lắm hả?”
Nó im lặng một lúc, rồi ngập ngừng nói:
“Thầy này dữ lắm. Để tao kể mày nghe. Ổng ấy tiền thân làm cấp úy trong bộ đội, nên tính tình rất cục mịch. Tao từng nghe kể là có anh lớp Chín kéo người đánh hội đồng một anh lớp Tám, dẫn tới chấn thương thần kinh. Chuyện xảy ra sau đó thì tao nhớ là anh đó bị đình chỉ năm năm, gia đình anh đó tự nguyện thôi học. Còn anh lớp Tám ấy cũng vì bị tâm lý mà phải chuyển trường.”
“Vậy… anh lớp Tám đó ra sao rồi?” Tôi tò mò hỏi.
“Tao nghe nói là chuyển qua trường khác rồi nhưng mà chuyện đó còn xảy ra không thì tao không biết.”
Đúng là số phận thường sẽ bám đuổi theo một người nào đó, đến khi nó cảm thấy thỏa mãn khi đã nuốt chửng cái sự yếu đuối. Nếu thoát được thành công thì sẽ hình thành nên một tính cách mạnh mẽ hơn, hoặc là nếu thất bại thì nó sẽ nuốt chửng tất cả.
Huyền kể tiếp: “Sở dĩ thầy giám thị này có biệt danh là Hít Le bởi vì với thầy nội quy sinh ra là để tuân theo. Ai sai phạm sẽ bị áp dụng chế tài ngay lập tức. Ví dụ nếu mà vô trường trễ hơn hai phút, là phải xếp hàng đứng ngoài cổng trường. Mấy đứa đi trễ phải lao động trong một tiết và được ghi vào sổ rồi mới được đi lên lớp. Không những vậy, cuối tuần tụi nó còn được nêu tên trên giờ sinh hoạt chào cờ.”
Tới giờ tôi mới ngộ ra lý do tại sao thầy được đặt với cái tên này rồi. Đúng là nghiêm khắc hơn cả cô Xuân. Dù sao cô Xuân cũng là “thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” còn đối với thầy thì “Luật là luật”, không có chỗ cho tình thương.
Bình luận
Chưa có bình luận