Một ngày thứ Hai lại đến, ngồi trong phòng khám, Linh chỉnh lại áo blouse trắng, tay vô thức chạm vào bụng, nơi cơn đau nhẹ âm ỉ từ sau ca phẫu thuật cắt u. Xấp hồ sơ trên bàn chất đầy, và Linh bắt đầu mở bệnh án đầu tiên, cố tập trung. “Mình phải tiếp tục.” Cô lẩm bẩm, nhìn bức ảnh Thảo Vy, cô bé 5 tuổi cười rạng rỡ lúc tập múa ở trường mẫu giáo. Linh mỉm cười khi một bệnh nhân bước vào.
Bà cụ lớn tuổi, dáng lom khom, ngồi xuống, giọng run run: “Bác sĩ, khớp tay tôi đau quá, cầm đũa cũng khó.” Linh gật đầu, kiểm tra tay bà, giọng nhẹ nhàng: “Bà kể kỹ hơn đi, đau từ khi nào?” Cô ghi chú, kiên nhẫn lắng nghe. Bà cụ cười, mắt sáng lên: “Cô chu đáo thật, lần trước cô kê thuốc, chân tôi đỡ nhiều.” Linh đáp: “Bà nhớ uống đúng giờ, tuần sau quay lại nhé.”
Khi bà cụ vừa rời đi, bác sĩ Hà mở cửa, tay cầm cốc cà phê và một ly sinh tố bơ, cô nheo mắt qua lớp kính cận: “Linh, cậu quay lại sớm thế? Không nghỉ thêm à?” Hà hỏi, đặt cốc xuống bàn, ánh mắt lo lắng.
Linh cười gượng: “Nghỉ mãi, bệnh nhân chờ dài cổ mất! Bệnh viện cũng không biết chia việc cho ai.”
Hà nhíu mày, ngồi lên mép bàn: “Này, trông cậu xanh lắm. Đi khám lại chưa?”
Linh lắc đầu, giọng nhẹ: “Tớ ổn, chỉ là hậu phẫu thôi. À, nghe nói cậu mới có một ca phẫu thuật thành công? Kể mình nghe đi!” Cô đổi chủ đề, nhưng Hà không buông: “Đừng có đánh trống lảng, Linh. Minh biết cậu thế này, anh ấy lo chết mất.”
Linh nhìn bức ảnh Vy, thoáng nghĩ về câu hỏi của con bé: “Mẹ, bao giờ con có em?” Cô mỉm cười, đáp: “Tớ cũng là bác sĩ, tớ tự biết cách chăm sóc cho mình mà! Yên tâm đi.”
Hà đứng dậy, để lại ly sinh tố, giọng nghiêm túc: “Hứa đấy, không là tớ kéo cậu đi khám luôn.” Khi cửa khép lại, Linh nhìn ra cửa sổ, ánh nắng sớm mờ mờ qua lớp sương Hà Nội. Cô lẩm bẩm: “Mình sẽ phải khỏe, vì Vy.”
Hai tháng sau, Linh cầm que thử thai, hai vạch đỏ hiện rõ trong ánh sáng mờ ảo của phòng khách. Cô ngồi bên bàn, tay khẽ run, một nụ cười nở trên môi. Tiếng Thảo Vy hát khe khẽ từ phòng ngủ, bài hát thiếu nhi cô bé học ở lớp mẫu giáo, làm lòng Linh ấm lại. Minh bước ra từ bếp, tay lau vào tạp dề, nhíu mày khi thấy Linh ngẩn ngơ: “Này, em cười gì thế? Có gì vui kể anh nghe nào.” Anh nói, ngồi xuống cạnh cô. Linh đưa que thử, giọng nhỏ: “Anh, mình sắp có thêm một bé nữa.”
Minh sững người, rồi ôm chầm lấy Linh, mắt sáng lên: “Thật hả? Em ổn không? Có mệt không?” Anh hỏi liên hồi, tay nắm chặt tay cô.
Linh cười, gật đầu: “Em ổn mà, em vui lắm!”
Vy chạy ra từ phòng ngủ, váy in hình mèo tung tăng: “Mẹ, bố làm gì mà ôm mẹ thế?” Cô bé hỏi, leo lên sofa, mắt to tròn tò mò.
Linh kéo Vy vào lòng, thì thầm: “Con sắp có em rồi, Vy. Thích không?”
Vy reo lên, vỗ tay: “Thích! Em tên gì hả mẹ? Con chơi với em được không?”
Hôm sau, Bà Lan, mẹ Minh, từ quê lên, bước vào với túi quà quê, nghe tin thì cười rạng rỡ: “Trời ơi, vui quá! Nhà mình sắp đông hơn rồi!” Bà nói, đặt túi xuống, ôm Vy: “Con bé này chắc mừng lắm, đúng không Vy?”
Vy gật đầu lia lịa, kể: “Cháu sẽ cho em chơi búp bê của cháu!”
Minh nhìn Linh, ánh mắt xen lẫn vui mừng và lo lắng: “Em nhớ giữ sức, anh lo thật đấy.” Anh nói khẽ, tay siết nhẹ tay cô. Linh gật đầu, gắp miếng thịt vào chén của Minh.
Bữa tối rộn ràng, Vy kể chuyện trường học, bà Lan gợi ý: “Đặt tên cháu là Thảo An nhé, nghe dịu dàng, nhà mình sẽ có Thảo Vy và Thảo An.”
Linh cười khúc khích: “Mẹ, con còn chưa biết là bé trai hay bé gái mà.”
Minh với tay, nắm lấy tay cô dưới bàn, giọng ấm áp: “Con nào cũng được em nhỉ! Chỉ cần nhà mình có nhau!” Ánh đèn của căn bếp hắt lên bức tranh Vy vẽ, cả gia đình bốn người, như một lời hứa mong manh.
Chín tháng sau, Linh ôm bé Thảo An, cái đầu nhỏ xíu tựa vào ngực cô, hơi thở đều đều của con làm tim cô rung lên. Cô nằm trên giường bệnh viện sản khoa, khuôn mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ. Minh ngồi cạnh, tay lắc đều bình sữa công thức, đôi mắt đỏ hoe: “Linh, em giỏi lắm.” Anh thì thầm với con, giọng nghẹn ngào: “Thảo An khỏe, mẹ Linh cũng phải khỏe, nhé?”
Linh gật đầu, mỉm cười yếu ớt, cô đưa miệng con đặt vào vú mình, rồi khẽ hôn lên mái tóc lưa thưa của Thảo An: “Con là món quà cho chị Vy.” Cô lẩm bẩm, nhìn bé con mút nhẹ núm vú, mắt vẫn nhắm nghiền.
Cửa phòng bật mở, Thảo Vy, nay đã 6 tuổi, chạy ùa vào: “Mẹ, em đây hả?” Cô bé reo lên, leo lên ghế cạnh giường, mắt sáng long lanh.
Linh cười, giọng dịu dàng: “Ừ, đây là Thảo An. Con làm chị hai rồi, phải chăm em nhé.”
Vy chạm nhẹ vào tay em, hỏi: “Dạ! Em ngủ hoài hả mẹ? Bao giờ em chơi với con?”
Minh bật cười, vuốt tóc Vy: “Em còn nhỏ, lớn chút nữa là chơi với con suốt ngày.”
Linh nhìn hai bố con, lòng ấm áp, trong khoảnh khắc, cô tin mình sẽ chiến thắng bệnh tật và gia đình nhỏ của cô sẽ bên nhau mãi mãi.
Bà Hoa, mẹ Linh, mở cửa trên tay là giỏ đồ cho trẻ sơ sinh: “Linh, con thấy trong người thế nào? Cháu nó bú được chưa?” Bà nói, giọng run, đặt giỏ xuống. Bà nhìn Thảo An, thì thầm: “Trời phật phù hộ, cháu tui được khỏe mạnh.”
Linh nắm tay mẹ, mỉm cười: “Mẹ đừng lo, con ổn mà. Trộm vía, Thảo An bú giỏi mẹ ạ!” Bà Hoa gật đầu, ôm Vy, kể vài chuyện ở quê và ông ngoại.
Minh vuốt tóc vợ: “Em nghỉ đi, anh đưa Vy về đi học, để em nghỉ ngơi. Ở đây có mẹ rồi, lát anh sẽ mang cơm lên!”
Linh gật đầu, trước khi Minh đi, cô nắm tay anh, nói khẽ: “Anh, em sẽ khỏe mà, anh đừng lo.”
Minh hôn lên trán cô, mắt ngấn nước: “Em hứa nhé, anh không chịu nổi nếu…” Anh bỏ lửng câu rồi quay đi.
Thời gian lại trôi đi, dường như chẳng chờ đợi ai.
Tiếng thở đều đều của bé Thảo An từ nôi hòa cùng tiếng ngáy khe khẽ của Thảo Vy trên giường, làm lòng Linh ấm áp nhưng nặng trĩu. Cô viết: “Vy, Thảo An, các con là tất cả của mẹ.” Cô nhìn Thảo An, đôi mắt nhỏ xíu khép chặt, và thì thầm: “Mẹ đã làm được, con phải lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc nhé cún con!”
Linh viết tiếp, nét chữ nguệch ngoạc: “Hôm nay mẹ thấy Vy ôm em, con cười như ánh nắng. Mẹ chỉ muốn thấy các con mãi như thế.” Cô nhớ cái ôm của Minh trong bệnh viện, lời anh dặn đi khám lại, và tự trách: Mình đang làm anh lo. Một cơn đau chợt đến, khiến cô cắn môi, dựa vào ghế. Cô nhìn bức tranh Vy vẽ treo trên tường, gia đình bốn người nắm tay, rồi viết tiếp: “Nếu mẹ không còn, bố sẽ chăm sóc các con. Hãy luôn ngoan và nghe lời bố nhé!” Nước mắt lặng lẽ lăn dài, thấm vào trang giấy, nhưng Linh khẽ mỉm cười, lòng thầm nhủ: Mình không hối hận.
Cô gấp sổ, cất vào ngăn kéo, đứng dậy hôn lên má Thảo An, rồi nằm xuống bên Vy, vuốt tóc con. “Mẹ yêu các con.” Cô lẩm bẩm rồi ôm Vy, cảm nhận hơi thở con. Cô nghĩ về lời hứa với Minh, về nỗi sợ đối mặt với bác sĩ. Một linh cảm xấu dâng lên, như bóng tối lặng lẽ bao quanh. Linh biết mình không thể trốn chạy, đã đến lúc phải chiến đấu.
***
=>Đọc tiểu thuyết "Trước Lúc Bình Minh" của Rewrite
Bình luận
Chưa có bình luận