Chương 14: Hỏi thăm
Võ Thần trong cơn đói khát cùng cực và sự bực tức hắn phát huy thính lực một cách triệt để, nghe được tiếng gà kêu đâu gần, hắn nhìn sang Võ Phong: “Là họ bất nhân trước thì đừng trách ta bất lương.”
Võ Phong không hiểu được suy nghĩ điên khùng gì đang ẩn chứa trong đầu hắn: “Huynh nói vậy có ý gì? Đừng có làm bậy nha, chúng ta đã thề với ông, cha và mẹ là không giết người.”
Quay lưng lại Võ Phong đưa tay chỉ về hướng những ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời, âm giọng cậu như một thi sĩ: “Chúng ta phải giữ tâm hồn mình sáng như những vì sao kia, dù ở bất cứ đâu, dù màn đêm có tăm tối cỡ nào thì nó vẫn phát ra ánh sáng của mình. Vậy nên chúng ta dù có rơi vào hoàn cảnh như thế nào vẫn phải cố tìm cho mình lối đi để bản thân không thấy hổ thẹn, một lối đi dẫn đến sự lương thiện.”
Võ Phong vừa ca xong bài ca đạo lý của mình, quay lại nhìn ca ca thì thấy hắn cầm ở đâu về bốn con gà đã bị đập chết, cậu há mồm: “Huynh làm cái quái gì vậy? Gà này tìm ở đâu? Huynh lấy trộm của dân làng hả?”
Võ Thần không thèm trả lời, vung tay ném hai con gà cho hai con chó để làm thân, không còn tiếng sủa nào nữa.
Võ Thần bắt đầu đốt lửa nướng gà cũng chẳng quan tâm tới đứa đệ đệ. Võ Phong nghe mùi hương của thịt gà dòng nước miếng chảy qua cuống họng phát ra tiếng ực ực. Cậu vẫn cố bảo vệ cái đạo lý ban đầu của mình.
“Đệ không ăn thì hai con cẩu kia đang chờ đấy nhé, lấy lương khô ra mà ăn, thịt gà có thơm ngon gì đâu.” Võ Thần nói.
Bụng Võ Phong kêu gào inh ỏi dày vò bản thân cậu, bỏ qua cái đạo lý lương thiện của mình tiến đến sát chỗ Võ Thần: “Đệ miễn cưỡng ăn phụ huynh vậy.”
Võ Thần không nói gì đảo ánh mắt có ý cười cợt Võ Phong.
Một đêm qua đi, trời đã sáng, hai huynh đệ cũng đã rời khỏi. Tên ốm ốm chạy vội vàng vào phòng trưởng thôn, thở gấp gáp không nói thành tiếng: “Trưởng, trưởng thôn, ngoài, ngoài cổng, ngoài cổng.” Tên trưởng thôn không nhẫn nại để nghe hết câu hắn nói, ông phóng thẳng ra cổng, mọi người cũng ra, sự tức giận dâng cao khi nhìn thấy mớ xương trắng bên đống lửa và lông gà văng tứ tung quanh hai con chó. Trưởng thôn tức đến muốn nổ tung các mao mạch trên mặt, ông nhìn theo con đường nhỏ vẻ bất lực.
Hai huynh đệ đi được một đoạn trên đường lớn, Võ Phong quay sang hỏi: “Ca, giờ bước tiếp theo là làm gì?”
“Giờ chúng ta tìm đường đến khu chợ Hắc Ám trước, ở đó chắc là sẽ có bản đồ đến Thần Tiên Cảnh.”
“Sao huynh chắc được?”
“Thế đệ có ý gì hay hơn sao? Nếu không có bản đồ thì người ở đó cũng sẽ cho chúng ta một số thông tin hữu ích.”
“Cũng đúng, nghe huynh hết.”
Tiếp tục hành trình, dọc đường đi không thấy bóng người, xung quanh chỉ toàn là cây cỏ và núi non, cũng không thấy thôn làng nào, lúc này trời cũng đã dần trưa, khuôn mặt Võ Thần lộ rõ sự mệt mỏi, đột nhiên ánh mắt hắn sáng rực lên đưa tay sang đập đập thằng đệ: “Phong, Phong, đệ nhìn phía trước kia có phải là một cô em xinh tươi đang bước ngược đường chúng ta không?”
Võ Phong đưa mắt nhìn kỹ: “Đúng rồi đó ca ca, huynh không nhìn nhầm đâu, là cô nương thật đấy, mà huynh cũng phải thừa biết bản thân mình không bao giờ nhìn nhầm các cô nương chứ, cần chi hỏi đệ, bao nhiêu bức họa thiếu nữ đã ghi tạc trong tâm trí huynh nhiều năm rồi còn gì, đúng là hỏi dư thừa.”
Võ Phong vừa dứt câu thì khuôn mặt Võ Thần trở nên nham nhở, có cái gì đó thèm thuồng. Kiểu như hắn đã ăn vị cô nương kia trong suy nghĩ biến thái của mình.
Chân hắn nhanh dần, nhanh dần, khoảng cách với vị cô nương càng được rút ngắn. Tiến sát lại gần, nhìn rõ được mặt cô gái, sự phấn khích bị dập tắt trong phút chốc, sự thất vọng chảy dọc khuôn mặt hắn, thầm nghĩ trong đầu: “Mắt mình dạo này kém quá, có trăm mét mà không nhìn được nốt ruồi to thế. Thôi đành chịu vậy, đường thì vẫn phải hỏi, cô nương này chắc mình dùng chút nhan sắc thì cô ta sẽ khai hết ba đời dòng họ cho mình thôi.”
Nghĩ rồi hắn tiến gần lại chỗ vị cô nương, cố đưa ánh mắt như muốn thôi miên, rồi buông lời tán tỉnh: “Tiểu cô nương, đi với ta một đêm nhé.” Hắn lồng vào hành động hất chiếc râu dế, mặt nghỉnh lên vẻ tự tin.
“Thèm gái đến điên rồi, huynh ấy có biết bản thân đang nói gì không nhỉ?” Võ Phong nghĩ.
Vị cô nương cau mày, sự tự tin thái quá đã che mờ đôi mắt, hắn không nhận thấy sự khó chịu của cô nương mà tiếp tục hoạt ngôn: “Bên ta một đêm là cả đời nàng không thể quên.” Vừa dứt lời thì một bàn tay to tát thẳng vào khuôn mặt hắn, một cú tát như trời giáng. Hắn loạng choạng, chao đảo, vẻ mặt khó hiểu: “Sao? Sao? Có gì nhầm lẫn ở đây không? Bàn tay thằng nào to thế?”
Hết chao đảo hắn đưa mắt nhìn lên, vị cô nương đã đi xa, nhìn sang Võ Phong, cậu đang đứng khúc khích cười. Cố bình tĩnh Võ Phong chạy lại đưa bình nước: “Huynh có sao không? Uống ngụm nước cho lại hồn. Chỉ là một tiểu cô nương thôi, huynh đừng bận tâm.”
“Ta mà thèm bận tâm, là nàng ta đã mù rồi, ta không thèm chấp.”
Nói rồi hắn tự nghĩ trong đầu: “Mà chắc gì nàng ta là cô nương.”
Hai huynh đệ tiếp tục tìm mục tiêu khác để hỏi thăm về khu chợ.
Hắn vẫn đi trong bộ dạng thong thả chỉ có Võ Phong là khuân vác hành lý lỉnh kỉnh, nói thì cũng chỉ là vài cái tay nải, lương thực và chiếc đàn của Võ Phong.
Đi được một đoạn tầm một ki lô mét thì nhìn thấy một ông cụ, hắn lại lớn tiếng gọi: “Phong, nhanh tới đây, xách có tí đồ mà chậm quá, biết thế bỏ đệ ở nhà cho rồi.”
Võ Phong nhanh chạy lên: “Vậy huynh xách giùm đệ đi.”
“Thôi miễn, đệ cần phải rèn luyện cái cơ thể thư sinh của mình.” Hắn đưa tay chỉ về chỗ gốc cây cách đó không xa: “Đệ thấy cụ già kia không? Đó là mục tiêu tiếp theo của chúng ta. Theo phán đoán của ta thì ông ấy đã trải qua phong ba bụi trần, chắc cũng gần đất xa trời rồi, khả năng biết được chuyện khu chợ là rất cao.”
“Huynh nói sao chứ đệ thấy ông ấy già yếu vậy mà, trông cũng hom hem khổ sở, cũng chẳng giống người trong giang hồ tí nào, sao biết được mấy chuyện kia chứ. Thời tiết giờ cũng khá nóng bức, sao ông ấy ngồi một mình ở đó, có khi nào là đã chết ở gốc cây rồi.”
Võ Thần đưa tay tát nhẹ vào đầu Võ Phong: “Đệ đừng có nói nhảm, cứ tin tưởng vào khả năng của ta. Nhanh đi nào.”
Tiến nhanh lại gốc cây khoảng cách khá gần cụ già, Võ Phong đưa tay đập nhẹ vào vai Võ Thần: “Ông ấy sao thế? Không động đậy kìa.”
Võ Thần vẫn cái phong thái đạo mạo hắn phán: “Chỉ là đang ngủ thôi, đối với người già mình phải nhẹ nhàng đừng làm ông ấy giật mình, ông ấy mà giật mình thì dễ đi củi lắm.”
Hắn ngồi xuống sát lại, giọng nhỏ nhẹ: “Ông ơi, cháu với đệ đệ đang muốn tìm một nơi không biết ông có thể chỉ bọn cháu không ạ?”
Chẳng thấy phản ứng nào từ phía cụ già hắn thoạt nghĩ: “Mình nói sao để thuyết phục hơn đây ta, đúng rồi, phải kể khổ mới được.”
Võ Phong đưa tay đập vào vai hắn: “Ca, hay mình thôi đi, để cụ nghỉ ngơi.”
“Đệ cứ để ta xử lý, tránh sang một bên đi.”
Hắn trừng mắt, cố để cho gió lùa vào khiến đôi mắt cay lên, cố đợi một chút để nước mắt lưng tròng, hắn bắt đầu than kể: “Ông ơi, hai huynh đệ cháu từ nhỏ nương tựa nhau mà sống, bố mẹ mất sớm, nhà chúng cháu bị cướp, có miếng ngọc bội bố mẹ để lại cũng bị họ lấy đi. Giờ bọn cháu muốn đi tìm cái nơi gọi là khu chợ Hắc Ám để tìm lại kỷ vật của cha mẹ. Mong ông giúp bọn cháu.” Vừa dứt lời, một giọt nước mắt hắn cũng rơi xuống, đúng lúc này ông cụ cử động, rồi thì ông ngã lăn quay ra đất.
Võ Phong hốt hoảng nhảy tới: “Huynh làm gì ông cụ thế?”
“Ta có làm gì đâu, hay thấy hoàn cảnh của chúng ta bi thương nên ông mới tức giùm, để ta xem xem.” Đưa tay rờ vào động mạch cổ của ông cụ, hắn giật mình nhướng mày, mạch ông không còn đập, làn da lạnh ngắt, đôi mắt hắn mở to nhìn về phía Võ Phong: “Ông cụ ngủm rồi.”
Võ Phong kinh ngạc phóng đến: “Giờ thấy đệ lợi hại chưa? Phán đoán của đệ đâu có sai. Mà không, hay là ông đang ngủ bị những lời giả dối huynh nói làm cho tức chết.”
“Thôi, đệ bớt khùng đi, đừng có lải nhải, bỏ hành lý xuống chôn ông cụ đi.”
“Chôn ở gốc cây này luôn hay sao huynh?”
“Ừ, chôn đi.” Hắn tránh sang chỗ khác ngồi, ánh mắt có chút gì đó đượm buồn.
“Huynh đi đâu đó? Giúp đệ đào hố chứ, ít nhất thì cũng giúp khiêng ông cụ xuống chớ.”
Hắn đưa tay phẩy phẩy: “Đệ tự làm đi, cái thân thể yếu ớt của đệ có cơ hội để rèn luyện rồi, ta cần nghỉ ngơi, ta hơi xúc động, đệ lo chôn đi.”
Võ Phong đi lanh quanh tìm gì đó để đào hố nhưng không có, cậu quay sang nhìn hắn: “Không có dụng cụ đệ không đào được, huynh làm cho đệ cái hố đi.”
Hắn đứng dậy lại gần chỗ gốc cây, vung tay đấm một nhát xuống đất, một cái hố vuông vức được tạo ra, chỉ tiếc là có chút xúc động nên tạo hố hơi lớn: “Ta đào hơi lố rồi, đệ cố lấp đi.”
Võ Phong không nói thêm, hỳ hục cũng khá lâu mới chôn xong cái xác, vừa ngồi xuống định nghỉ ngơi thì Võ Thần đem lại cái biển gỗ trên đó khắc chữ “mộ khuyết danh” đưa cho Võ Phong: “Đệ chôn chỗ mộ đi, chúng ta không biết tên cụ ấy nên để tạm như này.”
Bình luận
Chưa có bình luận